Ở một nơi tàng long ngọa hổ như thủ đô, Cục trưởng Trương cũng được xem là nhân vật
may mắn rồi. Qua tuổi bốn mươi, thân cư địa vị cao cấp chính cục, lại
dựa vào cây đại thụ lớn. Ngay cả Tiết Ích Dân và lãnh đạo văn phòng
trung ương bình thường đối với y cũng khá khách khí. Cục trưởng Trương
tâm tình thoải mái cũng là chuyện dễ hiểu.
Không ngờ ông chủ Hongkong này không chút khách khí ngay tại chỗ chống
đối Cục trưởng Trương. Cục trưởng Trương trong lòng cảm thấy không được
thoải mái. Chỉ có điều còn ngại Thượng Vi Chính ở đây, nên không tiện
phát tác. Cho nên sắc mặt thật không được tốt.
- Chủ tịch Hội đồng quản trị Hoàng, tôi là lần đầu tiên đến Ngạn Hoa,
còn chưa rõ ràng tình huống ở đây. Tuy nhiên có một việc, tôi muốn cậu
nói rõ một chút, tại sao phải ở hành lang chỗ đó treo tấm ảnh như vậy?
Thượng Vi Chính chậm rãi nói, rồi hướng hành lang bên kia đi tới.
Hoàng Văn Việt vẫn không chút để ý, đi theo phía sau Thượng Vi Chính, thuận miệng đáp:
- Thượng lão, đây là một tấm ảnh quảng cáo cho đồ lót phụ nữ. Ở
Hongkong, quảng cáo như vậy có khắp mọi nơi, cũng là chuyện bình thường
mà.
Thượng Vi Chính bước đến chỗ bậc thang, nhìn tấm ảnh thiếu nữ bán khỏa thân thật lớn nói:
- Chủ tịch Hoàng, có lẽ tình huống cậu nói là thật. Ở Hongkong quả thật
có rất nhiều hình ảnh quảng cáo như vậy, nhưng đây là nội địa. Ngạn Hoa
là vùng giải phóng cách mạng, dân phong thuần phác. Hình ảnh quảng cáo
như vậy thì hình như không thích hợp cho lắm, dân chúng sẽ hiểu lầm, cho rằng đó là một ám chỉ nào đó.
Thượng Vi Chính giọng điệu không vội vàng, không hấp tấp, dường như cũng không có tức giận, chỉ có điều là luận sự.
Hoàng Văn Việt cười nói:
- Thượng lão, điều này thật sự chẳng có gì. Chỉ là một bức ảnh quảng
cáo, hơn nữa cũng không hoàn toàn khỏa thân hết. Buôn bán chính là phải
hấp dẫn ánh mắt khách hàng, làm cho bọn họ cảm thấy mới mẻ, thì mới có
thể hấp dẫn mọi người đến mua. Ở Hongkong, còn có nhiều tấm ảnh quảng
cáo còn lộ liễu hơn nữa. Chính quyền cũng không can thiệp vào.
Tạ Văn Kiện trên trán lập tức xuất hiện mồ hôi lạnh, liên tục nháy mắt với Hoàng Văn Việt.
Thượng Vi Chính và tổ điều tra tới Ngạn Hoa là chuyện đại sự hàng đầu.
Vốn Khâu Minh Sơn, Phạm Vệ Quốc và các lãnh đạo khác đã sớm an bài chặt
chẽ. Hơn nữa, công ty bách hóa Ngạn Hoa là trọng điểm điều tra, lại càng phải bố trí thỏa đáng. Không ngờ Hoàng Văn Việt lại là thái độ như vậy, xem ra chính mình hoàn toàn nghĩ lầm rồi. Bí thư Khâu, Chủ tịch địa khu Phạm, thậm chí lãnh đạo thị xã Ngạn Hoa cũng chưa có dặn dò gì Hoàng
Văn Việt cả.
Chính mình vừa rồi đã đem thân phận của Thượng Vi Chính nói cho Hoàng
Văn Việt biết rõ ràng. Ai ngờ người kia tính cách lại như vậy, trực tiếp coi Thượng Vi Chính là một cán bộ về hưu bình thường.
Đây không phải là cố ý sao?
Thượng Vi Chính hai hàng lông mày nhíu lại, hơi có chút không hài lòng nói:
- Chủ tịch Hoàng, Hongkong là Hongkong, Ngạn Hoa là Ngạn Hoa, hai nơi
khác nhau. Ở Hongkong làm cái gì cũng không nhất thiết bê nguyên xi đến
Ngạn Hoa. Các người kinh doanh thì cũng phải nhập gia tùy tục, không thể cái gì cũng rập khuôn theo Hongkong. Ví dụ như sang Ả Rập, các người
nhất định phải tuân thủ pháp luật của địa phương, tôn trọng tập tục của
bọn họ. Ở Ngạn Hoa hay ở nội địa thì cũng giống như vậy.
Phạm Hồng Vũ đứng bên cạnh, sắc mặt vẫn bình tĩnh.
Ứng đối như thế nào với Thượng Vi Chính và tổ điều tra, hắn quả thật đã
thương lượng cẩn thận với Khâu Minh Sơn, Phạm Vệ Quốc, Nhạc Tây Đình và
Cao Khiết, đồng thời cũng áp dụng những thi thố tương ứng. Nhưng những
thi thố này cũng không bao gồm công ty bách hóa Ngạn Hoa bên trong, cũng chẳng nói qua một tiếng với Hoàng Văn Việt. Cũng không phải nói đám
người Phạm Hồng Vũ không coi trọng tổ điều tra, mà là tất cả mọi người
đều rõ ràng, lấy cấp bậc của Thượng Vi Chính và quy cách của tổ điều
tra, tuyệt đối đây không phải là luận sự, gặp chiêu phá chiêu thì có thể ứng đối được.
Cho dù thị xã Ngạn Hoa bội ước, ngưng hẳn hợp đồng, đem Hoàng Văn Việt
và những nhà đầu tư nước ngoài hợp tác với doanh nghiệp nhà nước Ngạn
Hoa mời ra hết, công ty bách hóa Ngạn Hoa khôi phục nguyên trạng thì
cũng chẳng cải biến được đại cục. Là như vậy, duy nhất chỉ có thể chứng
minh chính là các cán bộ Ngạn Hoa chột dạ rồi, vội vội vàng vàng sửa
chữa lại sai lầm.
Vấn đề ở chỗ, bất kể Khâu Minh Sơn, Phạm Vệ Quốc hay là Phạm Hồng Vũ đều không cho rằng doanh nghiệp nhà nước Ngạn Hoa thay đổi chế độ là sai
lầm.
Sự tình liên quan đến nguyên tắc, quyết không thể dễ dàng dao động.
Hơn nữa, gặp phải quan lớn thích biện luận như thế này, chỉ cần lộ ra
một tia khiếp đảm thì toàn bộ phòng tuyến đều sụp đổ. Đại lão tầng cao
ủng hộ bọn họ sẽ lập tức lâm vào trạng thái bị động.
Đây cũng giống như tác chiến, bộ đội tuyến đầu rất quan trọng. Tuyến đầu suy sụp thì cho dù Thống soái có cao minh thì cũng chẳng làm gì được.
Cho đến lúc này, cục diện sẽ không còn thu thập được nữa, vô cùng có khả năng bị đại lão cao tầng thí xe giữ tướng. Toàn bộ những người đương
quyền của địa khu Ngạn Hoa sẽ biến thành ‘đứa con bị bỏ rơi”.
Lần tranh giành này, nguyên bản chính là đúng sai.
Gặp phải cao thủ như vậy, Phạm Hồng Vũ không thể dùng chiêu dành cho con nít được.
Lấy công ty bách hóa làm văn thì tầng cấp quá thấp.
Hoàng Văn Việt lộ ra thần sắc khó khăn, trầm ngâm nói:
- Được rồi, Thượng lão, chúng ta thương lượng lại một chút để đưa ra
biện pháp thi thố thỏa đáng, vừa không ảnh hưởng đến việc kinh doanh,
lại phù hợp tình huống thực tế của địa phương.
Cục trưởng Trương vừa tức giận lại vừa buồn cười.
Người Hongkong này thật đúng là xem mình trở thành một nhân vật rồi,
không ngờ lại dám cò kè mặc cả với Thượng Vi Chính. Nếu Thượng Vi Chính
còn đảm nhiệm chức Bí thư Tỉnh ủy thì đây chính là một chuyện hư hỏng.
Thậm chí Thượng Vi Chính căn bản không cần mở miệng, chỉ cần hai hàng
lông mày hơi nhăn lại, lộ ra một tia không hài lòng thì bức ảnh quảng
cáo chó má này, đảo mắt một cái liền biến mất không còn tăm hơi. Lãnh
đạo địa phương còn phải giải thích rõ ràng với Thượng Vi Chính.
Cậu nghĩ rằng lãnh đạo nội địa là “nhân viên công vụ” của người Hongkong các người sao?
- Ông chủ Hoàng, điều này chẳng có gì phải thương lượng. Không thích hợp chính là không thích hợp. Thượng lão nói như vậy, các người còn muốn
thương lượng cái gì? Mau khẩn trương cất tấm ảnh đó đi.
Cục trưởng Trương ngạo nghễ nói, giọng điệu từ trên cao nhìn xuống, chút cũng không che giấu.
Ai ngờ Hoàng Văn Việt cũng là “độc”, căn bản không thèm để ý đến Cục trưởng Trương, cao giọng nói:
- Rất xin lỗi, Cục trưởng Trương, đây là chuyện nội bộ công ty chúng
tôi, đương nhiên phải thương lượng lại mới đưa ra quyết định. Chúng tôi
độc lập kinh doanh, tuân thủ pháp luật địa phương, nhưng không tiếp nhận hành chính can thiệp. Chúng tôi và chính quyền Ngạn Hoa đã sớm ký hợp
đồng chính thức. Những nội dung này, trên hợp đồng đã viết rất rõ ràng.
Cục trưởng Trương khuôn mặt lập tức biến thành màu gan lợn, hai mắt mở
to, giống như chuông đồng, hung tợn nhìn thẳng vào Hoàng Văn Việt, lạnh
lùng nói:
- Ông chủ Hoàng, xin cậu hãy rõ ràng, đây là nội địa, chứ không phải
Hongkong. Cậu muốn ở nội địa kinh doanh thì phải dựa theo quy củ của nội địa mà làm việc.
Quả thật là buồn cười!
Cậu cho rằng trước mặt cậu là cán bộ Ngạn Hoa sao?
Chỉ cần một câu nói của Thượng Vi Chính, ngay cả Vinh Khải Cao cũng phải cẩn thận để ý. Cho dù Cục trưởng Trương tôi mở miệng thì đầu lĩnh tỉnh
Thanh Sơn các người cũng phải suy nghĩ kỹ.
Cậu chỉ là một tiểu thương tới từ Hongkong, ở nội địa hoàng tráng là có ý gì? Cậu có tiền vốn để ngang ngược sao?
Hoàng Văn Việt sắc mặt càng thêm âm u, vô cùng không hài lòng nói.
Từ lúc y đến Ngạn Hoa đầu tư, các lãnh đạo Ngạn Hoa đối với y đều rất
khách khí, lễ kính có thừa. Nhưng vị Cục trưởng Trương này cao cao tại
thượng, mở miệng không chút lưu tình, Hoàng Văn Việt làm sao để cho mình bị đẩy vòng vòng chứ.
Phạm Hồng Vũ âm thầm lắc đầu.
Đây chính là sự khác nhau giữa tiểu thương nhân và ông chủ lớn. Hoàng
Văn Việt và Lệnh Hòa Phồn hoàn toàn không ở cùng một cấp bậc. Nếu như
Lệnh Hòa Phồn ở chỗ này, tuyệt đối sẽ không chống lại Cục trưởng Trương. Lệnh Hòa Phồn rất rõ ràng, ở nội địa muốn kinh doanh phát triển, làm
tốt quan hệ với chính phủ là chuyện đầu tiên cần giải quyết. Bằng không, tập đoàn Lệnh thị sẽ không đáp ứng bỏ vốn đầu tư cho việc xây dựng
đường cao tốc Hồng Nam.
Hoàng Văn Việt từ bản chất chỉ là một tiểu thương nhân chuyên kinh doanh trung tâm thương mại ở Hongkong mà thôi. Tầm mắt, kiến thức hoàn toàn
không thể đánh đồng với Lệnh Hòa Phồn.
Ngẫm lại cũng khó trách, trên thế giới này, có thể thẩm thấu bản chất của vấn đề, thủy chung vẫn là con số rất ít.
Không bao gồm Hoàng Văn Việt ở bên trong.
Phạm Hồng Vũ biết rằng, ở thế giới kia, trước khi Hongkong được trao trả lại cho Trung Quốc, ở Giang Khẩu liền xuất hiện một nơi được gọi là
“thôn bồ nhí”. Một số lái xe container ở Hongkong, mua nhà bên Giang
Khẩu rồi tìm một cô nàng nội địa non tơ về làm gái bao. Sau đó mười năm, giá đất Giang Khẩu tăng vọt. Khi đó, các tài xế xe containet nội tiền
bao bồ nhí cũng tiêu phí hết số tiền lời buôn bán rồi, thậm chí còn
không có lợi nhuận.
Ở Hongkong, lái xe container bất quả chỉ là một trong những tầng lớp cấp thấp. Nhưng khi qua bến cảng, tới nội địa liền trở thành một đám giàu
có, ngẩng đầu ưỡn ngực.
Lại càng không cần phải nói cái loại tiểu ông chủ buôn bán có chút tiền lời như Hoàng Văn Việt.
Hiển nhiên, Hoàng Văn Việt còn muốn chống đỡ thì Phạm Hồng Vũ đã lên tiếng:
- Hoàng đổng, Thượng lão và Cục trưởng Trương đều nói rất có lý.
Hongkong là Hongkong, Ngạn Hoa là Ngạn Hoa, hai nơi khác nhau. Bức quảng cáo này nên cất đi, đổi thành một bức ảnh nào có ý nghĩa, không làm ảnh hưởng đến việc buôn bán của anh.
Mặc kệ bọn họ áp dụng loại thi thố này, Hoàng Văn Việt giáp mặt chống
đối Thượng Vi Chính và Cục trưởng Trương là không thích hợp.
Việc nhỏ như vậy, không cần làm tổn thương mặt mũi của Thượng Vi Chính.
Thấy Phạm Hồng Vũ đã mở miệng, Hoàng Văn Việt lập tức thay đổi sắc mặt. Y nhận ra Phạm Hồng Vũ, biết Phạm Hồng Vũ là bạn thân của Lệnh Hòa Phồn.
Hoàng Văn Việt lúc trước đến Ngạn Hoa đầu tư vào công ty bách hóa là do
Lệnh Hòa Phồn dẫn đường. Hoàng Văn Việt cho dù không đem Cục trưởng
Trương để vào mắt, nhưng không thể không để tập đoàn Lệnh thị của Lệnh
Hòa Phồn vào mắt.
Người làm ăn, vĩnh viễn kính sợ người có tiền hơn hắn.
- Haha, được, được. Nếu Bí thư Phạm có chỉ thị, chúng tôi sẽ đem bức
quảng cáo này tháo xuống. A Tiêu, chuyện này cậu an bài một chút, ngày
mai cất bức ảnh đó đi, thay bằng một bức ảnh khác.
Hoàng Văn Việt lập tức quay đầu lại dặn dò Tổng giám đốc bên cạnh.
Y xưng hô là chức vụ trước kia của Phạm Hồng Vũ.
- Vâng, ông chủ!
A Tiêu kính cẩn mà đáp.
Cục trưởng Trương khuôn mặt lập tức trở nên đủ loại màu sắc.
Đường đường là một lão lãnh đạo cấp phó quốc lên tiếng, không ngờ không bằng lời nói của một Phó cục trưởng.
Thế đạo gì vậy?