Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 600: Chương 600: Ngao cò tranh nhau




Bành Na ở Vân Hồ năm ngày.

Sau khi phóng viên báo tỉnh và Phó trưởng phòng Từ Đại Giang trở lại tỉnh, cơ quan chính trị pháp luật ở Vân Hồ có điều không an tâm, đã hai ngày trôi qua, họ không biết nữ phóng viên trẻ con kia rốt cuộc sẽ viết gì về tình hình chỉnh đốn hoạt động trị an ở huyện Vân Hồ, nhất là sẽ miêu tả vụ án của Cát Đại Tráng thế nào.

Hai ngày sau, bản tin "bản báo phóng viên Bành Na" được đưa lên trang báo của tờ báo tỉnh. Thư ký Lưu xem bài báo này rồi đưa đến đặt trên bàn cho Tạ Hậu Minh, lúc đầu Tạ Hậu Minh không để ý, khi biết được tờ báo này viết về gì, thì nhanh chóng đọc từ đầu đến cuối, chân mày nhíu lại dần dần giãn ra, sau lại đọc lại một lần, thần sắc trở lại bình thường, nhìn thư ký Lưu gật đầu.

Thư ký Lưu liền lui ra ngoài, nhẹ nhành thở phào một tiếng.

Trước khi mang báo cho Chủ nhiệm Tạ, thư ký Lưu đã đọc sơ qua. Y rất thích bài viết của Bành Na, từ tài văn chương đến cách dùng từ ngữ văn chương, điều này không cần nói rồi. Điều quan trọng chính là đưa tin sự thật, đúng như phòng công an huyện Vân Hồ có thừa nhận gì và nói đích tên của Tạ Hậu Minh và Lý Văn Hàn, nói hai vị thuộc "đầu lĩnh" hệ thống công an, có bản lĩnh nhìn thẳng vào sự thật, không đẩy trách nhiệm, khá quyết đoán. Còn đối với chuyện Tạ Hậu Minh chú ý đến Cát Đại Tráng thì Bành Na chỉ nói đơn giản sơ qua, tin tức trọng điểm chính là phòng công an huyện Vân Hồ đã dũng cảm sữa chữa sai lầm, quyết tâm loại bỏ con sâu làm rầu nồi canh.

Trước đây một ngày, Chủ nhiệm Tạ đã thần hồn nát thần tín, cứ nghĩ phóng viên tỉnh đến Vân Hồ phỏng vấn là phải có tin tức gì. Hiện tại xem ra, chỉ là hợp tác của phòng và báo tỉnh, kiểu hợp tác này cũng thường xuyên xảy ra, cũng quen mắt.

"Thanh Sơn Nhật báo" cạnh tranh cùng báo Đảng, lấy ngay chủ đề dư luận quan tâm đưa ngay lên mặt báo.

Thư ký Lưu không biết điều này, khi anh ta rời khỏi văn phòng Tạ Hậu Minh đã cầm lấy tờ "Thanh Sơn Nhật báo" cẩn thận xem xét cân nhắc cẩn thận. Thời gian trôi qua, hai hàng chân mày của Tạ Hậu Minh vốn đã giãn ra giờ lại nhíu lại, gắt gao nhìn đoạn văn lạnh lùng "hừ" một tiếng, tự nói:

- Muốn bịp bợm hả, ha ha, nào có dễ dàng như vậy.

Cùng thời gian đó Lục Cửu cũng đã đọc được bài báo này, anh ta hiểu rõ được ý của Tạ Hậu Minh nên chỉ nhìn qua một lần liền để báo xuống bàn, khóe miệng nhếch lên một tia cười thản nhiên, có chút châm chọc.

Đúng là dương đông kích tây.

Khi Bành Na đến huyện Vân Hồ, Lục Cửu đã có điểm hoài nghi, chuyện này có Phạm Hồng Vũ “ra tay” phía sau, hiện giờ đã xác nhận đúng là như thế. Bành Na viết bài báo này nhìn chung rất công bằng, lại khen ngợi Bí thư Đảng ủy phòng Công an huyện Tạ Hậu Minh và Trưởng phòng Công an huyện Lý Văn Hàn, viết rất thỏa đáng nhưng chỉ cần suy nghĩ một chút liền biết có huyền cơ.

Biểu dương Tạ Hậu Minh cũng là điều bình thường vì dù sao với tuổi và chức vị của ông ta là xứng đáng, đừng nói là báo địa phương cho dù là “Quần chúng Nhật báo” thì cũng đều khen Tạ Hậu Minh như một đóa hoa rạng ngời, điều này cũng chỉ khiến nét mặt già nua ông ta sáng lên, thực tế không có tác dụng gì cả.

Không thể nào làm ông ta thăng chức nữa.

Nhưng điều này không đúng đối với Lý Văn Hàn.

Lý Văn Hàn trẻ hơn ông ta, lại là vị Trưởng phòng công an duy nhất chưa từng có trong chín huyện. Báo tỉnh ca ngợi Lý Văn Hàn hết lời, có thể là cơ hội “chính trị tư bản” mạnh mẽ.

Nhìn trước nhìn sau đã thấy rõ được ý đồ của Phạm Hồng Vũ.

Ngay từ đầu, thái độ Lý Văn Hàn thay đổi, làm cho mọi người có chút kinh ngạc, nhưng đoán được nguyên nhân trong đó, Lục Cửu nhìn sơ qua hiểu được nguyên nhân “phản” của Lý Văn Hàn là do Phạm Hồng Vũ lôi kéo. Nhưng lúc trước Lục Cửu không thể nào đoán được Phạm Hồng Vũ lại dám làm vậy, gã chỉ nghĩ Phạm Hồng Vũ chỉ lôi kéo Trưởng phòng công an mà thôi.

Nên lúc này mới nhận thức được xem ra gã đã quá xem thường vị Chủ tịch huyện trẻ tuổi này – Hắn ta đang muốn nắm giữ toàn bộ hệ thống chính trị pháp luật rồi.

Điều khiến Lý Văn Hàn thay lòng đổi dạ với vị trí “lão đại chính trị pháp luật” Tạ Hậu Minh, chẳng những hắn có hy vọng nắm trong tay hệ thống chính trị pháp luật mà còn nằm trong Ủy viên huyện ủy thường vụ, cũng có cấp dưới thân tín của mình.

Huyện ủy, Bí thư Đảng ủy công an nhất định phải có một thành viên thường trực.

Thân là Chủ tịch một huyện, ở hội nghị thường vụ có hai vị đáng tin, điều này chẳng có gì lạ. Điều quan trọng chính là thời gian Phạm Hồng Vũ đến đây quá ngắn, chưa đến một tháng. Đối với một Chủ tịch huyện bình thường sợ còn chưa quen thuộc tình huống, còn Phạm Hồng Vũ đã chủ động tiến công ngay, hơn nữa nhìn theo tiến trình công việc đều thuận lợi cho hắn.

Mặc dù nói, Phạm Hồng Vũ nhằm vào mục tiêu là Tạ Hậu Minh, bình thường Tạ Hậu Minh cũng đối đầu với Lục Cửu, Phạm Hồng Vũ “đả đảo” Tạ Hậu Minh, tất nhiên là Lục Cửu nên vui mừng mới đúng nhưng là Bí thư Huyện ủy, Lục Cửu không thể suy nghĩ nông cạn như thế.

Y nhìn theo vấn đề của toàn cục.

Trong bộ máy lãnh đạo những đồng chí chủ chốt có ý kiến không hợp nhau đó là điều bình thường, nhưng điều quan trọng là vị trí phải được đặt đúng. Nói cách khác nhân vật số hai số ba này phải có phương pháp đấu tranh riêng, nhân vật số một không thể nào đánh đồng được.

Lục Cửu cho phép đấu tranh tồn tại. nhưng phải dưới sự kiểm soát toàn cục của y về “đấu tranh” tổng thể. Một khi tình huống vượt khỏi tầm kiểm soát, Lục Cửu sẽ sinh ra cảm giác cảm thấy nguy hiểm.

Nếu trước mặt, Phạm Hồng Vũ có thể dễ dàng đánh bại Tạ Hậu Minh thì điều này cũng làm cho y hoang mang.

Tạ Hậu Minh nhất định phải suy yếu nhưng Phạm Hồng Vũ nhất định phải được “ngăn chặn”, danh tính của họ phải được sự chỉ đạo chung của riêng y, đây mới là điều tốt nhất mà Lục Cửu muốn.

Thân mình Lục Cửu khẽ dựa ra sau, châm cho mình điếu thuốc, hút một cách chậm rãi.

Chỉ chốc lát sau, điện thoại trên ban vang lên.

Lục Cửu nghe điện thoại vang lên từng hồi, cầm ống nghe một cách chậm rãi nói:

- Ừ.

- Đã đọc báo chưa?

Điện thoại là do Trần Hà điện tới, vẫn theo thói quen không gọi tên, chỉ nhanh chóng nói vào chủ đề chính.

Lục Cửu hỏi ngược lại:

- Có ý kiến gì không?

Trần Hà nói:

- Bí thư Đảng ủy Công an huyện Vân Hồ phải thay đổi.

Lục Cửu đánh giá cao Trần Hà thực chất không phải ở thân thể mềm mại kia mà chính sự nhạy bén về chính trị. Chỉ cần xem qua tin tức đưa trên hệ thống công an huyện Vân Hồ, đã có thể đưa ra kết luận giống Lục Cửu.

Tuy nhiên, Bí thư Lục cũng không phải là hạng người chỉ có hư danh, Chánh văn phòng Trần tất nhiên là nữ trung hào kiệt, so với Bí thư Lục còn kém một chút, Bí thư Lục nghĩ như vậy.

- Điều này cũng chưa chắc, Tạ Hậu Minh cũng không dễ dàng chết như vậy.

Lục Cửu thản nhiên nói.

Từ khi y đảm nhận chức Chủ tịch huyện Vân Hồ, Tạ Hậu Minh đã cùng y chiến đấu năm năm trời, cho đến lúc này cũng chưa thật sự đánh bại được Tạ Hậu Minh, chỉ có thể chờ Tạ Hậu Minh đến tuổi hưu trí mà thôi.

Đừng nói hiện giờ Phạm Hồng Vũ tiến vào, Tạ Hậu Minh cũng không phải là người dễ bắt nạt.

Thoáng chút lặng yên, Trần Hà nói:

- Ý anh là mặc kệ, ngồi nhìn họ đấu với nhau sao?

Lục Cửu cười cười nói:

- Cũng không phải mặc kệ, nhìn kỹ rồi mới nói.

Nhìn biểu hiện của Trần Hà trong khoảng thời gian này Lục Cửu tương đối hài lòng, dù có chút ghen tỵ nhưng công việc luôn đứng đắn nghiêm túc, các loại tin tức thông báo vô cùng chính xác, đúng lúc, phân tích đúng chỗ.

Trần Hà có chút lo lắng nói:

- Trong lòng có chút không nỡ, làm không tốt thì sau này không có cơ hội sữa chữa.

Lục Cửu hốt hoảng, kinh ngạc nói:

- Em nói có ý gì?

- Không có gì, chỉ là không nỡ, tôi cảm thấy Phạm Hồng Vũ có chút do dự, lúc này chúng ta đứng một bên nhìn, nếu chẳng may Tạ Hậu Minh không chịu nổi, khi đó ra tay thì trễ rồi.

Từ khi Phạm Hồng Vũ đến huyện Vân Hồ, Trần Hà cảm nhận ngay trong lần đầu tiên gặp thấy Phạm Hồng Vũ, hắn không giống như người trẻ tuổi bình thường, chỉ có bề ngoài là giống thôi.

Lục Cửu mỉm cười nói:

- Dù cho Tạ Hậu Minh đỡ được hay không, tôi sẽ là người đứng đầu. Hơn nữa cho dù Tạ Hậu Minh không trụ được cũng không nhất định cơ hội đó giành cho Lý Văn Hàn, cấp bậc này quyền quyết định là ở thành phố.

Trần Hà lập tức hiểu.

Kỳ thật, Lục Cửu cũng đang chờ đến khi Tạ Hậu Minh “không trụ được”. Mấy năm nay lúc nào trong thâm tâm Lục Cửu cũng muốn tìm cách đẩy Tạ Hậu Minh ra khỏi chức Bí thư Đảng ủy Công an, phải thay đổi người phù hợp với y. Trong hệ thống chính trị pháp luật nếu không còn tiếng nói của Tạ Hậu Minh nữa, thì lời nói của Lục Cửu mới dùng được.

Nhưng Lục Cửu chưa bao giờ thỏa mãn như thế.

Hiện tại nếu Phạm Hồng Vũ có thể cách chức Tạ Hậu Minh nhưng như lời Lục Cửu nói có thể Lý Văn Hàn không nhận được chức này.

Mọi chuyện tiến triển đến mức này, chỉ cần phân tích sự nhạy cảm của chính trị có thể thấy được quyết định “phản bội” của Lý Văn Hàn nhất định là do Phạm Hồng Vũ đã đồng ý để cho ông chỗ tốt cao hơn. Một khi Tạ Hậu Minh thật sự bị cách chức kiêm nhiệm Bí thư Đảng ủy Công an mà Lý Văn Hàn lại không thăng chức như lời nói… chỉ sợ trong lòng ông sẽ oán giận Phạm Hồng Vũ vô cùng.

Mang tiếng “phản bội” mà đến cuối cùng cũng không được gì, ai mà không hận chứ?

Trần Hà không thể không thừa nhận trong quan trường đấu tranh trí tuệ và thủ đoạn thì không ai bằng Lục Cửu, y là người quả thật đa mưu túc trí. Xem ra người đàn ông trẻ tuổi này chức vị sẽ cao nữa, như ngọn đèn được tiếp nhiên liệu vậy.

Vì thế Trần Hà mới cam tâm tình nguyện cùng lên giường với Lục Cửu, không chỉ là Lục Cửu có địa vị quan chức cao.

Nữ nhân luôn sùng bái người đàn ông giỏi.

Có một câu nói nói rằng: Người đàn ông có thể cảm thông mà cả đời ở bên người phụ nữ, còn người phụ nữ tuyệt đối không vì cảm thông mà cả đời bên một người đàn ông.

Mọi chuyện đều được Lục Cửu dự đoán, Tạ Hậu Minh đã nhận ra “dụng tâm” của Phạm Hồng Vũ, tuyệt đối ông ta không ngồi yên chờ chết, liền nhanh chóng phát động phát động phản kích.

Khi Bành Na đưa tin đăng báo, chính là lúc Phạm Hồng Vũ đang ở trấn Lô Hoa kiểm tra công tác chuẩn bị phòng chống lụt bão. Hắn triệu tập cuộc họp đảng ở trấn Lô Hoa thì đột nhiên Lôi Minh nhận được điện thoại do Lý Văn Hàn gọi đến.

Sau khi nhận được điện thoại liền nhanh chóng đến văn phòng đảng ở trấn Lô Hoa, sắc mặt Lôi Minh dường như có chút khẩn trương, vội vã trở lại hội trường nhìn vị Chủ tịch huyện đang ngồi, định nói lại thôi.

Lôi Minh không phải không có kinh nghiệm làm thư ký, nên tạm thời chưa thể giấu diếm được gì, vừa nhìn vẻ mặt anh ta đã biết ở huyện xảy ra chuyện khẩn cấp.

Bí thư Đảng ủy thị trấn đang báo cáo công việc với Chủ tịch huyện Phạm, rất thức thời mà nhanh chóng im miệng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.