- Bí thư Cừu, chào anh, tôi là Mã Hàn.
Mã Hàn dường như cảm nhận được sự xấu hổ của Cừu Hạo Minh, mỉm cười chủ
động chào Cừu Hạo Minh trước. Dù có thế nào Cừu Hạo Minh cũng là Bí thư
Huyện ủy, tuổi cũng đã năm mươi, xem như một bậc trưởng bối, còn Mã Hàn
là đại biểu của quân đội đến thành phố Tề Hà tìm hiển tình huống, đương
nhiên làm cho đồng chí lãnh đạo xấu hổ thật sự không tốt lắm. Huống chi
thân phận của ông ta có chút mẫn cảm, là thư ký của Long Quân Trường cần phải chú ý hành động.
Cừu Hạo Minh cũng là một người làm quan lâu năm trong quan trường, có
chút xấu hổ lướt qua liền khôi phục lại như thường, ông ta tiến lên nắm
chặt tay cả Mã Hàn, nói một chuỗi dài những lời huyên thuyên
Ở thời điểm quan trọng này, đột nhiện có bộ đội đến nên bồn chồn đứng
ngồi không yên, nên đích thân Cừu Hạo Minh Cừu Bí thư đến đây.
Đấy có phải là hướng sẽ hạ thủ.
Trong lúc này người sĩ diện như Bí thư Cừu không thể nào cúi đầu, quan
hệ quân sự không tốt sẽ có nhiều chuyện lớn xảy ra, không chỉ nói đến
Quách Thanh Hoa mà ngay cả Viên Lưu Ngạn cũng không dám làm chuyện động
trời như thế. Huống chi Cừu Hạo Minh là tâm phúc của Quách Thanh Hoa,
còn Viên Lưu Ngạn thì cách xa vạn dặm. Một khi Quách Thanh Hoa lui về
thì nơi dựa vững chắc, nếu không đi trước một bước để lên làm phó Chủ
tịch thành phố thì đời này cũng chỉ có như vậy. Kết cục tốt nhất chính
là điều động nơi khác, sắp xép một danh hiệu hưu trí cho một Phó phúc
lợi hưu trí, bộ phận đó cũng là vấn đề.
May là như thế, ông ta còn nên xem qua, đi trước một bước.
Nếu Cừu Lập Hành làm việc tốt một chút, bộ đội đến tìm hiểu tình huống
thì Cừu Hạo Minh cũng không khẩn trương như vậy. Dù sao mọi chuyện cũng
được khống chế trong phạm vi huyện Mạc Bình, cùng lắm là "hy sinh" Cừu
Lập Hành, để mang lại công đạo cho Lã Đình, cũng có thể không có gì trở
ngại gì, không có gì ảnh hưởng đến Cừu Hạo Minh, nhưng hiện tại Cừu Lập
Hành cũng được xử tội rồi, sao quân đội lại phái người đến đây?
Dù là ai cũng có thể hiểu được chuyện này không đơn giản, tám phần có âm mưu gì đó.
- Chủ tịch huyện Phạm, chào cậu.
Vừa làm lễ chào hỏi với đồng chí bộ đội Cừu Hạo Minh liền chuyển hướng
sang Phạm Hồng Vũ, vẻ mặt tươi cười, khách sáo chủ động hướng Phạm Hồng
Vũ bắt tay. Nhìn qua có thể thấy được trong lòng Cừu Hạo Minh vô cùng
tức giận, hận Phạm Hồng Vũ đến tận xương tủy.
Phạm Hồng Vũ cũng khách sáo bắt tay cùng ông ta, nụ cười vẫn luôn hiện hữu trên khuôn mặt.
- Nào, Bí thư Cừu, các đồng chí, mời các đồng chí ngồi.
Nói chuyện vài câu, Mã Hàn liền mời đồng chí ở Mạc Bình ngồi xuống, hơn
nữa người đi cùng Cừu Hạo Minh ở Mạc Bình cũng không nhiều chỉ có ba
người. Phòng Vip Khách sạn Trường Thành tuy rộng rãi nhưng chỗ ngồi cũng không đủ nhiều.
Trương Hiểu, Trần Hà, Lôi Minh, Mã Hàn vội vàng đứng dậy nhường chỗ cho
Cừu Hạo Minh ngồi, Trương Hiểu vội gọi phục vụ mang thêm vài ghế dựa đến nữa. Một trận rối ren xảy ra, sau đó mới ngồi xuống, trong khoảng thời
gian ngắn trong phòng khách khá nhiều người, tiếng cười nói náo nhiệt.
- Chủ tịch huyện Phạm, mọi người là...
Sau khi ngồi xuống, Cừu Hạo Minh cũng không vội vàng cùng trò chuyện với Mã Hàn, lại quay đầu nhìn về phía Phạm Hồng Vũ hỏi có chút nghi ngờ.
Trong lòng Cừu Hạo Minh thật sự đối với người "âm hiểm giả dối" như đồng chí tiểu Phạm vô cùng cảnh giác. Cừu Hạo Minh ở thành phố Tề Hà uy
phong mười mấy năm, mọi chuyện vẫn êm xuôi, chuyện là ông ta mệt mỏi
nhất chính là chuyện liên quan đến Phạm Hồng Vũ.
Người này tuổi không lớn, nhưng khá gian xảo.
Từ khi hắn đến thành phố Tề Hà, đều làm cho các nhân vật quan trọng luôn kinh ngạc, Cừu Hạo Minh không thể hoàn toàn tỉnh táo để ứng phó.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:
- Bí thư Cừu, chúng ta tới gặp Chủ nhiệm Mã để bàn bạc về hành trình cho ngày mai. Sáng mai, Chủ nhiệm Mã đến huyện Vân Hồ tìm Lã Đình để hiểu
rõ tình huống.
Cân nhắc lời nói của Phạm Hồng Vũ, ông ta tười cười theo bản năng gật đầu cùng Phạm Hồng Vũ, thuận miệng nói:
- Nguyên nhân là vậy à, hẳn là như vậy rồi, các đồng chí huyện Vân Hồ làm việc khá tỉ mỉ....
Nói khách sáo hai câu lập tức chuyển hướng sang Mã Hàn nói:
- Chủ nhiệm Mã, thật sự có lỗi, vì địa phương làm việc không tốt làm cho bộ đội thủ trưởng quan tâm, thật sự xin lỗi.
Cùng là hiện ra sự hổ thẹn nhưng nhìn qua so với Chủ tịch huyện Phạm còn thêm vài phần thành khẩn.
Hắn thật sự cần hổ thẹn!
Mã Hàn khoát tay áo, mỉm cười nói:
- Bí thư Cừu khách khí quá, thật không dám nhận, chúng tôi chi phụng
mệnh lệnh của thủ trưởng đến thành phố Tề Hà tìm hiểu tình huống thôi.
- Đương nhiên, đương nhiên, chắc là, chắc là.... Chủ nhiệm Mã, đống chí
Lã Đình hiện tại mặc dù đang công tác ở huyện Vân Hồ, nhưng liệt sĩ Khê
Hạo là người Mạc Bình chúng tôi, nên nhà của đồng chí Lã Đình cũng như ở Mạc Bình vậy. Có nên hay không các đồng chí cũng nên đến Mạc Bình tìm
hiểu tình huống?
Cừu Hạo Minh đưa ra yêu cầu dò xét, dù cố tỏ ra mạnh mẽ bình tĩnh, cảm giác lo âu thật sự cố che dấu khó khăn.
Kỳ thật các đồng chí ở Mạc Bình hiểu khá rõ tình huống, xem đó là ý
kiến khá hay, nhưng thực chất chạy đến đây với mục đích chính của Cừu
Hạo Minh là không muốn để người của quân đội nói chuyện cùng Lã Đình.
Dù thế nào cũng có thể đoán được, Lã Đình sẽ nói tốt cho huyện Mạc Bình
hay sao? Nói hai chú cháu ông ta là những người tốt bụng sao?
Dù có nói thế nào, hiện tại Cừu Hạo Minh gã cũng là Bí thư Huyện ủy
huyện Mạc Bình, cha mẹ của Khê Hạo cũng là người ở đó, thời gian tuy rất gấp nhưng cũng phải bày trí cẩn thận, tin tưởng có thể đạt được kết quả tốt. Cùng lắm là ưu đãi cho "điêu dân" kia một chút, chẳng lẽ còn muốn
làm gì khác sao?
Dù có thể nào cũng đành phải liều một phen.
Mã Hàn mỉm cười nói:
- Bí thư Cừu, Mạc Bình chúng tôi cũng sẽ tìm hiểu tình huống rõ ràng.
- À, được được, hoan nghênh, hoan nghênh, tôi đại diện cho Ủy ban Nhân
dân huyện Mạc Bình, đại diện cho sáu mươi vạn quần chúng, hoan nghênh
Chủ nhiệm Mã, tự đáy lòng hoan nghênh....
Cừu Hạo Minh nhẹ nhàng thở phào một cái, liên tục gật đầu.
- Chủ nhiệm Mã, Bí thư Cừu, chúng tôi cáo từ trước, không quấy rầy hai
người nói chuyện.... Sáng ngày mai, có dựa theo kế hoạch mà tiến hành
không?
Phạm Hồng Vũ vừa đứng dậy liền mỉm cười nói.
Sở dĩ khi Cừu Hạo Minh bước vào cửa, Phạm Hồng Vũ chính muốn nói với Cừu Hạo Minh hắn chẳng làm gì với mục đích chống lại Cừu Hạo Minh cả.
Trong lòng Chủ tịch huyện Phạm muốn nói chính thật sự không muốn gặp Bí
thư Cừu, nếu Phạm Hồng Vũ là Bí thư Thành ủy thì loại Bí thư Huyện ủy
phá hoại này đã bị Phạm Hồng Vũ triệt bỏ rồi. Đáng tiếc hắn vẫn chưa
được ngồi trên ngai vàng kia, một khi biết như vậy không thể đối lập với Cừu Hạo Minh được.
Hiện tại, đối thủ của Cừu Hạo Minh là Lục Cửu, không phải Phạm Hồng Vũ hắn.
Tuy rằng không phải Phạm Hồng Vũ không sợ phiền phức nhưng không vô duyên vô cớ rước họa vào thân.
Rời Khách sạn Trường Thành, Phạm Hồng Vũ vẫn chưa trở lại huyện Vân Hồ,
mà quay đến Lương Sơn. Dù sao sáng mai bọn Mã Hàn cũng đến huyện Vân Hồ
tìm Lã Đình để biết tình huống, cũng không muốn giằng co chuyện này.
Khi màn đêm buông xuống, Phạm Hồng Vũ đi đến nhà hàng trên nước "Giang
thiên thắng cảnh" , lên ba tầng lầu vào "đình Mẫu Đơn" ngồi. Thỉnh
thoảng hắn có đến Tiêu Hàn Nguyệt uống rượu ăn cơm, có lẽ vì hắn cùng
Tiêu Hàn Nguyệt là bạn bè cùng bắt đầu chứng kiến "đình Mẫu Đơn" xây
dựng, có một số kỷ niệm đáng nhớ.
Bất quá buổi tối hôm nay, không phải Phạm Hồng Vũ gọi cho Tiêu Hàn
Nguyệt mà chính Tiêu Hàn Nguyệt chủ động gọi cho Phạm Hồng Vũ đến gặp
mặt.
Cửa phòng " đình Mẫu Đơn" đang khép hờ, đẩy cửa bước vào Tiêu Hàn Nguyệt đã vào trước tự bao giờ, đang thưởng thức chung trà, thân là chủ nhà,
để khách tự nhiên nên tới trước mới được.
Thấy Phạm Hồng Vũ bước bào, Tiêu Hàn Nguyệt mỉm cười gật đầu, vẫn không
đứng dậy đón.Thời gian trôi qua, Tiêu Hàn Nguyệt cùng Phạm Hồng Vũ là
bạn hữu thêm vững chắc vài phần, nên lễ nghĩa giữa hai người cũng không
cần phiền phức nhiều.
Rượu và thức ăn đã được dọn xong, không nhiều lắm, chỉ có bốn món.
Dù sao chỉ có hai người ăn cơm, không cần phải có nhiều người ăn cùng,
ngồi bên cửa sổ, trên bàn có bốn món cũng chai rượu vang, vừa ăn vừa nói chuyện thật sự khá thú vị.
Phạm Hồng Vũ ngồi đối diện với Tiêu Hàn Nguyệt, Tiêu Hàn Nguyệt chủ
động rót rượu cho hắn, hai người cùng nâng chén, đều uống một hơi. Đó
chính là rượu ngon nhất rượu Mao Đài.
Giới quan trường trong bàn rượu, Phạm Hồng Vũ xem ra đa số thời điểm mạnh mẽ cũng chỉ có nông cạn cùng dối trá.
- Hồng Vũ, có chuyện gì vậy?
Uống một ngụm, ăn một miếng mồi, Tiêu Hàn Nguyệt cũng không quanh co lập tức hỏi, hai mắt sáng ngời.
Theo cách xưng hô của anh ta với Phạm Hồng Vũ thì có thể thấy mối quan hệ của hai người thật sự thân thiết.
Phạm Hồng Vũ lắc đầu cười khổ nói:
- Ha ha, tôi lúc này cũng khá hồ đồ rồi.
Hai hàng chân mày của Tiêu Hàn Nguyệt dương lên, chậm một chút thấp giọng nói:
- Không phải Lục Cửu?
Phạm Hồng Vũ lắc đầu nói:
- Hiện tại cũng không dám khẳng định, nhưng tôi cảm thấy không giống.
Dựa theo cục diện hiện tại, Lục Cửu cũng không đến nước đường cùng, về
trình độ có thể nói anh ta chiếm thế thượng phong, cho nên dù có tuyển
lần thứ hai, anh ta nhât định cũng trúng cử.
Tiêu Hàn Nguyệt trầm ngâm nói:
- Tôi cũng nghĩ như vậy, nếu ứng phó chuyện này không phải không có nguy hiểm, làm không tốt sẽ ảnh hưởng đến bản than, có lẽ mất nhiều hơn
được, tính cách của Lục Cửu không phải như vậy.. Nói như vậy người của
Mạc Bình bên kia đục nước béo cò.
Phạm Hồng Vũ vẫn lắn đầu nói:
- Không dám chắc, trước mắt trinh thám phân tích manh mối quá ít, tình
huống này cũng có thể xảy ra. Có lẽ Lục Cửu nắm được bí mật trong tay gì không chừng.
Hai chân mày của Tiêu Hàn Nguyệt nhíu lại nói:
- Hồng Vũ, chuyện như thế không thể không xem trọng, dù gì cũng làm rõ
ràng. Nếu không muốn bị mơ hồ như vậy cứ lăn xả vào tìm hiểu.
- Là như vậy sao.
Đối với điều này, Phạm Hồng Vũ hoàn toàn không phản đối.
- Hiện tại muốn làm rõ, cũng khó khăn không nhỏ....
- Đối với người khác có thể khó khăn, đối với cậu sao lại thế chứ.
Khóe miệng Tiêu Hàn Nguyệt cười nhếch lên.