- Hồng Vũ, Thanh Sơn nhật báo hôm nay đã đọc chưa?
Trong văn phòng Bí thư Đảng ủy thị trấn, Phạm Hồng Vũ đang định đứng dậy đi đến khu công nghiệp thì chuông điện thoại reo lên, đầu dây bên kia
truyền đến giọng nói của Thái Dương, nghe qua có chút dồn dập.
Phạm Hồng Vũ nhạy bén ý thức được, khả năng đã xảy ra chút chuyện.
- Chưa.
Thị trấn Phong Lâm hẻo lánh, Thanh Sơn nhật báo hàng ngày nhanh nhất cũng phải buổi chiều mới đến được.
- Đã xảy ra chuyện gì sao?
- Ừ, trong điện thoại nói không rõ được, như vậy đi, cậu đến chỗ tôi một chút nhé.
[CHARGE=3]- Được.
Phạm Hồng Vũ không chần chờ. Thông thường mà nói, Thái Dương sẽ không
đưa ra yêu cầu cấp bách như vậy, chắc chắn đã xảy ra chuyện rồi, hơn nữa phân nửa là có liên quan đến chính sách.
Tuyến đường nối liền thị xã Ngạn Hoa và thị trấn Phong Lâm đã được sửa
xong, chiếc xe con Warsaw của Phạm Hồng Vũ, chỉ hai mươi phút sau đã đến đại viện Địa ủy, Phạm Hồng Vũ nhảy xuống xe, đi thẳng đến văn phòng Chủ tịch Địa khu.
Hàng hiên yên tĩnh, thỉnh thoảng có mấy nhân viên đi ra đi vào, mỉm cười chào hỏi với Phạm Hồng Vũ, tất cả đều với dáng vẻ bình thường, tuyệt
đối không giống như đã xảy ra đại sự.
- Anh Thái.
Đi nhanh đến cửa văn phòng làm việc của Khâu Minh Sơn, Phạm Hồng Vũ liền gọi một tiếng.
- Nhìn cái này…
Thái Dương lập tức đưa một tờ Thanh Sơn nhật báo vẫn còn “thơm mùi mực” đưa cho hắn, chỉ vào trang đầu tiên, nói.
“Phá vỡ gông cùm xiềng xích tư tưởng, tiếp tục cải cách sâu rộng”
Một hàng tiêu đề màu đen, đập vào mắt Phạm Hồng Vũ.
Tác giả ký tên là Lục Nguyệt.
Lần này Thanh Sơn nhật báo dành hẳn một nửa trang đầu tiên cho bài viết
của Lục Nguyệt, có thể thấy được tính quan trọng của bài viết này.
Bài viết này của Lục Nguyệt, thiên về lý luận, trình bày một cách hệ
thông cách nhìn của Lục Nguyệt đối với việc cải cách mở cửa. Trong đó
kết hợp thực tens, lấy việc cải tạo xí nghiệp công hữu làm trọng điểm.
Lục Nguyệt cho rằng, cùng với việc cải cách không ngừng được mở rộng,
kết cấu kinh tế cũ đã không còn phù hợp với tình thế mới, nhất là thuộc
tính sở hữu của xí nghiệp, đã ảnh hưởng đến sự phát triển lớn mạnh của
đại bộ phận xí nghiệp nhà nước và xí nghiệp tập thể. Đại bộ phận xí
nghiệp có gánh nặng trầm trọng, chìm trong vũng bùn thua lỗ, đã đến thời điểm không thể không sửa đổi.
Bài viết của Lục Nguyệt đã trực tiếp dẫn công ty bách hóa thị xã Ngạn Hoa làm thí dụ.
Công ty bách hóa thị xã Ngạn Hoa trước đó không lâu đã tiến hành cải tạo chế độ cổ phần, thương nhân Hongkong đầu tư 1 triệu NDT, có 60% cổ phần của công ty mới. Tài sản của công ty bách hóa, quy ra tiền, chiếm 40%
cổ phàn. Công ty bách hóa thị xã Ngạn Hoa chế độ sở hữu đã thay đổi,
không còn là xí nghiệp quốc doanh, mà là xí nghiệp góp vốn. Tất cả vị
trí của công nhân viên chức, ký hợp đồng với công ty mới, trở thành công nhân hợp đồng.
Cải tạo chế độ cổ phần hoàn thành gần một tháng. Công ty bách hóa thị xã đã có sự thay đổi rõ nét, lợi nhuận tăng lên rõ rệt.
Tiền đồ bừng sáng.
Trong bài viết, Lục Nguyệt có thái độ khẳng định đối với hình thức cải
tạo đầu tư cổ phần, còn cố ý nhắc tới quyết nghị của hội nghị thường vụ
Thị ủy Ngạn Hoa, mịt mờ vạch ra đây là quyết định của tập thể thị xã
Ngạn Hoa. Và cũng mịt mờ nhắc tới, thái độ của thị xã Ngạn Hoa đối với
việc này khá mờ ám, từ trước tới nay chưa hề tỏ thái độ chính thức.
Lục Nguyệt cho rằng, đây là một chiêu số mới, sự thật đã chứng minh, đã
đi đúng rồi, nên kiên định đi tiếp, đóng góp cho sự phát triển của xí
nghiệp công hữu.
Cuối cùng bài viết, có đưa thêm một bài xã luận ngắn, chỉ ra tác giả bài viết này chính là Phó bí thư Thị ủy, kiêm Chủ tịch thị xã Ngạn Hoa, hỗ
trợ Chủ tịch thị xã công tác xây dựng kinh tế, phân công quản lý công
tác thu hút đầu tư. Cho rằng đây là một ý nghĩ mới, cung cấp lý luận và
căn cứ thực tế cho con đường phát triển của xí nghiệp công hữu sau này.
Có thể thấy được, tầng quyết sách của Thanh Sơn nhật báo, là hoàn toàn ủng hộ quan điểm của Lục Nguyệt.
Phạm Hồng Vũ đứng ở phòng ngoài, đã xem xong bài viết này.
- Rất có trình độ, Phó Chủ tịch thị xã Lục không hổ danh là cán bộ từ
trung ương xuống, lý luận chính trị rất thâm hậu, một bài viết cũng có
thể viết một cách văn hoa như vậy, gia giáo sâu xa…
Phạm Hồng Vũ đặt tờ báo xuống, cười nói, thần thái tương đối thoải mái.
Thái Dương thì không lạc quan như vậy, nhíu mày lại, nói:
- Phương diện này có huyền cơ.
- Đương nhiên là có huyền cơ rồi, trên dưới hô ứng.
Phạm Hồng Vũ vẫn nhẹ nhàng như trước, khẽ mỉm cười nói.
Thái Dương trừng mắt lên, kinh ngạc hỏi:
- Cậu đã xem nội san rồi à?
- Chưa, em chỉ đoán thôi.
Thái Dương không khỏi cười khổ nói:
- Được rồi, tôi đã quên cậu là Gia Cát Lượng, liệu sự như thần.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Cái này cũng không khó đoán, cha của Lục Nguyệt vừa rồi không hề giữ
bí mật đối với chúng ta. Ngồi trên vị trí nhạy cảm như vậy, tâm tư của
đại nhân vật không nắm được hết thì cũng có thể biết một phần. Cái này
gọi là gần quan được ban lộc.
- Được, cậu cũng đừng ở đây thao thao bất tuyệt nữa, vào đi thôi, Chủ tịch Địa khu đang chờ cậu đấy.
Trương Dương nói xong, tùy tay đẩy cửa phòng làm việc ra.
Phạm Hồng Vũ gật đầu, đi nhanh vào.
Khâu Minh Sơn ngồi ở ghế sô pha, lặng lẽ hút thuốc trước mặt có đặt một tờ Thanh Sơn nhật báo và một quyển nội san.
- Chủ tịch Địa khu.
Phạm Hồng Vũ đi đến trước mặt Khâu Minh Sơn, hơi cúi đầu chào hỏi.
- Ừ, ngồi đi.
Khâu Minh Sơn gật đầu, thái độ rất tùy ý.
Phạm Hồng Vũ ngồi xuống ghế sô pha, Thái Dương rót cho hắn một cốc trà,
rồi cũng ngồi xuống, cho thấy phải cùng nhau nghiên cứu thảo luận vấn đề này.
Trước đó không lâu, Thái Dương đảm nhiệm chức Phó chánh văn phòng UBND
địa khu, phân công quản lý phòng Thư ký 1 và những công việc khác của
văn phòng, chính thức trở thành cán bộ cấp cục phó. Qua một thời gian
nữa hẳn là sẽ được ra ngoài. Chỉ có điều tin đồn lúc này chính là Khâu
Minh Sơn có thể sẽ lên đảm nhiệm chưc Bí thư Địa ủy, thời khắc nhạy cảm
như vậy, Thái Dương không tiện ra, tin tức cuối cùng được chứng thực thì mới xác định công tác mới của gã.
Tuy nhiên với một số công việc quan trọng, Thái Dương càng ngày càng
được tham dự nhiều, ý tứ muốn bồi dưỡng Thái Dương của Khâu Minh Sơn đã
tương đối rõ ràng.
Thái Dương quả thật cũng xứng đáng để được bồi dưỡng.
- Đọc báo rồi chứ?
Khâu Minh Sơn hút thuốc, thuận miệng hỏi.
- Vâng, tôi mới đọc.
- Vậy cậu xem cái này một chút.
Khâu Minh Sơn lập tức đưa quyển nội san cho hắn.
Phân tích thời gian, Thanh Sơn nhật báo hôm nay cũng vừa đến đại viện
Địa ủy, Khâu Minh Sơn sau khi xem xong, liền bảo Thái Dương cho triệu
kiến Phạm Hồng Vũ, có thể thấy được sự coi trọng của ông đối với Phạm
Hồng Vũ.
Trên thực tế, Khâu Minh Sơn không cho ý kiến phúc đáp rõ ràng đối với
bản báo cáo của thị xã Ngạn Hoa, cũng xuất phát từ việc “quấy nhiễu” của Phạm Hồng Vũ.
Cho mình một con đường lui.
Đây là ý kiến lúc trước của Phạm Hồng Vũ.
Hiện tại, tình hình lại xảy ra thay đổi rất lớn, “để lại đường lui” đã biến thành tư tưởng bảo thủ rồi.
Phạm Hồng Vũ cầm nội san lên.
Xem ngày, đây là nội san của ba ngày trước, cấp độ mật tương đối cao,
vốn không được cho một cán bộ cấp bậc thấp như Phạm Hồng Vũ xem, nhưng
có chút quy củ, từ trước đến giờ không cần phải tuân thủ nghiêm túc như
vậy, Khâu Minh Sơn cũng không tin Phạm Hồng Vũ sẽ để lộ bí mật.
Đúng như Phạm Hồng Vũ sở liệu, nội san có đăng bài của Lục Thành Đống,
với danh nghia là Tổ trưởng tổ Xây dựng Đảng của phòng Nghiên cứu Chính
sách. Bài viết này của Lục Thành Đống, thuần khiết mang tính lý luận,
đứng ở tầm cao mà so sánh. Trong bài viết, Lục Thành Đống vạch ra, việc
cải cách mở cửa phải sâu rộng hơn nữa. Đối với một số lĩnh vực cơ bản,
cũng nên tiến hành thí điểm cải cách, không được chần chừ.
Tất cả đều phải xuất phát từ đại cục xây dựng kinh tế, tất cả đều phải nhường đường cho việc cải cách.
- Nếu sự thật chứng minh, một số quy tắc, chế độ của chúng ta, cấm đoán ý nghĩ của cán bộ và mọi người, gây trở ngại cho tiến trình cải cách mở
cửa…phải tháo bớt gánh nặng tư tưởng, đánh vỡ tất cả gông cùm xiềng
xích tư tưởng, kiên định tiến hành cải cách mở cửa đến cùng.
Lục Thành Đống tình cảm mãnh liệt đề cập trong bài viết.
Hai bài viết một đối chiếu, có thể nhìn rõ ràng, thân phận địa vị của
Lục Thành Đống bất đồng, đứng ở góc độ bất đồng, cả bài viết có vẻ lớn
khí, cũng không đưa ra ví dụ thực tế. Một bài viết như thế, bình thường
thì không thể lên “nội san” được, nhưng Tổ trưởng tổ Xây dựng Đảng phòng Nghiên cứu Chính sách tự nhiên được hưởng đãi ngộ đặc biệt.
Vốn “nội san” này, là do phòng Nghiên cứu Chính sách làm chủ sự.
Lục Nguyệt chức vụ khá thấp, là cán bộ sơ sở, tất cả bài viết đương
nhiên phải kết hợp thực tế với lý luận, bằng không thì sẽ không được
chấp nhận.
Phạm Hồng Vũ xem hết bài viết của Lục Thành Đống, lại cầm tờ Thanh Sơn
nhật báo lên xem nhanh một lần, lúc này mới nhẹ nhàng đặt xuống, tùy tay rút thuốc lá trước mặt Khâu Minh Sơn, châm cho mình một điếu.
- Chủ tịch Địa khu, hôm trước tôi nghe được một tin tcs, Lục Thành Đống
rất có thể trở thành Phó chủ nhiệm phòng Nghiên cứu chính sách, phân
quản mảng xây dựng đảng và nghiên cứu lý luận.
Rút điếu thuốc ra, Phạm Hồng Vũ mim cười nói ra một tin tức kinh người.
Hai hàng lông mày của Khâu Minh Sơn dựng lên.
Thái Dương mở to mắt nhìn.
Tin tức này thật là kinh người.
Vốn việc Lục Thành Đống có thăng quan hay không thì chẳng có quan hệ lắm đến bọn họ, nhiều nhất thì chỗ dựa của Lục Nguyệt cứng thêm vài phần,
vấn đề cũng không quá lớn. Nhưng chuyện này lại khúc xạ ra một tín hiệu – Siêu cấp đại nhân vật có cùng quan điểm với Lục Thành Đống.
Từ một góc độ khác mà nói, Khâu Minh Sơn không phê duyệt bản báo cáo của thị xã Ngạn Hoa thì chính là làm ngược lại, không thức thời.