Nói đến chuyện công, Khâu Minh Sơn lập tức trở nên hết sức nghiêm túc.
Sau khi Quốc vụ viện thành lập Văn phòng quản lý lãnh đạo cải chế doanh
nghiệp công hữu, Phó thủ tướng Hồng Trực Chính đích thân kiêm nhiệm chức Chủ nhiệm văn phòng cải chế, Khâu Minh Sơn là Phó chủ nhiệm thường
trực, chủ trì toàn bộ công việc thực tế rồi trực tiếp báo cáo cho Phó
thủ tướng Hồng Trực Chính.
Cơ cấu, chức trách công tác, mục tiêu nhiệm vụ của Văn phòng quản lý
lãnh đạo cải chế doanh nghiệp công hữu do Phạm Hồng Vũ khởi thảo, Khâu
Minh Sơn chỉnh sửa, cuối cùng đưa cho Phó thủ tướng Hồng đích thân xét
duyệt. Giữa năm sau chính thức bắt đầu, trước Tết âm lịch căn bản đã
hoàn thành công tác kiểm kê nắm rõ toàn diện các doanh nghiệp quốc doanh loại lớn và loại trung trong cả nước. Sau tết Âm lịch, đã dần thực hiện cải chế rồi.
Phó thủ tướng Hồng rất hăng hái, Khâu Minh Sơn cũng rất hăng hái, nhưng
vấn đề mang tính căn bản này dính đến cải chế doanh nghiệp nhà nước
trong toàn quốc, cho nên không khỏi vô cùng thận trọng. dù sao động tác
lớn quá sẽ rút dây động rừng, nên ngàn vạn lần không thể sơ sẩy. Hiện
tại đang là lúc tiến hành thí điểm.
Đương nhiên, nói đến nơi làm công tác thí điểm, kỳ thực cũng có thể nói
là đã gây ra náo loạn nho nhỏ, trực tiếp chọn tỉnh Liêu Đông làm nơi
tiến hành thí điểm.
Liêu Đông là một tỉnh công nghiệp lâu đời, hầu hết các doanh nghiệp công nghiệp nặng của Trung Quốc đều tập trung ở Liêu Đông, đặc biệt là những doanh nghiệp quốc doanh loại hình lớn. Sau cải cách mở cửa, đa số các
doanh nghiệp quốc doanh quy mô lớn của Liêu Đông rơi vào khốn cảnh, lỗ
nặng, gánh vác gánh nặng tài chính lớn. Lãnh đạo chủ yếu Tỉnh Liêu Đông
ngày đêm khó ngủ. Lần này chọn Liêu Đông làm nơi thí điểm cũng kết quả
do Phó thủ tướng Hồng, Khâu Minh Sơn sau nhiều lần gặp mặt các đồng chí
phụ trách lãnh đạo chính của Tỉnh ủy Liêu Đông bàn bạc, quyết định.
Phải thay đổi rồi, không thay đổi không được.
Nhưng đối với cải chế doanh nghiệp tập đoàn, tạm thời vẫn chưa được nhắc đến.
Tương đối mà nói, quy mô và tầm quan trọng của doanh nghiệp tập đoàn kém xa so với doanh nghiệp quốc doanh. Những doanh nghiệp tập đoàn như
“Công ty giải khát Khả Hân” quả thực là yêu nghiệt, có thể nói là độc
nhất vô nhị trong cả nước.
Trước đó không lâu Phạm Vệ Quốc đã gọi diện cho Khâu Minh Sơn. Nói Phạm
Hồng Học định thay đổi chuyển Công ty Khả Hân sang hình thức đầu tư cổ
phần, Khâu Minh Sơn rất chú ý. Phạm Hồng Học là Chủ tịch của công ty Khả Hân, nhưng anh ta lại muốn cải tạo Công ty Khả Hân, nhất định là đã có thương lượng với Phạm Hồng Vũ. Nói cách khác, cải tạo công ty Khả Hân
sang hình thức Công ty cổ phần chắc chắn có bao gồm cả tâm huyết và trí
tuệ của Phạm Hồng Vũ.
Khâu Minh Sơn xem trọng nhất chính là điểm này.
Đừng thấy mỗi lần gặp Phạm Hồng Vũ, Khâu Minh Sơn đều phải trêu chọc hắn vài câu, nói đùa một chút, trong sâu thẳm đáy lòng Khâu Minh Sơn, sự nể trọng dành cho Phạm Hồng Vũ không cần nói cũng biết. Đám vãn bối trẻ
tuổi bình thường, làm sao có cơ hội đùa giỡn với Khâu Minh Sơn ông chứ?
Lúc này công ty Khả Hân muốn cải tạo sang hình thức đầu tư cổ phần, thời gian vô cùng phù hợp, đợi chế độ thay đổi các xí nghiệp quốc doanh hoàn thành xong thí điểm, sẽ được triển khai toàn diện thì các doanh nghiệp
tập đoàn cũng nên cải chế rồi. Phạm Hồng Học cả chế công ty Khả Hân
chính là một kiểu mẫu để Khâu Minh Sơn có thể tham khảo.
- Được, bác Khâu, cháu nói nguyên nhân trước nhé!
Phạm Hồng Học cũng không chút luống cuống, ngồi thẳng người, nói từng từ một. Ánh mắt vô cùng tự tin.
Phúc hữu thi thư khí tự hoa. Câu nói này chính là dùng cho những người như Phạm Hồng Học.
- Cháu muốn tiến hành cải tạo công ty Khả Hân theo hình thức đầu tư cổ phần, nguyên nhân trực tiếp nhất là vì dung hợp vốn!
- Dung hợp vốn?
- Đúng vậy. Bác Khâu. Ba năm nay, phát triển của công ty Khả Hân có thể
nói là chuyển biến từng ngày. Mỗi năm tiến một bước lớn. Năm ngoái,
chúng cháu đã nộp cho thị trấn bảy triệu tiền lãi ròng, nộp cho thành
phố hai triệu tiền thuế, chiếm 2/5 lãi ròng tổng doanh thu của công ty
Khả Hân...
Khâu Tĩnh nhẹ nhàng “a” một tiếng. Dường như rất ngạc nhiên.
Những năm đầu thập niên chín mươi, một doanh nghiệp tập đoàn ở một thị
trấn, doanh thu hàng năm vượt quá hai chục triệu, đó là khái niệm gì?
Khâu Tĩnh học thạc sĩ, đối với những thứ này, hiểu rất rõ. Cái mà cô
thiếu, chỉ có kinh nghiệm xã hội thực tế.
Khâu Minh Sơn nhíu mày nói: - Doanh nghiệp vẫn đang trong giai đoạn phát triển vi sao lại phải đóng thuế nhiều vậy?
Đối với mảng kinh tế doanh nghiệp, Khâu Minh Sơn cũng khá thành thạo.
- Để xây dựng nền tảng cho thị trấn Phong Lâm. Lúc đầu Phạm Hồng Vũ đã
thương lượng với cháu khi xây dựng Công ty giải khát Khả Hân, mục tiêu
rất rõ ràng, Công ty Khả Hân phải có lợi nhuận, hơn nữa lợi nhuận phải
thật lớn để gánh vác trọng trách tạo dựng nền tảng cho thị trấn Phong
Lâm. Bác Khâu, bác cũng biết, thị trấn Phong Lâm là nơi hẻo lánh, nền
tảng quá kém. Tình hình tài chính cả thành phố Ngạn Hoa, thậm chí là cả
địa khu đều không lý tưởng. Đơn thuần chỉ dựa vào tài chính bên trên cấp xuống và thu nhập từ sản phẩm nông sản phụ của thị trấn Phong Lâm mà
muốn xây dựng nền móng thì không thể được, phải tốn rất nhiều thời gian. Công ty Khả Hân phải gánh vác trách nhiệm này, cho dù phát triển của
doanh nghiệp có chậm một chút cũng phải đảm bảo ưu tiên tiền bạc để xây
dựng nền móng cho thị trấn Phong Lâm. -
Khâu Tĩnh không nhịn được chen vào: - Nhưng làm vậy, sẽ ảnh hưởng đến
phát triển của doanh nghiệp, làm yếu khả năng sinh lợi của doanh nghiệp, về lâu về dài, có phải là có chút thiếu kế hoạch, giết gà lấy trứng
không?
Phạm Hồng Học vội nhìn sang Khâu Tĩnh, gật đầu trước, sau đó mới nói: - Đúng là có vấn đề nan giải này. Nhưng cháu cho rằng, không thể chỉ lập
kế hoạch đơn thuần. Nếu làm tốt công tác xây dựng nền móng cho Thị trấn
Phong Lâm, như vậy không chỉ công ty Khả Hân có lợi, mà các doanh nghiệp và quần chúng Thị trấn Phong Lâm đều có lợi. Giờ công ty Khả Hân chịu
khổ một chút, gánh trọng trách cung cấp tiền, các doanh nghiệp mới mọc
khác trong thị trấn có thể giám bớt được gánh nặng, nhanh chóng phát
triển. Lúc đầu Hồng Vũ và cháu thương lượng đã có kế hoạch như vậy. Phải cố gắng hết sức để tạo ra môi trường tốt đẹp cho các doanh nghiệp cá
thể và doanh nghiệp thị trấn khác, giảm thu thuế của họ, chỉ cần quần
thể doanh nghiệp này phát triển nhanh chóng, sau này có thể hinh thành
hiệu ứng tập thể, từ tượng biến đến chất biến. Thị trấn Phong Lâm có tám mươi ngàn dan, chỉ dựa vào mình công ty Khả Hân không thể chống đỡ nổi. Nếu như chúng cháu cứ đợi đến khi công ty Khả Hân phát triển lớn mạnh,
bây giờ tiếc tiền không muốn bỏ ra để xây dựng nền móng, vậy thì tốc độ
phát triển của toàn thể thị trấn Phong Lâm chắc chắn sẽ bị liên lụy. Xét từ đại cục, như vậy không có lời.
Khâu Tĩnh nhẹ nhàng gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ suy nghĩ sâu xa.
Trên mặt Khâu Minh Sơn lộ vẻ tán thưởng, nói - Ờ, suy nghĩ này rất đúng. Cộng đồng giàu có mới thực sự giàu có.
- Đúng vậy. Bác Khâu, cháu và Hồng Vũ đã nghĩ như vậy. Thế nào gọi là
doanh nghiệp đi đầu? Doanh nghiệp đi đầu phải gánh vác trách nhiệm xã
hội. Không phải chỉ biết kiếm tiền, làm mạnh cho chính mình, sau đó quay đầu lại bố thí cho quần chúng và những doanh nghiệp xung quanh một ít
gọi là. Như vậy sẽ mất đi ý nghĩa của doanh nghiệp đi đầu. Kế hoạch của
chúng cháu, là nội trong ba năm, tài sản phải tăng lên gấp ba lần, có
thể đưa sản phẩm giải khát trải khắp 80% các xã trấn và 40% các vùng
nông thôn trong cả người. Như vậy cần phải có một khoản tiền lớn, nhưng
hiện nay, tích lũy của doanh nghiệp không đủ, vay ngân hàng cũng có khó
khăn nhất định.
Khâu Minh Sơn vuốt cằm.
Sau khi Phó thủ tướng Hồng tiếp quản hệ thống ngân hàng đã thu nhỏ miệng lại, mấy năm sắp tới, vòng quay chu chuyển tiền tệ có xu hướng thít
chặt.
- Cho nên các cậu mới muốn thông qua hình thức đầu tư cổ phần, tiến hành dung nhập vốn?
- Đúng, hiện nay chúng cháu đang nghĩ như vậy. Hiện nay thị trường
chứng khoán trong nước vừa mới đi bước đầu, vẫn chưa quen thuộc, thông
qua hình thức phát hành cổ phiếu để dung nhập vốn, trong thời gian ngắn
khó có thể thấy hiệu quả. Chỉ có thông qua hình thức đầu tư cổ phần,
dung nhập vốn xung quanh thôi. Bác Khâu, dân chúng thị trấn Phong Lâm
mấy năm nay cũng kiếm được chút tiền, nhân viên làm việc trong khu công
nghiệp Phong Lâm cộng lại cũng phải hơn mười ngàn người. Mỗi năm tiền
lương phát cho họ cộng lại cũng không phải con số nhỏ. Khoản tiền này
chia về tay hơn mười ngàn người, như vậy không hợp lực được. Nếu có thể
tập trung để công ty Khả Hân sử dụng,thì lại có thể phát huy tác dụng
lớn. Sau khi công ty Khả Hân phát triển mạnh, báo đáp lại bọn họ cũng
rất khả quan. Thêm hai năm nữa, đợi thị trường chứng khoán trong nước
dần phát triển rồi, chúng ta có thể đưa Công ty Khả Hân lên sàn. Cổ phần ban đầu hiện nay có thể lưu thông. Cháu và Hồng Vũ cho rằng, cổ phần
ban đầu nhất định sẽ tăng mạnh. Giờ đầu tư cổ phần vào công ty Khả Hân
chúng cháu, tương lai sẽ nhận được gấp mười, thậm chí là gấp mấy chục
lần. Tương đối mà nói, sẽ có lời hơn bất cứ hình thức đầu nào khác, và
cũng ổn thỏa hơn nhiều.
Khâu Minh Sơn không khỏi cười nói: - Cậu tự tin không?
- Có!
Phạm Hồng Học khẳng khái gật đầu.
Anh ta không thích nói nhiều, một hơi báo cáo với Khâu Minh Sơn nội dung nhiều như vậy, đó là vì yêu cầu của việc công. Còn nói đến “việc tư”,
lại lập tức tiếc lời như ngọc. Tuy nhiên khí độ tự tin được biểu lộ rất
tự nhiên.
Thời gian ba năm, anh ta có thể lãnh đạo công ty Khả Hạo từ một công ty
tổng tài sản chưa quá một trăm ngàn tệ thành một công ty lớn có tài sản
cả trăm triệu. Vậy thì sau ba năm nữa, công ty Khả Hân trở thành một
công ty siêu cấp là chuyện không cần phải nghi ngờ.
- Ờ, cậu nói tiếp đi…
- Vâng.
Phạm Hồng Học tiếp tục báo cáo, lối nghĩ vô cùng rõ ràng.
Từ đầu đến cuối Phạm Hồng Vũ chỉ mỉm cười lắng nghe, ngẫu nhiên mới chen vào vài câu, tự động tự giác nhường cơ hội thể hiện này cho anh trai.
Cuộc nói chuyện này kéo dài hai tiếng đồng hồ. Khâu Tĩnh đứng dậy đi vào bếp, phụ mẹ nấu ăn, làm cả một bàn những món ăn Trung Quốc tuy chưa đến mức phong phú nhưng rất tinh xảo, chiêu đãi “đồng hương” ở xa đến.
Không thể ngờ cô gái điềm tĩnh, yêu kiều này lại giỏi cả việc bếp núc.
Lúc tạm biệt, Phạm Hồng Vũ cố ý hỏi Khâu Tĩnh cách liên hệ, Khâu Tĩnh
thoải mái nói cho hắn, Phạm Hồng Vũ ghi lại xong mới chào tạm biệt.
Khâu Tĩnh thay ba mẹ, tiễn hai người xuống lầu, nhin hai anh em họ lên chiếc xe việt dã lái ra khỏi sân.
- Này!
Phạm Hồng Vũ lấy tờ giấy ghi cách thức liên lạc của Khâu Tĩnh đưa cho anh trai.
Vẻ mặt Phạm Hồng Học ngơ ngác.
Phạm Hồng Vũ cười nói: - Anh, đừng giả bộ nữa. Em thấy rồi. Em nói anh
nghe, con gái như vậy, chỉ có thể gặp không thể cầu. Anh chẳng dễ gì gặp được một cô như vậy, nếu còn giả vờ thì phải độc thân cả đời đấy! Cầm
đi, chủ động một chút!
Không thèm phân trần, hắn nhét tờ giấy vào tay Phạm Hồng Học.
Phạm đại ca vừa mới bình tĩnh trước mặt Khâu Minh Sơn giờ tay chân luống cuống, đỏ mặt, ngập ngừng nói - Hồng Vũ, cái này, có thích hợp không?
Đường đột quá không?
- Anh, yêu đương không phải là chuyện học hành, không thể nào nghiên
cứu theo từng bước. Không có chút tinh thần mạo hiểm là không được. Anh
muốn mỗi lần về lại bị mẹ lải nhải à? Nắm chắc một chút, chủ động tấn
công, chắc chắn là được, em đảm bảo!
Phạm Hồng Vũ cười ha ha, chân nhấn ga, chiếc xe việt dã lập tức phóng đi.