Hạ tuần tháng 7, trời mưa nguyên cả một đêm, xóa tan sự nóng bức của mùa hè.
Ở phòng đợi, sân bay Hồng Châu, Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết cùng ngồi một
chỗ, nói chuyện với nhau. Có thể nhìn ra được, Cao Khiết đã trang điểm
kỹ càng như thế nào, lông mày kẻ nhạt, môi son điểm nhẹ, bộ Tây trang bó sát người, đôi giày da tinh xảo. Thanh xuân hoa lệ kết hợp với vẻ
thành thục điểm đạm, khiến cho cô có một sức hấp dẫn đặc biệt, rất nhiều du khách khi đi qua cũng đều phải ngoảnh lại nhìn.
Còn Chủ tịch huyện Phạm thì ăn mặc đơn giản hơn, chỉ quần bò áo phông,
giày thể thao, trông rất “trẻ con”. Nếu nói đây là Chủ tịch của một
huyện thì chắc chắn sẽ không ai tin là thật.
- Chị, thật xinh đẹp… Chủ tịch huyện Phạm thỉnh thoảng lại nói một câu như vậy, ánh mắt đầy vẻ tán thưởng.
Cao Khiết trừng mắt nhìn hắn một cái, khóe miệng hơi nhếch lên.
Phạm Hồng Vũ liền quay đầu, né tránh ánh mắt ấy.
Cao Khiết giơ cổ tay lên xem đồng hồ, Phạm Hồng Vũ liền nói: - Nếu máy bay không bị muộn thì bọn họ sắp đến rồi.
Máy bay ở thời điểm này, tỉ lệ đúng giờ vẫn tương đối cao, không giống
như hậu thế, hàng không dân dụng chậm giờ là hiện tượng rất phổ biến.
Mấu chốt chính là vì hiện tại chuyến bay còn ít.
Mấy phút sau, biển quảng cáo ở sân bay truyền đến tin tức, Phạm Hồng Vũ
và Cao Khiết đồng thời đứng dậy, đi đến chỗ đón khác, sau khi máy bay
đến, lữ khách cũng rất nhanh có thể đi ra.
Chốc lát sau, đoàn lữ khách đã đi đến.
- Hồng Vũ… Người đàn ông cao lớn đi đầu tiên, liếc mắt đã nhìn thấy
Phạm Hồng Vũ trong đám người, liền giơ tay lên vẫy vẫy. Đó chính là Bảo
Hưng, mặc thường phục. Ngay cả khi không mặc quân trang thì khí chất
dũng mãnh của Bảo Hưng vẫn không thể nào lấn át được. Bất kể ai nhìn
thấy đều có thể lập tức đoán ra gã là quân nhân. Đi cùng Bảo Hưng, là
Đông Vũ.
Đi sau Bảo Hưng, là một đôi khác.
Lý Xuân Vũ cả người là hàng hiệu, trông không khác gì tài tử Hàn Quốc ở
đời sau. Nhưng người khiến Phạm Hồng Vũ ngẩn ngơ không phải là Lý Xuân
Vũ mà là mỹ nữ đi bên cạnh gã.
Cô gái này chừng hai ba hai bốn tuổi, dáng người rất được, đường cong
rất quyến rũ, ăn mặc cũng toàn hàng hiệu giống như Lý Xuân Vũ vậy.
Bên cạnh Lý Xuân Vũ cho tới bây giờ vẫn không hề thiếu mỹ nữ. Nhưng đến giờ chỉ có cô này mới khiến Phạm Hồng Vũ “giật mình”.
Thấy bộ dáng kinh ngạc của Phạm Hồng Vũ, Lý Xuân Vũ lập tức đắc chí,
vênh váo giơ tay lên với Chủ tịch huyện Phạm, ý tứ chính là: Anh bạn,
kiềm chế chút đi, chưa thấy người đẹp bao giờ à?
Phía sau Lý Xuân Vũ lại là Lý Thu Vũ là Đông Nhan.
Hai cô này, không hẹn mà cùng lựa chọn váy liền áo. Lý Thu Vũ diện đồ
màu đỏ, còn Đông Nhan thì chọn bộ màu trắng. Điều khiến người ta ngạc
nhiên chính là, toàn thân Lý đại tiểu thư không còn thần thái nhanh
nhẹn, mà cô bước đi khoan thai uyển chuyển, cũng giống như Đông Nhan.
Cảm giác này, giống như “Từ trên trời rơi xuống hai cô Lâm muội muội”.
Tất cả mọi người gần như đều bị trấn trụ, nghẹn họng nhìn trân trối.
Hôm nay là ngày gì vậy?
Không ngờ lại xuất hiện nhiều cô gái kiều diễm như vậy.
- Hay là công ty điện ảnh đến Hồng Châu đóng phim nhỉ? Một lữ khách
không kìm nổi hỏi người bạn đi cùng mình, vẻ mặt đầy sự hoài nghi.
- Đông Vũ.
- Cao Khiết.
Hai vị đại mỹ nữ coi như không nhìn thấy người khác, chạy lên ôm lấy nhau.
Bảo Hưng và Phạm Hồng Vũ thì vỗ vỗ vai nhau, cười ha hả.
- Ấy ấy, đang khoe khoang đấy à? Nói cho anh biết nhé Bảo Hưng, cũng
nói cho cậu biết luôn Hồng Vũ ạ, hai cô em của hai vị thua xa tiểu Tuyết nhé.
Lý nhị thiếu gia đứng bên cạnh, vẻ mặt khó chịu, khinh thường nói.
Bảo Hưng cười cười, cũng không thèm để ý. Tính tình Lý Xuân Vũ như vậy,
chấp làm gì chứ? Còn Chủ tịch huyện thì lại không vui, mắt trừng lên
hỏi: - Lý nhị công tử, lời này có ý gì thế?
Đối với thân thủ của mình, Phạm Hồng Vũ vẫn luôn tự tin. Ít nhất là Lý nhị công tử không thể cùng đẳng cấp với hắn được.
- Có ý gì ư? Tiểu Tuyết, thể hiện tài năng để cho cậu ta mở mang tầm mắt đi, thế nào mới gọi là cao thủ chân chính, để cậu ta đỡ phải ếch ngồi
đáy giếng, tự cao tự đại.
Lý nhị thiếu gia hiện tại, quả thật chính là khí thế ngút trời, tay kéo
mỹ nữ bên cạnh lên trước mặt Phạm Hồng Vũ, để khoe khoang một phen.
Nhưng vì đắc ý quá mà Lý nhị thiếu gia quên mất đi một việc quan trọng.
Đó chính là trong mắt của gã, Bảo Hưng và Phạm Hồng Vũ cộng lại cũng
không đánh nổi “Tiểu Tuyết”.
Dù bị kéo nhưng Tiểu Tuyết vẫn không nhúc nhích, còn Lý Xuân Vũ lại chao đảo, thiếu chút nữa thì đứng không vững.
Đối với sự chật vật của Lý Xuân Vũ, Tiểu Tuyết coi như không nhìn thấy,
mỉm cười bước lên một bước, vươn tay nói: - Xin chào, Chủ tịch huyện
Phạm, tôi tên là Thâm Tuyết, công tác ở Ban 2 – Bộ tổng tham mưu, là bạn của Lý Xuân Vũ.
Cô cười tươi như hoa, nếu không phải Phạm Hồng Vũ là cảnh sát hình sự
lâu năm, giác quan thứ sáu đặc biệt nhạy bén thì cũng rất khó cảm nhận
được hơi thở dũng mãnh, không giống bình thường từ người Thâm Tuyết.
Phạm Hồng Vũ vội vươn tay ra, bắt tay với cô.
Vẫn mềm mại, không khác gì so với những cô gái bình thường.
Nhưng Ban 2- Bộ tổng than mưu, lại thật sự khiến cho Phạm Hồng Vũ hoảng sợ, đó là đơn vị tình báo quân đội.
Không ngờ Lý Xuân Vũ lại tìm một “nữ gián điệp” để làm bạn gái.
Lý Xuân Vũ vất vả ổn định thân mình, bật người nói thêm một câu: - Bộ
phận đặc công đấy, mới hoàn thành nhiệm vụ từ nước ngoài trở về, được
nghỉ một thời gian ngắn.
Thâm Tuyết nhìn gã một cái, hàng lông mày hơi chau lại.
Lý Xuân Vũ lập tức sợ hãi, hai tay xua xua, nói: - Xin lỗi xin lỗi, nhỡ miệng…đều là bạn bè cả, đừng lo.
Thượng Quan Thâm Tuyết thản nhiên nói: - Kỷ luật là kỷ luật, không thể nói giỡn được.
- Đúng đúng, kỷ luật, nhớ rồi, đừng có tức giận…
Lý nhị thiếu gia gật đầu không ngừng. Phạm Hồng Vũ lại một lần nữa ngẩn người.
Đây là Lý Xuân Vũ sao? Lý Xuân Vũ cũng đã nhận ra sự kinh ngạc của Phạm
Hồng Vũ, liền cười ha hả nói: - Hồng Vũ, có gì mà kinh ngạc chứ, cái này gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn thôi.
Phạm Hồng Vũ thở phào một cái, cười nói: - Rốt cuộc cũng đến ngày này rồi.
Nghe xong câu này, sắc mặt Lý Xuân Vũ trở nên thộn ra, hừ nói: - Hồng Vũ, cậu có ý gì thế? Tôi đâu có đắc tội với cậu?
Phạm Hồng Vũ cười nói: - Không có gì, vui mừng cho cậu thôi mà, cũng nên có người quản lý cậu rồi.
Thượng Quan Thâm Tuyết khẽ mỉm cười, nói: - Chủ tịch huyện Phạm, anh
hiểu lầm rồi, tôi và Lý Xuân Vũ chỉ là bạn bè bình thường. Thời gian
chúng tôi quen biết nhau cũng không dài, quản lý anh ấy, tôi vẫn chưa có tư cách đó.
Lý Thu Vũ tự nhiên cười nói: - Chị Tiểu Tuyết, chị cũng không cần khiêm
tốn như thế, mẹ em đặc biệt coi trọng chị đấy. Chỉ cần chị có thể quản
lý đồng chí Lý Xuân Vũ cho tốt, thì chị chính là công thần của nhà em.
Thượng Quan Thâm Tuyết liếc nhìn Lý Xuân Vũ một cái, mỉm cười: - Vậy thì thử em sao. Tuy nhiên, Thu Vũ, chị nói trước nhé, phương pháp quản lý
của chị hơi bạo lực đấy. Nếu chẳng may làm thương anh trai em thì cô
Hùng không trách chị chứ?
Lý Thu Vũ lập tức nói: - Không sao không sao, chỉ cần không đánh gãy chân gãy tay thì mẹ em không trách chị đâu.
- Này…
Lý Xuân Vũ quát lên. - Lý Thu Vũ, có ai như em không cơ chứ? Em có phải
em gái anh không hả? Anh luôn cưng chiều em, giờ em báo đáp lại anh như
thế đấy à?
Lý Thu Vũ cười hì hì nói: - Chủ nhiệm Lý, anh đừng có như thế mà. Chỉ
cần anh ngoan ngoãn thì chị Tiểu Tuyết cũng đâu có làm gì anh, em cam
đoan đấy. Chị Tiểu Tuyết, có đúng vậy không?
Thượng Quan Thâm Tuyết cười nói: - Anh ấy phục tùng quản lý, tuân thủ pháp luật thì đương nhiên không có ai động đến anh ấy.
Lý Xuân Vũ lại khoác ba lô vừa mới buông xuống lên, lẩm bẩm nói: - Nói
như vậy, anh lên thuyền giặc rồi à? Được, bây giờ hối hận vẫn còn kịp,
tôi về nhà đây, không chọc tức các vị nữa.
Nói xong, làm bộ bỏ đi.
Đông Vũ cười cười: - Được rồi, Xuân Vũ, mọi người đang nhìn đấy.
Cao Khiết đi tới trước mặt Thượng Quan Thâm Tuyết, mỉm cười nói: - Xin chào, tôi là Cao Khiết, là vợ chưa cưới của Phạm Hồng Vũ.
Đông Vũ đứng bên cạnh giới thiệu: - Tiểu Tuyết, Cao Khiết là bạn học của tôi thời đại học.
Thượng Quan Thâm Tuyết vội bắt tay với Cao Khiết, nói: - Chị Cao, xin
chào, vẫn nghe mọi người nói chuyện về chị, rằng vợ chưa cưới của Chủ
tịch huyện Phạm rất xinh đẹp lại bản lĩnh, đúng là nghe danh không bằng
gặp mặt, danh bất hư truyền.
Trong nháu mắt, dường như biến thành người khác vậy, cô Tiểu Tuyết này, không ngờ cũng là hảo thủ ở việc đối nhân xử thế.
Thảo nào mà Hùng Diễm Linh lại “gửi hy vọng” ở cô như vậy..