Ăn cơm chiều ở nhà.
Con trai đã về nhà, Quản Lệ Mai vô cùng phấn chấn, làm bữa ăn thật thịnh soạn, bốn người quây quần bên mâm cơm.
Phạm Vệ Quốc chưa thể về nhà ăn cơm được, ông ta còn ở nhà khách Ngạn
Hoa tham dự chiêu đãi Vụ trưởng Mã. Lo chuyện nhà nước cứ mở tiệc chiêu
đãi xã giao, với chuyện này Quản Lệ Mai gặp hoài nên thành thói quen
rồi. Chí có điều không thể nấu cho đưa con trai những món ngon vì Phạm
Hồng Vũ ở huyện Vân Hồ làm Chủ tịch huyện, nhưng thật ra cũng giống như
làm culi vậy.
Cao Khiết ở một bên nhắc nhở nói:
- Ăn ít thịt thôi, ăn nhiều rau vào.
Người này ăn cơm không chú ý gì cả, cứ thấy thịt cá là hai mắt sáng rực, Cao Khiết thấy thế lâu lâu nhắc nhở hắn.
Quản Lệ Mai vội vàng nói:
- Không sao đâu không sao, chỉ cần không ăn quá thường xuyên thịt cá là được.
Cao Khiết cười nói:
- Cô à, hắn hiện giờ là Chủ tịch huyện, điều con lo lắng là anh ấy ăn
quá nhiều thịt cá, đấy là món ăn khoái khẩu của anh ấy, không thể không
chú ý được. Hiện giờ còn trẻ không có gì, sau này già rồi, sức khỏe yếu
mới là vấn đề lớn...
- Mẹ à, chị dâu nói đúng, nhị ca chính là phải chú ý một chút.
Phạm Hồng Thái bên cạnh ủng hộ Cao Khiết.
Cố bé vừa nghỉ hè, vừa mới chuẩn bị cho cuộc thi vào trường cao đẳng, cả người đang rất thoải mái.
Phạm Hồng Vũ đang kẹp miếng thịt gà đang định há miệng ăn, nghe vậy thuận tay bỏ vào chén của Phạm Hồng Thái, cười nói:
- Không phải là đang thèm sao? Anh không ăn, cho em luôn đấy.
Phạm Hồng Thái lập tức kêu lên:
- Mẹ, mẹ xem Nhị ca kìa, chỉ vừa phê bình chút cũng không thể nào tiếp nhận, thật oan uổng quá đi.
Miệng thì nói vậy nhưng trên mặt lại cười ngọt ngào, Nhị ca về nhà cô bé rất thích.
Cao Khiết cười nói:
- Hồng Thái, kỳ thi thế nào rồi? Điều trọng điểm có nắm chắc được không?
Phạm Hồng Thái liền nói:
- Những môn khác không sao, chỉ có môm hóa là không được tốt.
Đầu thập niên 90 kỳ thi vào trường cao đẳng đại học bấy giờ với sau này
rất khác nhau, không phải hàng năm thi vào tháng sáu mà là đầu tháng
bảy, cũng không có phân khoa kỳ thi. Những thí sinh đều thi các môn khoa học tự nhiên như ngữ văn, toán học, ngoại ngữ, hóa học vật lý đều phân
khoa kỳ thi, đề được thống nhất trong cả nước, cùng một đáp án.
- Khoa đầu tiên không có quan hệ gì, nếu đến bốn kỳ thi đều tốt thì nói chung là không tệ. Còn nguyện vọng, em nghĩ ra chưa?
Cao Khiết cẩn thận hỏi.
Quản Lệ Mai cũng rất chú ý nhìn đến con gái.
Đầu thật niên 90, khi thi vào trường cao đẳng có ghi ra nguyện vọng, đối với giáo viên giỏi thì luôn yêu cầu cao đối với thí sinh của mình, bởi
vì lúc ấy không có internet, phương tiện thông tin không được phổ biến,
không thể căn cứ vào đó để biết thí sinh tham gia nhiều ở trường nào mà
kê khai nguyện vọng. Thí sinh chỉ dựa trên thành tích của mình điền vào
bảng nguyện vọng, nếu chẳng may có gì sai lầm thì phiền toái to. Có
nhiều người quá tin tưởng vào khả năng của mình, Nguyện vọng đưa ra
không thực tế, làm cho điểm cuối cùng chuyển điểm đến cũng không trúng
tuyển, không thể không học lại một năm. Đương nhiên cũng có khá nhiều
người rất cẩn thận, nghĩ điểm mình sẽ thấp không dám điền vào trường đại học tốt, kết quả khi biết được thì hối hận cũng muộn rồi, người trong
nhà ai cũng khóc vì tiếc nuối
Quản Lệ Mai nghe việc này hết sức chú ý.
Cao Khiết tốt nghiệp đại học thủ đô, năm đó thi vào trường cao đẳng là
học sinh giỏi nhất, có được một "giáo sư" như vậy chỉ đạo Quản Lệ Mai
thật sự rất yên tâm.
Về phần Chủ tịch huyện Phạm bây giờ diễu võ dương oai, nhìn bộ dạng rất
lợi hại. Năm đó bất quá chỉ là học sinh trường nghề mà thôi, năm trước
tỉnh ủy cho hắn học lấy bằng chính quy. trong mắt Quản Lệ Mai thì đó dù sao cũng không được xem là chính đạo vẫn có chênh lệch.
Trong chuyện đại sự như vậy, Quản Lệ Mai tin tưởng vào trình độ của Cao Khiết, chỉ cho Chủ tịch huyện Phạm tham dự thôi.
- Chị dâu, em...
Phạm Hồng Thái bỗng nhiên có điểm thẹn thùng xấu hổ đứng lên.
Cao Khiết cười nói:
- Không có chuyện gì, nói đi, đều là người nhà, có gì mà ấp úng.
- Em, em nghĩ là Đại học phương bắc không phải Đại học thủ đô.
Phạm Hồng Thái lắp bắp nói, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên ửng đỏ, dường cảm giác mình đã đánh giá mình quá cao. Vừa mở miệng đã nói trường đại học
nổi tiếng thứ hai rồi, đó là giấc mơ của vô số thanh niên học sinh thời
trung học.
- Được, chính là muốn có lòng tự tin như thế, Hồng Thái của chúng ta rất tuyệt.
Cao Khiết lập tức khích lệ, giống như người chị thân tình bình thường.
Quản Lệ Mai liền có chút lo lắng nói:
- Tiểu Khiết, Hồng Thái nói môn hóa học nó thi không tốt.
Giả như nguyện vọng quá cao, kết quả điểm không tương xứng sẽ bị người
ta chê cười, lúc đó cũng không có trường để học thì hỏng bét. Quản Lệ
Mai cũng không muốn tiểu nữ lại học lại một năm, đứa bé này đã khá chăm
chỉ, quanh năm suốt tháng thức khuya dậy sớm học bài, lúc này cho dù
thiếu điểm không đậu được Đại học phương bắc cũng như Đại học thủ đô vậy thì chuyển xuống một trường đại học có điểm thấp nhất có thể họ tiếp
nhận. Là con gái, cũng không nhất thiết phải học quá cao, sau khi tốt
nghiệp tìm việc gì nhàn nhã mà làm, áo cơm không lo, tìm được người bạn
trai yêu thương, lập gia đình như vậy Quản Lệ Mai cũng yên lòng.
Không có khả năng ai cũng tài giỏi như Cao Khiết, ưu tú như Cao Khiết.
Phó chủ tịch thường trực thành phố.
Ha ha, ngẫm lại làm cho người ta vui lên.
- Cũng may kỳ thi không thật sự kém, chính là chính là phát huy ước vọng quá cao thôi.
Phạm Hồng Thái vội vàng giải thích thêm một câu, đôi mắt trông mong ngước nhìn Cao Khiết, hy vọng cô ấy truyền cho vài chiêu.
Phạm Hồng Vũ chen vào nói:
- Hồng Thái, cứ dựa theo ý nguyện của em mà điền, Đại học phương bắc hay đại học thủ đô đều điền cả và điền cả Đại học nhân dân đi, thật sự
không quá lý tưởng, nguyện vọng cuối cùng này anh sẽ nghĩ cách.
Chủ tịch huyện Phạm nói hoàng tráng.
Đại học nhân dân cũng là trường đại học tốt, cũng là xếp hạng cao ở các
trường trong cả nước, cho dù không vào được trường Đại học phương bắc
hay Đai học thủ đô cũng không khác nhau lắm. Nói như vậy thì còn nguyện
vọng thứ ba Đại học nhân dân.
Hiện tại Chủ tịch huyện Phạm trực tiếp mang người nhà đưa đến nơi "bảo hiểm đáng tin cậy".
Nói cách khác, nếu chẳng may Phạm Hồng Thái không đủ điểm đậu Đại học
phương bắc và Đại học thủ đô, như vậy chỉ cần đạt tiêu chuẩn Đại học
nhân dân Chủ tịch huyện Pham cam đoan không để em gái của mình không
trúng tuyển.
Với mạng lưới quan hệ của Phạm Nhị ca ở thủ đô cũng thì cũng không phải là ít.
Đại học nhân dân cũng có thời điểm ngoại lệ.
Cao Khiết liền cười liếc nhìn hắn nói:
- Hồng Thái, em đừng nghe lời Nhị ca, không có chút nào dáng tin cả. Rốt cuộc Đại học phương bắc hay Đại học thủ đô thì em cần phải suy nghĩ kỹ, chỉ điền một không thể điền hai.
Chủ tịch huyện Phạm dù sao chỉ là sinh viên đại học, như vậy đại học cao cấp Chủ tịch huyện Phạm còn chưa được sờ vào cánh cửa ấy. Dù là Đại học phương bắc hay Đại học thủ đô thì họ đều dành cho một chỗ trống cả hay
sao?
Thông thường mà nói, tuyệt không có người nào sẽ đem hai trường đại học kê khai cùng một bảng, nó như là cố tình bới móc vậy.
Nếu chỉ ghi nguyện vọng vào Đại học phương bắc, nguyện vọng hai Đại học
thủ đô điểm của cô phải đạt tiêu chuẩn trúng tuyển, còn nếu Đại học
phương bắc không trúng tuyển, thì chớ hy vọng Đại học thủ đô đến "nhặt
đồ rơi", người ta không thèm nhìn người một chút nào.
- Đúng vậy, Nhị ca, anh cố ý chọc em hả?
Phạm Hồng Thái liền liếc Nhị ca một chút.
Chủ tịch huyện Phạm cũng có chỗ không biết đó chứ, hắn cười hì hì không tức giận nói:
- Vậy em nghe chị dâu nói nhiều một chút.
Phạm Hồng Thái ngẫm nghĩ một chút nói:
- Chị dâu, em nghĩ là Đại học thủ đô, chị tốt nghiệp trường nào.
Quản Lệ Mai lập tức tán thánh nói:
- Được được, vậy ghi Đại học thủ đô, chị dâu con tốt nghiệp ở đó, nhất
định có người quen nhất định có thể chiếu cố cho con một chút.
Phạm Hồng Thái vừa khôn khéo là vừa xinh đẹp, Quản Lệ Mai không yên lòng chính là chỗ này. Nhiều năm qua, đứa con gái bé nhỏ này vẫn luôn được
che chở, ngậm trong miệng sợ phủn lên, nắm trong tay sợ ngã. Chính vì
vậy khi rời nhà đi xa, Quản Lệ Mai trong lòng thật sự lo lắng, sợ ra bên ngoài con gái sẽ không được nuông chiều như ở nhà, chẳng may ở trường
học thức ăn không tốt thì làm sao? Tối ngủ có được ngon giấc không? Nếu
gặp phải nam nhân xấu xa thì thế nào?
Ai chà, chuyện còn có nhiều điều lo lắng nữa....
Nếu Phạm Hồng Thái có thể đến học ở Đại học thủ đô thì Cao Khiết có những người bạn ngày xưa của Cao Khiết chiếu cố đến.
Cao Khiết mỉm cười nói:
- Cô à, yên tâm đi, Đại học thủ đô không khí học rất tốt đấy, nếu Hồng
Thái thật sự đậu Đại học thủ đô thì con với Phạm Hồng Vũ có không ít bạn đâu.
Nói đến đây, Cao Khiết vô tình liếc nhìn Phạm Hồng Vũ một cái.
Vừa rồi ở văn phòng Cao Khiết hai người còn rất "thật sự nghiêm túc"
nghiên cứu thảo luận qua vấn đề này, dường như Chủ tịch huyện có mấy
người "bạn tốt" ở thủ đô.
Chủ tịch huyện Phạm nhìn thấy tình thế không ổn nên chỉ lo vùi đầu vào ăn, dường như không nghe thấy.
Cũng may, Quản Lệ Mai chỉ chuyên tâm nghĩ đến tiền đồ đại sự của con
gái, với biểu hiện bất thường của con trai bà ta cũng không chú ý mấy,
bằng không Chủ tịch huyện Phạm gặp phải phiền toái lớn rồi. Có người con dâu tốt như Cao Khiết, Quản Lệ Mai cũng không dung tính trăng hoa của
tên tiểu tử này.
- Hồng Thái, chị thấy cứ quyết định vậy đi, nguyện vọng một đó chính là
Đại học thủ đô, nguyện vọng hai là Đại học nhân dân, nguyện vọng ba là
do em suy xét xem em còn thích đại học nào rồi điền lên đó. Nếu thật sự
nguyện vọng một không đạt thì còn lai hai nguyện vọng kia Nhi ca em sẽ
giải quyết cho, nếu anh ấy giải quyết không tốt thì em không được buông
tha.
Cao Khiết cười dài nhìn qua Chủ tịch huyện Phạm có chút tính toán, muốn đuổi hắn đến cùng.
- Hi hi, chuyện này thế nào hả Nhị ca, anh sẽ đáp ứng nguyện vọng của em chứ...
Phạm Hồng Thái lập tức vui vẻ.
- Đương nhiên, đương nhiên, yên tâm đi, Nhị ca làm sao lừa em được? Ăn cơm ăn cơm đi, ăn no rồi nói tiếp....
Chủ tịch huyện Phạm vừa nhai vừa nuốt, hàm hàm hồ hồ nói. Thật sự mà
nói, Chủ tịch huyện Phạm rất sợ phải tiếp tục nói chuyện với Cao Khiết
đề đề tài liên quan đến Đại học thủ đô, tuy không có gì nhưng "hồng nhan tri kỷ" cũng có chút ăn không tiêu.
- Hồng Vũ, con chắc chứ?
Quản Lệ Mai có chút không yên tâm hỏi liền một câu.
Cao Khiết mỉm cười nói:
- Cô, điều này người không cần lo lắng, anh ấy nắm chắc.
Phạm Hồng Vũ có nhóm tiểu huynh đệ ở thủ đô, năng lực của họ Cao Khiết rất tin tưởng.
- Vậy thì tốt rồi, nào, Hồng Vũ, ăn đi, thịt kho tàu này con ăn nhiều một chút rất bổ não.
Quản Lệ Mai đang vui vẻ, vừa rồi nghe Cao Khiết nói vậy người cứ như lên chín tầng mây vậy. Mập lên thì cũng đâu có chết, mặc kệ, nhìn đứa con
sói ăn thịt con hổ lớn là con mẹ nó thật vui vẻ.