- Thượng lão,
Chủ nhiệm Tiết, Chánh văn phòng Dương, trách tôi không có trình bày vấn
đề rõ ràng, khiến các vị sinh ra hiểu lầm.
Khâu Minh Sơn khẽ mỉm cười, mang theo lời xin lỗi nói.
Đây cũng là duy trì lễ nghĩa của một người cấp dưới và là người bị điều tra.
- Tình huống là như vầy, bởi vì tiến hành thử nghiệm, công ty bách hóa
Ngạn Hoa và thương nhân Hongkong ký kết một hợp đồng năm năm. Trong vòng năm năm này, phải duy trì cổ phần phân phối hiện hữu không thay đổi.
Hợp đồng cũ kết thúc thì phải ký kết hợp đồng mới. Có thể ký kết tiếp
tục với các thương nhân Hongkong, hoặc cũng có thể tìm kiếm nhà đầu tư
khác. Đương nhiên, trong điều kiện tình huống tương đương, nhà đầu tư
hiện tại vẫn có quyền được ưu tiên. Khi tiếp tục ký hợp đồng mới, tài
sản vốn có của công ty bách hóa Ngạn Hoa nhất định phải dựa theo sáu
triệu để định ra cổ phần tương đương.
Dương Dật Thì cười hỏi:
- Bí thư Khâu, tại sao lại phải đợi đến năm năm sau mới dựa theo sáu triệu này?
Hội nghị ngay từ đầu, Dương Dật Thì vẫn rất tuân thủ quy củ. Khi Thượng
Vi Chính còn đang nói chuyện thì chính mình tuyệt không mở miệng. Hiện
tại Tiết Ích Dân đã mở miệng rồi, thì đồng dạng là Phó tổ trưởng tổ điều tra, ông ta tự nhiên cũng có thể mở miệng nói. Hơn nữa, ông ta xưng hô
với Khâu Minh Sơn cũng không giống như Tiết Ích Dân. Xưng hô chức vụ của Khâu Minh Sơn, nghe có vẻ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Khâu Minh Sơn đáp:
- Chánh văn phòng Dương, tài sản có một điều kiện tiên quyết, chính là
tất cả các động sản và bất động sản đều tính toán cho vào, trong đó bao
gồm rất nhiều tài sản tồn động. Trước khi thay đổi chế độ, cơ bản không
có phát huy bất cứ một tác dụng nào, cùng với nợ khó đòi của ngân hàng
cũng không sai biệt lắm. Trước khi thay đổi chế độ, công ty bách hóa
Ngạn Hoa hàng năm đều phải thua lỗ đến sáu bảy năm trời. Chỉ khi nào
được tiếp một sức mạnh mới thì những tài sản này mới phát huy được giá
trị chân chính. Cho nên thương nhân Hongkong mới yêu cầu sau năm năm mới định giá cổ phần theo đúng sáu triệu. Không nhờ bọn họ rót vào tài
chính mới, nhất là mang đến những quan niệm quản lý và phương pháp kinh
doanh mới, đem toàn bộ công ty bách hóa Ngạn Hoa trở mình thì những tài
sản này, ngoại trừ khấu hao tài sản cố định hàng năm thì chẳng còn chút
giá trị gì.
Thượng Vi Chính lạnh lùng nói:
- Công ty bách hóa có phải nhờ vậy mà trở mình hay không thì bây giờ vẫn còn chưa tiến hành nghiệm chứng, nên chưa thể đưa ra kết luận. Cho dù
là có sinh ra lợi nhuận, thì cũng là thương nhân Hongkong chiếm lợi lớn, công ty bách hóa chỉ chiếm chút lợi nhỏ. Lấy xí nghiệp quốc doanh làm
cơ sở, vì những người Hongkong này kiếm tiền thì thích hợp sao? Trở lại
vấn đề ban đầu, vấn đề chế độ sở hữu, đồng chí Khâu Minh Sơn, các người
có quyền lực gì để mà tự tiện thay đổi thuộc tính sở hữu của công ty
bách hóa Ngạn Hoa?
Khâu Minh Sơn chuẩn bị tài liệu trước, nhưng Thượng Vi Chính cũng không
tùy tiện đặt câu hỏi, vẫn bám sát vấn đề chế độ sở hữu không rời. Chỉ
cần Khâu Minh Sơn và địa khu Ngạn Hoa không còn biện pháp bào chữa thì
chỉ bằng một cái này thôi cũng đủ để định kết luận rồi.
- Thượng lão, đây chỉ là một sự hiểu lầm. Chúng tôi không có thay đổi thuộc tính chế độ sở hữu của công ty bách hóa Ngạn Hoa.
Khâu Minh Sơn điềm tĩnh đáp.
- Sao, ly kỳ như thế à? Thương nhân Hongkong chiếm đến 60% cổ phần,
quyền kinh doanh và quyền quản lý đều thuộc về họ, chẳng lẽ công ty bách hóa vẫn còn là xí nghiệp quốc doanh?
Thượng Vi Chính cười lạnh một tiếng, thần thái càng thêm khinh thường.
Vấn đề đã rõ ràng như vậy, Khâu Minh Sơn còn nói xạo?
Vinh Khải Cao cau mày lại, ngược lại Vưu Lợi Dân thì thần sắc vẫn bình
tĩnh. Ánh mắt Vinh Khải Cao lập tức đảo qua mặt của Vưu Lợi Dân, hai
hàng lông mày cũng giãn ra, khôi phục lại khí độ uy nghiêm của Bí thư
Tỉnh ủy.
- Thượng lão, chúng ta nên hiểu như vầy. Xí nghiệp quốc doanh không thể
hoàn toàn ngang bằng với chế độ sở hữu toàn dân. Đối với công ty bách
hóa Ngạn Hoa mà nói, trước mắt tạm thời chỉ có thay đổi quyền kinh doanh và quyền quản lý, quyền sở hữu cũng không thay đổi. Tất cả tài sản của
công ty bách hóa vẫn thuộc về quốc gia, cũng không có bán cho thương
nhân Hongkong. Nói cách khác, sau hợp đồng năm năm, nếu chúng ta học
được phương pháp quản lý và hình thức kinh doanh tiên tiến thì chúng ta
cũng không cần hợp tác với bên ngoài. Đem toàn bộ cổ phần của thương
nhân Hongkong mua lại, tiếp tục kinh doanh. Cho đến lúc này, công ty
bách hóa vẫn là xí nghiệp sở hữu toàn dân, nhưng quy mô tài sản vô hình
chung đã được mở rộng ra rất nhiều, lợi nhuận cũng tăng mạnh. Nói trắng
ra, việc hợp tác này là ngộ biến tùng quyền. Chúng ta dùng thời gian năm năm , mượn tài chính của thương nhân Hongkong để làm sống lại những tài sản chết của chúng ta, học tập hình thức kinh doanh và quản lý tiên
tiến của bọn họ, đồng thời giảm bớt áp lực tài chính. Cán bộ công ty
bách hóa cũng có thể đúng hạn trả tiền lương, tiền thưởng. Phải nói,
thay đổi chế độ vẫn có lợi hơn hại.
- Lợi lớn hơn hại? Đồng chí Khâu Minh Sơn, tôi thấy cậu có chút hồ đồ
rồi. Trong mắt cậu chỉ có hiệu quả và lợi ích kinh tế. Nếu không phải vì hiệu quả và lợi ích kinh tế thì hết thảy những thứ khác đều phải nhường đường? Bao gồm cả thuộc tính chế độ sở hữu cũng có thể tùy ý thay đổi?
Các đồng chí, loại tư tưởng này rất nguy hiểm. Cái này gọi là không từ
thủ đoạn.
Thượng Vi Chính kêu lên đau đớn, trên mặt hiện lên sự tức giận.
Mặc dù ông ta vẫn luôn chất vấn Khâu Minh Sơn, tính khuynh hướng rất rõ
ràng, nhưng trước đó, sự phẫn nộ của mình đều ráng cưỡng ép xuống, không biểu lộ trên mặt. Hiện tại rốt cuộc không nhịn được.
Khâu Minh Sơn tuy rằng từ đầu đến cuối vẫn luôn duy trì sự lễ phép, tuy
nhiên đó chỉ là bề mặt, kỳ thật vẫn luôn phản bác ông, thái độ phi
thường cứng rắn, không có chút ý tứ cúi đầu nhận sai.
Đây mới thực sự là nguyên nhân khiến Thượng Vi Chính tức giận.
Thật sự quyền lực tuyệt đối giữa ông và Khâu Minh Sơn khoảng cách quá
xa. Bất kể kinh nghiệm lý lịch, hay là uy vọng, chức vụ đều không thể
sánh bằng. Ngay cả Vinh Khải Cao, Vưu Lợi Dân ở trước mặt ông còn phải
cung kính ba phần. Khâu Minh Sơn lại bất kể như thế nào cũng không chịu
thua, làm sao có thể khiến ông nhịn được nữa chứ?
Đó là một vấn đề về thái độ!
Nếu Khâu Minh Sơn có thái độ nhận thức sai lầm, tích cực phối hợp với tổ điều tra sửa chữa sai lầm, vậy thì xử lý cuối cùng, Thượng Vi Chính sẽ
không hoàn toàn xem xét những yếu tố này. Nhưng hiện tại Khâu Minh Sơn
lại bày ra tư thế chiến đấu, bỏ qua tổ điều tra, đối nghịch lại Thượng
Vi Chính ông, Thượng Vi Chính tuyệt không cho phép như vậy.
Khâu Minh Sơn không muốn thất bại, còn Thượng Vi Chính thì không thể thất bại.
Người này gánh không nổi đâu.
Con đường làm quan của Khâu Minh Sơn khá dài, cơ trí vô cùng, đối với
tâm tư của Thượng Vi Chính làm sao mà không nhìn ra? Nhưng, ông ta cũng
giống như Thượng Vi Chính, không thể lui được. Nếu ông ta nhận sai, vậy
không phải chỉ mình ông xảy ra vấn đề, mà Nhạc Tây Đình, Phạm Vệ Quốc,
Cao Khiết cũng đều xảy ra vấn đề, thậm chí còn có khả năng liên lụy đến
Vưu Lợi Dân, Phạm Hồng Vũ, Cao Hưng Hán. Việc thăm dò thử nghiệm thay
đổi chế độ của doanh nghiệp nhà nước sẽ phải bỏ dở giữa chừng. Kiếm củi
ba năm thiêu trong một giờ.
Đây là gánh nặng mà Khâu Minh Sơn không thể chịu đựng được.
- Đồng chí Khâu Minh Sơn, hiệu quả và lợi ích kinh tế chúng ta phải chú
trọng, nhưng quan trọng hơn là, mặc kệ là thi thố cải cách như thế nào,
đầu tiên phải thể hiện được tính ưu việt của chủ nghĩa xã hội khoa học.
Chúng ta là quốc gia chủ nghĩa xã hội khoa học, là nước cộng hòa nhân
dân, cam đoan xã hội công bình và công chính là nhiệm vụ thiết yếu của
chúng ta. Doanh nghiệp nhà nước Ngạn Hoa thay đổi chế độ, vấn đề khác
tạm thời không nói đến, nhưng một số nhân viên thất nghiệp sẽ xuất hiện, như vậy còn nói sáng tỏ được điều gì? Đây là vấn đề “quyền lực tuyệt
đối”. Thương nhân Hongkong kiếm tiền, tài chính địa phương có thể thu
vào, bộ phận cán bộ công nhân viên cũng được phát tiền lương, tiền
thưởng, nhưng còn rất nhiều cán bộ và công nhân viên thất nghiệp, thì
không còn công việc, không có nguồn thu vào, chỉ sống nhờ tiền trợ cấp
thất nghiệp. Như vậy, chúng ta cũng không thể lý giải được. Chúng ta bốn phía đều tuyên dương hiệu quả và lợi ích kinh tế, nhưng làm thế nào để
đối diện với những công nhân viên chức thất nghiệp này? Phải biết rằng,
họ đã từng vì doanh nghiệp nhà nước Ngạn Hoa làm ra những cống hiến quan trọng. Nhưng bây giờ họ lại bị mất đi chén cơm của mình. Chúng ta làm
như vậy với bọn họ là có công bằng hay không? Trước đó không lâu, đã có
năm vị nhân viên thất nghiệp của công ty bách hóa Ngạn Hoa đặc biệt đến
Ủy ban Cải cách quốc gia để phản ánh vấn đề này. Đồng chí Khâu Minh Sơn, điều này rất đáng để chúng ta suy nghĩ lại.
Mắt thất Thượng Vi Chính lửa giận bừng bừng, Tiết Ích Dân đúng lúc chen vào, không vội vàng không hấp tấp nói.
Ngồi ở đằng sau ghi chép, Phạm Hồng Vũ cũng không khỏi ngẩng đầu nhìn
Tiết Ích Dân. Tiết Ích Dân hiện tại hữu lực bác bỏ Khâu Minh Sơn, nhưng
Phạm Hồng Vũ lại rất rõ ràng, ở thế giới kia, danh từ “thất nghiệp” sẽ
trở thành danh từ mới, càn quét cả nước, và kéo dài cho đến nhiều năm
sau.
Nhưng đây là chính sách quan trọng, phương châm cuối cùng xác định tình
huống mới phát sinh, hiện tại vẫn còn đang trong ván cờ.
Đối với Tiết Ích Dân, Khâu Minh Sơn lại không cẩn thận như vậy. Sau khi nghe xong liền lập tức nói:
- Chủ nhiệm Tiết, bất cứ một cải cách nào, đều là từng bước hoàn thiện
bên trong. Phương châm chính Đảng của chúng ta cũng cho phép một nhóm
người giàu lên trước, sau đó kéo một cộng động những người khác giàu
theo. Đây là một quá trình tiến hành theo chất lượng. Chỉ trong một thời gian nữa thôi, toàn dân giàu có sẽ là sự thật.
- Vậy cũng không thể khiến cho những người công tác cho các đơn vị quốc
gia hơn nửa đời người đột nhiên lại trở nên hai bàn tay trắng. Tình
huống của các nhân viên thất nghiệp tôi có thể giải thích, bọn họ sai
lầm nào cũng không phạm, cũng bởi vì không có thông qua khảo hạch của
các người mà không hiểu ra sao mất đi công việc. Làm như vậy, quần chúng làm sao mà tâm phục?
Thượng Vi Chính đùng đùng nổi giận nói, ánh mắt trở nên cực kỳ linh hoạt, hung hăng trừng mắt nhìn thẳng Khâu Minh Sơn.
Khâu Minh Sơn trầm mặc xuống.
Thượng Vi Chính đã tức giận, không khí cuộc họp thay đổi hoàn toàn, trở
nên vô cùng khẩn trương. Lúc này, ông ta nếu tiếp tục nói lý, tiếp tục
trình bày cái nhìn của mình thì chỉ sợ sẽ lập tức biến thành một trận
bão phê bình. Ngay trước mặt rất nhiều cán bộ lãnh đạo cao cấp, tất cả
mọi người xuống đài không được rồi.
Vinh Khải Cao khóe miệng nhếch lên, miễn cưỡng cười, hạ giọng nói:
- Thượng lão, thời gian cũng không còn sớm, tôi thấy cuộc họp này tạm
thời chấm dứt ở đây. Mời Thượng lão và các đồng chí nghỉ ngơi trước,
ngày mai chúng ta sẽ đến Ngạn Hoa tìm hiểu rõ tình huống, được không?
Mắt thấy không khí hội nghị sắp khống chế không được, là Bí thư Tỉnh ủy, Vinh Khải Cao tự nhiên phải đứng ra điều đình. Báo cáo đầu tiên đã náo
loạn như vậy, công tác điều tra kế tiếp sẽ triển khai như thế nào?
Thượng Vi Chính mặt sa sầm không nói lời nào, một lát sau mới chậm rãi gật đầu, sắc mặt dịu đi một chút:
- Vậy cũng được, Bí thư Vinh, trước cứ an bài như vậy.
Vinh Khải Cao nói đúng, còn chưa đến Ngạn Hoa tiến hành điều tra thực
địa, lần đầu tiên nghe báo cáo đã nổi trận lôi đình, dường như đã có sự
làm ngược lại công chính của tổ điều tra. Với thân phận và địa vị của
ông, vẫn là không cần vạch áo cho người xem lưng.
- Vâng!
Vinh Khải Cao mỉm cười trả lời.
Thượng Vi Chính gật đầu đứng dậy, dẫn đầu rời khỏi hội trường.