- Thủ đô cũng không phải là nơi của cô. Cô có thủ đoạn gì thì cứ bày ra, xem ai sợ cô chứ?
Phạm Hồng Vũ chưa trả lời, Lý Thu Vũ lập tức lạnh lùng nhìn Hứa tổng,
mắt trợn lên, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một chút sát khí.
Phạm Hồng Vũ khi chưa tới, Lý Thu Vũ cũng còn nhẫn nhịn. Hứa tổng công
nhiên gọi cô là “nhóc”, cô cũng không thèm để ý, cũng chưa hề bày ra tư
thế quyết tử chiến như vậy.
Hiện tại người phụ nữ này dám nói chuyện với Phạm Hồng Vũ như vậy, bày
ra cái sĩ diện “dưới chân thiên tử” mà xem thường người khác. Cái gì có
thể nhịn chứ cái này thì không.
Nếu muốn so sánh về hậu trường, Lý đại tiểu thư so với Đông Nhị cô nương chẳng lẽ còn sợ ai sao?
- Ơ, điên lên rồi à? Được, thủ đô này xem như là của các người. Các
người cứ chờ đó, tôi không tin không thu thập được các người. Bạch chính ủy, đây chính là anh không nể mặt tôi, thế thì cũng đừng trách tôi
không khách khí. Thất tỷ, Hổ Tử, chúng ta đi thôi, đến phân cục.
Hứa tổng cười lạnh một tiếng, căn bản không thèm giằng co trong này nữa. Thân hình cứ như rắn nước, uốn éo bỏ đi. Tiếng đôi giày va lộp cộp
xuống đất.
Người phụ nữ lớn tuổi tên Thất tỷ và chàng thanh niên tên Hổ Tử vội vàng đi theo ở đằng sau.
- Hứa tổng, Hứa tổng, xin dừng bước.
Bạch chính ủy sắc mặt biến đổi, vội vàng đi theo, liên tiếp kêu lên. Xem ra vị Hứa tổng này thật đúng là có chút lai lịch. Bạch chính ủy sợ đắc
tội với cô ta nên muốn cứu vãn một chút.
Hứa tổng dừng bước ngoài cửa, lạnh lùng nhìn Bạch chính ủy, khóe miệng hiện lên một tia châm biếm.
- Hứa tổng, chuyện này tôi đề nghị nên xử lý khiêm tốn. Những cô gái này không phải là nữ tiếp viên mà là sinh viên.
Bạch chính ủy bước đến bên cạnh Hứa tổng, hạ giọng nói.
- Sinh viên? Sinh viên thì làm sao? Khiến em trai của tôi bị thương
thành bộ dạng như vậy, lại còn đốt xe BMW, anh ta là ai vậy? Ai thì cũng phải chịu trách nhiệm. Trước mặt luật pháp, mọi người đều bình đẳng, có phải như vậy không, Bạch chính ủy?
Hứa tổng đầu tiên là hiện lên một chút kinh ngạc, sau đó là cười lạnh.
- Hứa tổng, chẳng lẽ cô không biết bên trong có kỳ quái hay sao?
Bạch chính ủy sắc mặt biến ảo, cắn chặt răng, một lần nữa hạ giọng nói.
- Cái gì kỳ quái?
Hứa tổng khinh thường hỏi ngược lại.
Bạch chính ủy hạ giọng nói:
- Những ả sinh viên này và em trai của cô không có thù oán gì, tại sao
lại phải đánh cậu ta bị thương? Trong lúc này, khẳng định là còn có
nguyên nhân. Cô tốt nhất là nên hỏi rõ em trai của mình rồi hãy ra quyết định. Nếu gây ra động tĩnh quá lớn, chẳng may bên trong có nội tình gì, thì đến lúc đó không cứu vãn được. Cô có nghĩ rằng tôi vì sao chậm chạp không xử lý các cô ấy không?
Người biết chuyện nói liền hiểu ngay.
Nhưng Hứa tổng không phải là người biết chuyện, chỉ cười lạnh nói:
- Bạch chính ủy, cám ơn ý tốt của anh. Mặc kệ là có nội tình gì thì Hứa
Thiến tôi đều có thể bãi bình. Không phải là tiền sao? Tôi chỉ hỏi anh
một câu, đồn công an các anh có thể ngay lập tức bắt mấy tên hung thủ đó lại không? Nếu có thể bắt thì anh động thủ liền đi. Tôi đây sẽ không đi nữa. Nếu anh không dám, vậy thì không cần nhiều lời. Tôi đến phân cục
đây. Bạch chính quỷ, những gì cần nói tôi nói hết rồi. cơ hội tôi cũng
cho anh, chính anh không biết quý trọng, vậy thì đừng trách tôi.
Bạch chính ủy khuôn mặt đỏ bừng lên, trong mắt ánh lên sự tức giận, gắt
gao nhìn thẳng Hứa Thiến, một lúc lâu cũng không nói ra lời.
Trên đời này còn có loại người như vậy sao?
Chỉ cần có tiền thì thiên hạ này đều là của cô ta à?
- Được, Hứa tổng, nếu như vậy thì xin cô cứ tự nhiên, xem như tôi chưa hề nói gì.
Nhẫn nhịn hồi lâu, Bạch chính ủy nói ra một câu rồi lập tức xoay người
đi nhanh về văn phòng, phanh một tiếng, đóng cảnh cửa văn phòng thật
mạnh.
Phạm Hồng Vũ thật ra vẫn khí định thần nhàn, mỉm cười đứng ở nơi đó, không nói một lời.
Loại tâm tính của Hứa tổng chính là loại nhà giàu mới nổi. Chủ tịch
huyện Phạm hai đời thấy cũng nhiều, cũng chẳng thèm để ý. Với loại người như thế, Chủ tịch huyện Phạm cũng chẳng tiêu hao tinh thần quá nhiều.
- Chủ tịch huyện Phạm, xin mời bên này.
Bạch chính ủy cố gắng kềm nén lửa giận của mình, gượng cười nói với Phạm Hồng Vũ.
- Vâng, cảm ơn Bạch chính ủy.
Phạm Hồng Vũ nho nhã gật đầu, đi theo phía sau Bạch chính ủy bước vào
một văn phòng khác. Ngoài cửa có treo bảng tên “Văn phòng chính ủy”.
Diện tích văn phòng không nhỏ. So với văn phòng của Trưởng phòng công an huyện Vân Hồ không hề thua kém.
- Nào, Chủ tịch huyện Phạm, mời ngồi. Các vị bạn học, mọi người cũng ngồi đi.
Bạch chính ủy rất nhanh điều chỉnh tâm trạng của mình, nụ cười trở nên
chân thành, còn tự mình rót cho Phạm Hồng Vũ một ly nước. Còn các vị
sinh viên thì không có được loại đãi ngộ này.
Bất kể thế nào, mấy vị bạn học này còn là người bị tình nghi. Bạch chính ủy không thể quá khách khí với các cô. Đây là nguyên tắc.
- Bạch chính ủy, xin cảm ơn. Để tôi nói chuyện với các cô ấy.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói.
Bạch chính ủy do dự một chút rồi mỉm cười gật đầu lui ra ngoài. Nơi này
là đồn công an, Lý Thu Vũ và các cô gái đều sợ hãi. Bạch chính ủy cũng
không sợ các cô nhân cơ hội bỏ chạy. Phạm Hồng Vũ vừa rồi cho y xem giấy chứng nhận cũng không phải là giả. Hơn nữa, người thanh niên này khí độ trầm ổn, có phong phạm của lãnh đạo. Bạch chính ủy tuổi đã trung niên,
làm lâu trong ngành công an, sắc mặt thấy cũng nhiều, nên ánh mắt cũng
không tệ.
Tất nhiên, một số biện pháp phòng bị cũng phải an bài một chút. Cẩn tắc vô áy náy.
Bạch chính ủy vừa ra khỏi cửa, Phạm Hồng Vũ sắc mặt liền trầm xuống.
- A, anh đừng nói, để tụi em tự nói.
Không đợi Phạm Hồng Vũ mở miệng, Lý Thu Vũ liền lên tiếng, khẽ vươn tay
cầm lấy tách trà cảu Phạm Hồng Vũ, không chút khách khí uống ừng ực, rồi lau khóe miệng, một chút thục nữ cũng không có.
Kỳ thật cô bé trong lòng cũng rất sợ hãi. Phạm Hồng Vũ sắc mặt trầm
xuống thì cô liền đoạt trước, sợ Phạm Hồng Vũ sẽ trách mắng.
- Được, em nói đi. Làm sao mà lại làm đến nước này? Lại còn phiền đến Đông Nhan nữa?
Phạm Hồng Vũ tiếp tục sa sầm nét mặt, hừ một tiếng, thần sắc vô cùng không hài lòng.
Lúc này, bất kể thế nào cũng đem dáng vẻ tiểu ma nữ đè bẹp xuống.
- A, em nói có lẽ anh sẽ không thích nghe, nhưng tại sao lại nói là em
lôi Đông Nhan vào phiền phức luôn chứ? Việc này là tụi em cùng nhau
thương lượng mà. Đông Nhan còn mời rượu người ta. Vết sẹo trên mặt Hứa
Minh Thành, cô ấy cũng có phần. Haha, yểu điệu thục nữ một khi vùng lên
thì anh không tưởng tượng được đâu.
Lý Thu Vũ căn bản không sợ Phạm Hồng Vũ làm ra vẻ ta đây. Phạm Hồng Vũ vừa dứt lời thì liền bắn liên hồi không thôi.
Phạm Hồng Vũ lập tức nghẹn họng, ánh mắt không kìm nổi nhìn nét mặt Đông Nhan, lộ ra vẻ không tin nổi.
Khuôn mặt thanh tú của Đông Nhan đỏ bừng lên, căn môi, cúi đầu, giơ tay xoắn góc áo sơ mi, không dám đối diện với Phạm Hồng Vũ.
Nhìn bộ dạng này, Lý Thu Vũ nói quả nhiên là thật. Yểu điệu thục nữ cũng có lúc hóa thành ma nữ khát máu. Cũng hoàn toàn thay đổi quan cảm của
Phạm Hồng Vũ đối với cô.
- Hứa Minh Thành là ai? Là người bị mọi người đánh bị thương à?
Một lát sau, Phạm Hồng Vũ chu mồm thè lưỡi hỏi.
Là cảnh sát hình sự kỳ cựu, với những gì mọi người nói vừa rồi, Phạm
Hồng Vũ cơ bản đã hiểu biết tình huống. Nhưng cũng chính vì như thế, Chủ tịch huyện Phạm lại càng không thể tượng tượng được.
Rót rượu, đánh người, đốt xe BMW.
Những thứ này có mà liên hệ với bốn nữ sinh yếu đuối trước mắt.
Nếu như nói là Lý Thu Vũ thì còn miễn cưỡng chấp nhận. Nhưng Đông Nhan thật sự là không nên lẫn vào trong.
Kiếp trước kiếp này cộng lại, Phạm Hồng Vũ đã gặp qua các loại phụ nữ
cũng không ít. Đông Nhan là một cô gái tao nhã, quả thực có thể nói
giống như tiên tử trên trời.
Như vậy, vừa “sexy vừa bạo lực”, làm sao mà có thể cùng trên người Đông Nhan?
- Hứa Minh Thành chính là em trai của ả vừa rồi. Tuy nói là bạn học với
tụi em, nhưng so với tụi em thì cao hơn. Trong nhà cậu ta không mở công
ty, mà làm mậu dịch. Bố của cậu ta trước kia làm ở Các bộ và Ủy ban
trung ương. Mấy năm trước từ chức chuyển qua làm kinh doanh, mở một công ty thương mại. Buôn bán lời không ít tiền. Chị của Hứa Minh Thành là
Hứa Tuệ, là con dâu của Chu gia.
Lý Thu Vũ phồng cái miệng nhỏ nhắn lên, hầm hừ giới thiệu thân phận của “người bị hại”.
- Chờ một chút, con dâu của Chu gia? Người nào của Chu gia?
Phạm Hồng Vũ lập tức cắt đứt sự miêu tả của cô, vẻ mặt trở nên vô cùng ngưng trọng.
- Còn người nào của Chu gia nữa?
Lý Thu Vũ bĩu môi hừ một tiếng.
Phạm Hồng Vũ đồng tử bỗng nhiên co rút lại, tinh quang chợt lóe.
Chu gia.
Đó là một nhà quyền quý có thể chân chính so sánh với Lý gia. Mấu chốt
nhất, ông cụ Chu gia vẫn còn khỏe mạnh. Trước mặt thủ trưởng tối cao vẫn có số có má đấy.
- Nếu không phải chị của cậu ta là người của Chu gia thì cậu ta làm sao dám kiêu ngạo như vậy?
Lý Thu Vũ lại khinh thường nói.
Phạm Hồng Vũ thở phào một cái, hơi kinh ngạc hỏi:
- Vậy tại sao tụi em lại nhằm vào Hứa Minh Thành? Cậu ta có phải lớp trưởng tụi em đâu.
- Phì, cậu ta mà làm lớp trưởng à? Cậu ta chỉ là một đống cứt chó thối.
Ngay từ đầu, chúng em còn tưởng rằng cậu ta là người tốt, bị vẻ bề ngoài của cậu ta mê hoặc. Ngay cả anh trai của em, Lý Xuân Vũ cũng bị cậu ta
mê hoặc. Ai biết cậu ta lại là người lòng lang dạ sói như vậy, có ý đồ
với những nữ sinh nghèo khó. Em đã sớm muốn thu thập cậu ta rồi.
Lý Thu Vũ lập tức phẫn uất, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sự phẫn nộ,
nghiến răng nghiến lợi mà nói. Nếu Hứa Minh Thành ở trước mặt, Phạm Hồng Vũ tin rằng Lý Thu Vũ nhất định sẽ không do dự mà cho y một đấm.
Chỉ có điều, lời nói đằng đằng sát khí như vậy lại thốt ra từ miệng một
cô gái đẹp như tiên, như thế nào cũng làm cho người ta cảm thấy quá mức
quỷ dị.