Haiz, có cái gì không tốt sao? Thằng bé này, kết hôn là đại sự, rất tốt. Mẹ còn đợi các con sinh cho mẹ một đứa cháu bụ bẫm nữa đấy.
Quản Lệ Mai luôn miệng nói, vẻ mặt lo lắng, còn có chút “oán giận”. Đang bàn bạc chuyện kết hôn, mà Cao Khiết lại nói “không tốt”. Mặc dù là Phó Chủ tịch thị xã, nhưng tính tình vẫn còn là trẻ con. Đừng nhìn Quản Lệ Mai cũng là cán bộ, nhưng nhiều ít vẫn có tâm lý mê tín như vậy.
Đối với tâm tư của mẹ và Cao Khiết, Phạm Hồng Vũ đều rất rõ ràng, lập tức cười nói: - Mẹ, tiểu Khiết đã thương lượng với con, kết hôn xong sẽ xin nghỉ để đi hưởng tuần trăng mật. Hiện tại bên Vân Hồ rất nhiều chuyện cần được giải quyết, cho nên con cũng không tiện xin phép, mà phải chờ một thời gian nữa. Đến lúc cục diện yên ổn thì mới bàn đến chuyện kết hôn.
Nghe nói Cao Khiết muốn đi hưởng tuần trăng mật, Quản Lệ Mai cũng không tiện nói gì. Bà và Phạm Vệ Quốc năm đó kết hôn cũng không có nhiều chủ ý như vậy, tất cả chỉ được nghỉ ba ngày, sau đó lại phải trở lại đơn vị chiến đấu, đâu có chuyện tuần trăng mật này nọ? Tuy nhiên thời đại bây giờ khác, người trẻ tuổi đều có “mốt” như vậy. Hơn nữa, con trai cũng đã là Phó Chủ tịch huyện, con dâu cũng là Phó Chủ tịch thị xã, điều kiện tốt hơn bà năm xưa rất nhiều, kết hôn xong đi du lịch một chút cũng là chuyện bình thường.
- Kết hôn chủ yếu vẫn là xem ý kiến của các con. Hồng Vũ, mẹ lo lắng, con đến Vân hồ rồi, thấy con độc thân, những người đó sẽ ức hiếp người trẻ tuổi, còn nữa, cũng dê bị người ta lợi dụng sơ hở…. Quản Lệ Mai nói xong, liền nhìn Cao Khiết một cái, nói tiếp: - Con à, mẹ phải nói trước với con, nhất định không được phạm sai lầm, nếu không mẹ sẽ không tha thứ cho con đâu.
Cái gọi là sai lầm ở đây, rốt cuộc là sai lầm gì thì mọi người lòng dạ đều biết rõ.
Phạm Hồng Vũ vội nói: - Mẹ, coi mẹ nói kìa, con trai mẹ là loại người đó sao? Con lập trường kiên định, sẽ chỉ làm một công bộc của nhân dân mà thôi.
nghe những lời hắn nói thì có vẻ rất chân thật, nhưng vẻ mặt cợt nhả kia thì không như vậy.
Cao Khiết hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, đã rất ngứa tay ngứa chân rồi. Thầm nghĩ muốn xông lên bóp mũi hắn một phen, nhưng có Quản Lệ Mai ở đó cho nên cũng không dễ động thủ.
Những sai lầm khác, Cao Khiết không lo lắng lắm, bởi hắn rất khôn khép. Nhưng trong quan hệ nam nữ, vấn đề tác phong thì thật sự cô không dám cam đoan. Phạm Hồng Vũ chính là “sát thủ thiếu nữ”, trông hắn tướng mạo như vậy, điều kiện bản thân và gia đình như vậy, bao nhiêu thiếu nữ ở huyện Vân Hồ này phải điên đảo vì hắn chứ? Sợ rằng hắn sẽ không giữ được mình.
Thậm chí kể cả Phạm Hồng Vũ đã kết hôn thì các thiếu nữ tình nguyện theo hắn chắc chắn không phải là ít.
Lực hấp dẫn của quyền lực đối với con người, thật sự quá lớn.
Bất kể nam hay nữ đều giống nhau.
Em ra còn phải cảnh báo nghiêm khắc với người này.
Cao Khiết âm thầm tính toán.
Quản Lệ Mai ý thức được đề tài này không nên nói tiếp. Nếu chẳng may khiến cho Cao Khiết “lo lắng” thì có khi lại hỏng việc. Con trai sắp đi nhậm chức, đó là đại sự, cho nên nhất định không thể để xảy ra chuyện gì được.
- Được được, vậy thì cứ làm theo ý kiến của các con. Hồng Vũ à, con và tiểu Khiết nói chuyện nhé, mẹ đi nấu cơm đây. Quản Lệ Mai nói.
- Cô, để con giúp cô.
Cao Khiết xắn tay áo lên, định giúp Quản Lệ Mai nấu nướng.
- Không cần không cần, chuẩn bị xong hết rồi, chỉ nấu một chút là xong. Con cứ ngồi đây đi. Con và Phạm Hồng Vũ, đều là lãnh đạo trời sinh, những công việc nhà này, không cần các con phải nhúng tay vào, sau này các con kết hôn, mời một bảo mẫu đến là được.
Quản Lệ Mai vội ngăn lại Cao Khiết, cười tủm tỉm nói, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc.
Cao Khiết cũng không nói gì. Hơn nữa, nếu vào bếp ngoài việc gây phiền thêm cho Quản Lệ Mai thì e là cô sẽ không giúp được cái gì.
Chỉ chốc lát, trong bếp vang lên tiếng nồi xoong, Phạm Hồng Vũ thấy cha và em gái còn chưa về, nên không kìm nổi hỏi: - Mẹ, Hồng Thái đâu rồi? Sao chưa tan học nhỉ?
Vể phần Phạm Vệ Quốc, hắn cũng không hỏi. Bởi hắn biết cha hắn bận rộn với công sự như thế nào.
Quản Lệ Mai ở trong bếp nói vọng ra: - Nó ở trường ăn trưa rồi. Sắp thi tốt nghiệp trung học, nên bận rộn lắm. Ăn tối cũng chỉ có 40 phút, ăn xong là lên lớp tự học luôn. Mẹ thấy nó cứ chạy đi chạy lại như vậy khổ quá, nên để nó ăn cơm ở trường luôn.
Phạm Hồng Vũ liền lắc đầu.
- Mẹ, con thấy Hồng Thái không cần phải tự học buổi tối gì cả. Thành tích của nó như vậy, để thi đỗ vào một trường đại học tốt nhất định không thành vấn đề. Đừng bắt nó cực khổ quá, thức ăn ở trường kém như vậy, sao đủ dinh dưỡng được.
Phạm Hồng Vũ nhớ rõ, ở thế giới kia Phạm Hồng Thái đúng là đã thi đậu vào một trường đại học danh tiếng. Trong ba anh em, chỉ có hắn là “lười phấn đấu” nhất.
- Thì mẹ cũng nói với nó như thế, nhưng nó cứ kiên quyết, nói là bạn bè ai cũng như thế, nó cũng không muốn làm trường hợp đặc biệt.
Phạm Hồng Vũ liền thở dài một tiếng. Là con cháu nhà “quan”, có rất nhiều áp lực vô hình. Phạm Hồng Thái còn nhỏ, cũng biết chú ý ảnh hưởng, không muốn làm trường hợp đặc biệt.
- Đây là chuyện tốt mà, Hồng Thái rất hiểu chuyện.
- Đúng, là chuyện tốt. Anh chỉ có chút không đành lòng, nó đang trong tuổi lớn, ăn uống không tốt thì…
Cao Khiết mỉm cười nói:
- Thức ăn ở trường học cũng tốt mà, em đi kiểm tra rồi.
- Ồ, Chủ tịch thị xã Cao xâm nhập cơ sở, thể nghiệm và quan sát dân tình, đúng là tấm gương lớn…
Phạm Hồng Vũ trêu chọc một câu.
Cao Khiết kìm nổi, đá cho hắn một cái, bĩu môi, lẩm bẩm: - Hức!
- Em cảnh cáo anh, anh đi Vân Hồ rồi thì hãy ngoan ngoãn mà làm tốt công tác của anh. Nếu mà cứ quan hệ trai gái lung tung thì đừng có trách em đấy, hừ…
Cao Khiết cười lạnh nói.
- Bà xã đại nhân cứ yên tâm, chắc chắn không có chuyện đó đâu.
Phạm Hồng Vũ vội nói, thần sắc trịnh trọng, trong mắt lại vui vẻ.
- Ha ha, Chủ tịch huyện Phạm, anh nhớ cho kỹ đấy, kể cả với đám đàn bà lẳng lơ, cũng không được động vào. Anh tưởng là em không hiểu lòng anh nghĩ gì à?
Không ngờ, Cao Khiết lại ghé vào tai hắn, nghiến răng nói.
- Không là không mà, nhất định đấy…em, em còn chưa…với anh, thì anh đâu có hứng đi với người khác, có đúng không?
Ngay sau đó Phạm Hồng Vũ liền cợt nhả.
- Ái…
Ngay sau đó, bên hông của Chủ tịch huyện Phạm liền đau nhức, không kìm nổi kêu lên.
Chủ tịch thị xã Cao hai má ửng đỏ, tay véo chặt không buông ra.
Miệng ăn nói lung tung cũng phải trả giá.
May mà Phạm Vệ Quốc về đúng lúc, “cứu” cánh cho con trai.
- Ba, ba đã về rồi ạ?
Vừa nhìn thấy Phạm Vệ Quốc, Phạm Hồng Vũ như gặp được cứu tinh, liền nhảy dựng lên. Cao Khiết vội vàng đi ra sau hắn, mặt mỉm cười, như thể chưa có gì xảy ra.
- Ồ, Chủ tịch huyện Phạm đã trở lại rồi à? Khách quý khách quý…
Phạm Vệ Quốc nói đùa.
- Lão Phạm, hóa ra là ông cũng biết chuyện này rồi à? Sao không nói cho tôi biết vậy?
Quản Lệ Mai lập tức từ bếp đi ra, bất mãn nói.
Tin tức tốt như vậy mà Phạm Vệ Quốc lại đi “ăn mảnh”, không chia sẻ với vợ.
Phạm Vệ Quốc cười ha hả nói: - Thì tôi cũng mới biết mà, Phó trưởng ban tổ chức Tỉnh ủy Âu Dương Văn biểu vừa gọi điện báo cho tôi mà. Ban tổ chức bọn họ, cũng mới phát văn kiện hồi sáng.
Nghe ý tứ này, quan hệ giữa Phó trưởng ban Tổ chức Tỉnh ủy Âu Dương Văn Biểu và Phạm Vệ Quốc là rất tốt, đặc biệt gọi để thông báo tin tức như vậy. Cái này cũng là bình thường, Phạm Vệ Quốc dù sao cũng là Phó Chủ tịch thường trực địa khu, trên tỉnh có mạng lưới quan hệ của mình cũng hoàn toàn dễ hiểu. Hơn nữa, Phạm Hồng Vũ còn trẻ tuổi nhưng lại được Vưu Lợi Dân coi trọng như vậy, làm cha, đương nhiên là Phạm Vệ Quốc rất có thể diện.
Quản Lệ Mai cười nói: - Trưởng ban Âu Dương sao lại gọi điện cho ông?
Phạm Vệ Quốc cười ha hả nói: - Hồng Vũ là con trai tôi, nó sắp đi Vân Hồ làm chủ tịch huyện, người ta không nên gọi điện báo tin mừng cho tôi à?
- Thế tôi có công sinh ra nó, sao không ai báo tin vui cho tôi?
Quản Lệ Mai lẩm bẩm một tiếng, rồi lại đi vào bếp nấu nướng, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.