Tây Giao đêm khuya, Lã Đình đứng trên cầu Hồng Kỳ, gió mùa thu lạnh khiến Lã Đình phải kéo cổ áo lên.
Người đàn ông khôi ngô ngồi cùng cô, phản ứng nhanh nhẹn, tay trái kéo Lã Đình về phía sau mình, tay phải giơ lên.
“Bụp” một tiếng.
Cảm giác, giống như bị đánh trúng. Tuy nhiên người thanh niên không kịp
suy nghĩ nữa, người lái xe máy, chạy như bay. Nhiệm vụ của y chính là
đập gậy, bất kể có trúng hay không thì cũng không được đập đòn thứ hai.
Người đàn ông khôi ngô ngã xuống đất.
Lã Đình bước lên phía trước, luống cuống tay chân đỡ gã dậy. Người đàn
ông khôi ngô hình như bị thương không nhẹ, cánh tay phải mềm nhũn, cả
người đều dựa vào Lã Đình.
- Đò ngu xuẩn này.
Hoắc Hoa Long đứng quan sát cách đó không xa không nhịn được mắng một tiếng.
- Bảo nó đập con đàn bà thì nó lại đập thằng đàn ông.
Tuy nhiên “vở kịch” kế tiếp đã không còn chịu sự khống chế của y nữa,
cho dù y muốn ngăn cản thì cũng không còn kịp được. Hơn nữa, Hoắc Hoa
Long cũng không muốn ngăn cản, đâm lao phải theo lao thôi. Trong nội tâm của y, hiện lên một loại khoái cảm khó nói thành lời.
Phạm Hồng Vũ ơi là Phạm Hồng Vũ, không ngờ mày cũng có ngày hôm nay.
Rất nhanh, mấy nam thanh niên cầm đèn pin, vội vã chạy về bên này, miệng hét lên: - Này, các người làm cái gì trong này vậy? Đồn công an Tây
giao chúng tôi phối hợp làm công tác trị an, không được quan hệ nam nữ
lung tung ở đây…
- Đúng, theo chúng tôi về đồn. Đêm hôm khuya khoắt, ở trong này làm gì?
Mấy người phía sau cũng nói đế theo.
Điều kỳ lạ chính là, đôi nam nữ kia không hoảng hốt, hai người vội tách
nhau ra, cánh tay mềm nhũn của người đàn ông khôi ngô cố gắng nhấc lên
móc tờ giấy chứng nhận trong túi áo, lạnh lùng nói: - Đội cảnh sát hình
sự công an huyện, các anh là người của đồn công an Tây Giao?
Nhưng đâu phải là Phạm Hồng Vũ, rõ ràng chỉ là một người có vóc dáng
giống với Phạm Hồng Vũ, tuổi tác có vẻ lớn hơn Phạm Hồng Vũ.
- Đội cảnh sát hình sự công an huyện?
Mấy dân phòng hùng hổ xông lên đều ngẩn người, ngơ ngác nhìn nhau.
Chiếc xe Nissan đỗ cách đó không xa cửa đã mở, mấy người mặc cảnh phục nhảy xuống, rất nhanh đã chạy tới.
Thấy tất cả những điều này, Hoắc Hoa Long nhất thời trợn mắt há mồm, mồ hôi lạnh đã toát ra.
Không đúng.
Tình huống thật sự không đúng.
Hoắc Hoa Long không dám tiếp tục dừng lại nữa, quyết định thật nhanh,
xoay người nói với người phụ nữ trẻ tuổi ngồi trên ghế sô pha nói: -
Chuyện xấu rồi, nhanh đi thôi…
Người phụ nữ này thật sự rất trẻ, chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, nghe vậy cũng rất kinh hoảng, vội vội vàng vàng đứng dậy theo, miệng hỏi: - Làm
sao vậy, sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?
Giọng nói có vài phần giống với Lã Đình.
- Đừng hỏi nữa, chúng ta hãy nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Hoắc Hoa Long chạy ra, mở cửa phòng, lại ngây người.
Không biết từ lúc nào, ngoài cửa đã có mấy người đứng ở đó, tuy rằng mặc thường phục, nhưng vẻ mặt lại rất hung hãn, người đứng đầu khoảng chừng ba mươi tuổi, ánh mắt sắc như dao, nhìn thẳng vào Hoắc Hoa Long, khóe
miệng cười cổ quái.
- Cậu, cậu là…
Hoắc Hoa Long lùi về phía sau, miệng lắp bắp, sắc mặt trắng bệch.
- Chủ nhiệm Hoắc, chúng ta thực ra đã gặp mặt rồi, tuy nhiên Chủ nhiệm
Hoắc quên nhanh quá, xem ra đúng là không nhận ra tôi. Tự giới thiệu một chút, tôi là Diệp Hữu Đạo, Phó cục trưởng Cục Công an quản lý công tác
hình sự. Diệp Hữu Đạo cười nói, chậm rai đi vào trong phòng.
- À, anh, xin chào, Cục trưởng Diệp…
Mồ hôi lạnh đã toát ra làm ướt hết áo lót của Hoắc Hoa Long. Mặc dù bây giờ y còn mơ màng, không rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng trực giác nói
cho ý biết là đã xảy ra chuyện không ổn.
Bộ dạng này của Diệp Hữu Đạo tuyệt đối phải đến tìm y nói chuyện giữa đêm hôm khuya khoắt.
- Chủ nhiệm Hoắc, phải nói, tôi thật sự rất khâm phục các anh. Trốn ở
trong góc phòng mà dám làm chuyện lớn như vậy. Ngay cả Chủ tịch huyện
Phạm cũng dám tính kế, đúng là lá gan thật lớn.
Diệp Hữu Đạo cười hì hì nói, vẻ mặt càng nhẹ nhàng.
- Không không, không phải, cái này, Cục trưởng Diệp, anh hiểu lầm rồi,
anh tuyệt đối là hiểu lầm rồi…tôi không có, tôi không làm gì cả, tôi chỉ chơi trong này thôi,
Hoắc Hoa Long như muốn vỡ tim, mồ hôi toát ra như tắm, nói năng lắp bắp.
- Chủ nhiệm Hoắc, đến nước này rồi mà còn muốn nói xạo à? Được, chút nữa đến cục rồi, tôi sẽ đích thân chơi cùng với ông. Chủ nhiệm Hoắc có ý
tưởng gì mới thì cứ nói ra, tôi rất thích nghe.
Diệp Hữu Đạo cười nói, giơ tay phải lên, ngón tay lắc lư vài cái.
Cảnh sát hình sự bước nhanh lên, còng tay Hoắc Hoa Long và người phụ nữ trẻ tuổi lại.
- Không, không, các người không thể bắt tôi, tôi không làm gì cả, tôi
không phạm tội…các người dựa vào cái gì mà bắt tôi? Thả tôi ra…
Hoắc Hoa Long tru lên, đêm khuya thanh vắng, giọng y truyền đi rất xa, giống như một con sói hoang bị đánh gẫy xương sống vậy.
Mấy hộ dân đều bật điện lên, có người nhòm qua cửa sổ xem có chuyện gì
xảy ra. Bên ngoài tối đen như mực, không nhìn ra cái gì, chỉ nghe thấy
tiếng xe ô tô càng lúc càng đi xa.
Cùng lúc đó, một màn tương tự diễn ra ở trong phòng khách xa hoa của khách sạn Thái Hoa và khu nhà tập thể cán bộ.
Một số cán bộ giáo ủy thật sự kinh ngạc phát hiện, Chủ nhiệm Vương
Nghiên Phong bị cảnh sát đưa đi. Vương Nghiên Phong vẻ uể oải, không nói được lời nào.
Người bị bắt từ khách sạn Thái Hoa là Chủ nhiệm kiêm cục trưởng cục Nhân sự Lỗ Giang Nam. Bộ dạng của Lỗ Giang Nam lúc này, tóc tai bị gió thổi
bù xù…
Trong lúc này, Cục trưởng Lỗ hay tay bị còng số tám, cũng không có cách nào đi xử lý
Trụ sở ủy ban huyện, phòng Chủ tịch huyện vẫn đèn đuốc sáng trưng, Phạm Hồng Vũ dựa lưng vào ghế xoay hút thuốc. Điện thoại vang lên.
- Xin chào.
- Chủ tịch huyện, đều bắt được rồi. Lỗ Giang Nam, Hoắc Hoa Long, Vương Nghiên Phong, không tên nào chạy thoát cả.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Lý Văn Hàn, vẻ rất bình tĩnh.
Phạm Hồng Vũ “Ừm” một tiếng, hỏi: - Lã Đình thế nào, không bị thương chứ?
- Không, Chủ tịch huyện cứ yên tân, là cảnh sát hình sự thân thủ tốt
nhất của cục chúng tôi, đối phó với một tên côn đồ không khó đâu, bảo vệ Lã Đình an toàn.
- Vậy là tốt rồi, trước tiên cứ đưa cô ấy về nhà đi, con đang đợi mà.
- Đã đưa về rồi…Chủ tịch huyện, Tề Chính Hồng làm sao bây giờ? Có phải áp dụng biện pháp gì với y không?
Lý Văn Hàn hỏi, ngư khí tương đối nghiêm túc.
Bất kể nói thế nào, Tề Chính Hồng cũng là Phó Bí thư huyện ủy kiêm Phó
Chủ tịch thường trực huyện, vị trí đứng trên cả Lý Văn Hàn. Nếu như áp
dụng biện pháp cưỡng chế với y, trên nguyên tắc chỉ huyện ủy đồng ý thôi thì không đủ, còn phải xin ý kiến lãnh đạo thành phố. Ít nhất phải được Bí thư Đàm Khởi Hoa gật đầu thì mới coi như danh chính ngôn thuận được.
Phạm Hồng Vũ cười cười, không nói gì.
Lý Văn Hàn thử thăm dò nói: - Chủ tịch huyện, tôi thấy, dù sao chứng cứ
cũng đã rất xác thực rồi, cứ bắt lại đã có vẻ thỏa đáng hơn. Nhỡ chẳng
may xảy ra chuyện gì không hay thì sao…
Thật ra trong nội tâm của Lý Văn Hàn, là không muốn động thủ với Tề Chính Hồng.
- Bí thư Văn Hàn, để Chủ tịch huyện Tề hôm nay được ngủ ngon một giấc đi.
Một lúc sau, Phạm Hồng Vũ chậm rãi nói.
- Được thôi, dù sao cũng chẳng mấy khi được ngủ ngon nữa rồi.
Lý Văn Hàn nhịn không được bèn trêu trọc một câu.
- Ừm, chuyện này, phải cố gắng âm thầm xử lý, không nên ầm ĩ quá.
- Tôi hiểu rồi, Chủ tịch huyện yên tâm đi.
Cúp máy xong, Phạm Hồng Vũ hơi trầm ngâm, rồi lại cầm điện thoại lên gọi cho Lục Cửu.
Chuyện này, nên kết thúc rồi.