- Haiz, được rồi, cánh gà này rất đắt đấy.
Nhìn theo Chủ nhiệm Trương, trưởng phòng Lục rời khỏi, mắt nhìn thấy
Phạm Hồng Vũ đang ăn cánh gà, Lý đại tiểu thư lập tức lôi mạnh cánh gà
lại, hừ nói.
Phạm Hồng Vũ không chút do dự, giành lại, tiếp tục gặm, miệng nói:
- Sao lại có người như em nhỉ?
Lý Thu Vũ lập tức mở to mắt nhìn Phạm Hồng Vũ như đang nhìn quái vật.
Đám con ông cháu cha ở thủ đô, ai cũng biết Lý Thu Vũ là tiểu ma nữ,
không thể động vào được. Nhưng vì cô xinh đẹp, tuổi tại nhỏ nên rất
nhiều người vừa yêu vừa sợ. Không giống như Trương Băng, mọi người chỉ
ghét cay ghét đắng. Tên Phạm Hồng Vũ nhà quê này, lại không sợ hãi trước một Lý đại tiểu thư “Uy danh hiển hách” chút nào.
Hoàng tráng.
- Ái, đồ uống.
Phạm Hồng Vũ không để ý ánh mắt kinh ngạc của Lý đại tiểu thư, gặm mấy
cái là hết cánh gà, tay chỉ vào cốc nước ngọt trong tay Lý Thu Vũ, đĩnh
đạc nói.
Lý Xuân Vũ, Dương Thanh Sơn ngơ ngác mà nhìn, để xem “Tiểu ma nữ” này có hất cốc nước ngọt vào mặt Phạm Hồng Vũ hay không.
Ai ngờ Lý Thu Vũ miệng tươi như hoa, hai tay đưa cốc nước ra trước mặt
Phạm Hồng Vũ, Trưởng phòng Phạm thản nhiên há miệng, Lý Thu Vũ dâng nước tận miệng hắn.
- Trưởng phòng Phạm, thoải mái chứ?
Hiển nhiên Trưởng phòng Phạm thấy mỹ nãn, Lý Thu Vũ tiến đến trước mặt hắn cười hỏi.
- Ừ
Trưởng phòng Phạm gật đầu nói.
- Vậy Trưởng phòng Phạm có thể bỏ ra mấy phút để nói chuyện với bọn em được không?
Giọng Lý Thu Vũ càng trở nên ngọt ngào hơn.
- Bọn em?
- Đúng, em và Đông Nhan, chỉ có hai đứa em thôi. Thế nào, hai đại mỹ nữ nói chuyện với anh, chắc không làm anh mất mặt chứ?
- Được.
Phạm Hồng Vũ không chút do dự, gật đầu.
Dựa vào bản năng “thần thám” đồng chí Phạm Hồng Vũ cảm nhận được một
“nguy cơ” nào đó, nếu hắn không đáp ứng thì e rằng sẽ có “bất trắc” xảy
ra.
- Đi, đi vào trong biệt thự nói chuyện…Đông Nhan.
Lý Thu Vũ lập tức hưng phấn, quay đầu nói với Đông Nhan một tiếng.
Nói về tuổi tác, Đông Nhan có thể lớn hơn cô một chút, nhưng Đông Nhan lại rất nghe lời cô, ngoan ngoãn đứng dậy đi qua.
Sau đó, Phạm Hồng Vũ trợn mắt há mồm nhìn chăm chú bên trong, hai vị mỹ nữ hai bên hăn, đi vào biệt thự.
- Tầm Hoan, không sao chứ?
Một lúc sau, Dương Thanh Sơn nuốt từng ngụm nước, lo lắng hỏi han. Nhìn
thấy Phạm Hồng Vũ đi vào “hố lửa”, Dương Thanh Sơn cũng có chút không
đành lòng.
- Nếu chỉ có hai người đi thì cũng không dám chắc, tuy nhiên nếu Đông Nhan cùng đi thì chắc không có vấn đề gì đâu.
Lý Xuân Vũ miệng giống như đang bị đau răng, tuy nói vấn đề không lớn,
nhưng coi cái thần thái kia, trong lòng Dương Thanh Sơn đã rõ vài phần
rồi.
Bố trí của phòng khách trong biệt thự tương đối xa hoa. Không biết Lưu
Mãng làm kinh doanh gì, nhưng nhìn qua có vẻ là nhiều tiền. Căn biệt thự này nếu đặt ở hậu thế, giá của nó chắc cũng phải vài chục triệu. Theo
giá cả hiện tại thì cũng rất đắt.
- Nào, Trưởng phòng Phạm, mời ngồi.
Lý Thu Vũ nghiêm trang, mời Phạm Hồng Vũ ngồi.
Phạm Hồng Vũ cũng không khách khí, liền ngồi xuống ghế sofa bằng da, vẻ rất thản nhiên.
Lý Thu Vũ bĩu môi, nói:
- Trưởng phòng Phạm, quan không lớn nhưng cũng ngạo mạn nhỉ?
- Cái đó đúng, có người bắt anh phải ngạo mạn thì đành phải như vậy thôi.
Lý Thu Vũ cười khanh khách.
Đông Nhan cũng không nhịn được cười, cúi mặt xuống, nhưng lại ngẩng lên
nhìn Phạm Hồng Vũ rất nhanh rồi lại cúi mặt xuống. Có thể thấy, cô cũng
là lần đầu tiên có người đàn ông trẻ tuổi đứng trước mặt Lý Thu Vũ lại
tự nhiên như vậy.
- Được rồi, chúng ta không nói sàm nữa, vừa rồi em giúp anh, bây giờ đến lượt anh giúp em rồi. Cái này gọi là có qua có lại mới toại lòng nhau.
Bây giờ vào việc chính, đi gặp bác em thì không vấn đề gì, nhưng chuyện
này anh phải cho em chút ưu đãi.
Lập tức, Lý Thu Vũ mỉm cười, nghiêm túc nói. Một cô bé luôn miệng đòi
“ưu đãi”, một chút cũng không đỏ mặt, dường như tất cả đều dĩ nhiên phải như vậy.
Phạm Hồng Vũ không do dự gật gật đầu, bình thản ung dung.
Lý Thu Vũ cười:
- Như vậy là được, yên tâm đi, em không xấu bụng lắm đâu…Đông Nhan, có
mang bức ảnh không? Lấy ra cho Trưởng phòng Phạm nhìn một cái.
Bức ảnh?
Trưởng phòng Phạm đều lộ ra thần sắc tò mò.
Hai cô bé lén la lén lút, cho hắn xem ảnh gì?
Đông Nhan thuận miệng đáp ưng, lấy trong túi ra một túi đựng ảnh.
Lý Thu Vũ không kiên nhẫn, lập tức lấy ra một đống ảnh, nói:
- Anh xem một chút những ảnh này trước, rồi phát biểu cảm tưởng.
- Còn phải phát biểu cảm tưởng nữa sao?
Phạm Hồng Vũ miệng nói thầm, cầm ảnh lên xem, tuy nhiên xem được mấy bức, thần sắc hắn lại tỏ ra nghiêm túc.
Những bức ảnh này đều là các trường học và các em học sinh ở vùng núi.
Chỉ nhìn vào bức ảnh, thì có thể thấy được đa số bức ảnh đều quá bình
thường, chỉ có một số ít là “tinh phẩm” mà thôi, chứng tỏ người chụp nó
khá nghiệp dư.
Lý Thu Vũ và Đông Nhan một trái một phải ngồi bên hắn, cùng nhau xem
ảnh, Đông Nhan mắt không chớp mắt, khóe mắt đã rớm lệ. Lý Thu Vũ cũng
thỉnh thoảng coi sắc mặt Phạm Hồng Vũ, dường như hắn khá căng thẳng.
- Nhưng bức hình này ai chụp vậy?
Ảnh chụp không nhiều lắm, chỉ khoảng bốn chục bức gì đó, phải mất mấy
phút Phạm Hồng Vũ mới xem xong, sau đó hắn ngẩng đầu lên hỏi.
- Một bạn học của em chụp, quê cậu ấy ở Ích Đông, những hình ảnh này đều là do cậu ấy lúc nghỉ về nhà chụp…anh có thể không biết, cậu ấy là
người đầu tiên trong huyện đỗ đại học ở thủ đô, để có thể học tập tốt cả thôn đã góp tiền lại để cậu ấy nộp học phí. Nhưng bức ảnh này là cậu ấy mượn máy ảnh của bạn để chụp, lần đầu tiên xem ảnh, Đông Nhan đã khóc
đấy.
Phạm Hồng Vũ liếc nhìn Đông Nhan một cái, khuôn mặt xinh đẹp của Đông Nhan hơi đỏ lên, né tránh ánh mắt của hắn.
- Những đứa trẻ ở núi Ích Đông này thật sự rất đáng thương. Phạm Hồng
Vũ, anh nói xem, chúng ta có nên làm chút gì đó cho các em đó không?
- Nên.
Phạm Hồng Vũ không do dự đáp.
Lý Thu Vũ gật đầu, nói:
- Được, coi như em không nhìn lầm người.
Phạm Hồng Vũ cười cười, hỏi ngược lại:
- Vậy các em định giúp những đứa trẻ này như thế nào?
Lý Thu Vũ hai hàng lông mày dựng lên, nói:
- Cái này em còn chưa nghĩ ra, tuy nhiên em nghĩ dù thế nào cũng phải
giúp chút gì đó, ví dụ như tặng sách giáo khoa, vở viết…nếu có tiền thì
xây tặng hẳn ngôi trường, sau đó mua sách mới quần áo mới…Haiz, bọn họ
cần nhiều lắm, nhưng chúng ta không có tiền, Đông Nhan nói, dùng tiền
nhuận bút của cô ấy để đóng góp, thật sự là còn thiếu nhiều quá.
Đông Nhan là sinh viên khoa văn, trong trường cô cũng là một tác giả khá có tiếng.
- Việc này, em không thương lượng với anh trai em à?
Phạm Hồng Vũ kinh ngạc hỏi.
Ra vẻ Lý Xuân Vũ không phải là tên keo kiệt.
Lý Thu Vũ bĩu môi, hơi khinh thường nói:
- Em không đi cầu xin anh ấy đâu, không anh ấy lại diễu võ giương oai trước mặt em, anh không biết tính cách anh ấy như vậy sao?
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Tính cách anh cũng như vậy đó.
- Stop, anh lừa ai thế? Em biết là anh không như anh ấy mà.
Lý Thu Vũ vung tay lên, nói.
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười, nói:
- Sao em biết?
- Em biết là biết chứ sao, nếu như anh mà giống như anh ấy thì anh ấy có khen anh như vậy không? Anh có tiền, bạn bè lại nhiều. Mà thôi, bớt nói nhảm đi, việc này rốt cuộc là anh có chịu giúp hay không?
- Giúp, em ra giá đi, muốn anh giúp bao nhiêu tiền?
Lý Thu Vũ mặt mày hớn hở, vỗ vai hắn một cái, hét lên:
- Em biết là em tìm đúng người mà. Hai chục ngàn, thế nào? Haiz, đừng
trố mắt thế mà, em biết là anh có tiền mà…nếu hai chục ngàn mà khó thế
thì mười ngàn cũng được.
Nói xong, đôi mắt Lý Thu Vũ nhìn Phạm Hồng Vũ với vẻ trông mong, dường như cô cũng cảm thấy yêu cầu của mình hơi quá đáng.
Thời điểm đó một hai chục ngàn, tuyệt đối là con số thiên văn.
Lý Thu Vũ đã chuẩn bị sẵn tâm lý để “cò kè mặc cả” với Phạm Hồng Vũ rồi.
Phạm Hồng Vũ liền cười.
Bất kể thế nào, Lý Thu Vũ cũng vẫn là một đứa trẻ, cho dù cô có là “ma nữ” nhưng cũng không thể thay đổi được sự thật này.
- Những đứa trẻ như vậy, cả nước mình nhiều lắm, chúng ta cũng không thể giúp được nhiều như vậy, trước tiên hãy giúp những đứa trẻ ở quê bạn em đi. Vậy đi, anh giúp đỡ hai trăm ngàn, các em tính toán xem có đủ để
xây trường học hay không? Nếu không đủ thì cho thêm vào, tóm lại nhà
trường xây lên thì phải cho đàng hoàng.
- Anh nói cái gì?
Lý Thu Vũ kêu lên, mắt tròn xoe nhìn.
- Hai trăm ngàn? Anh nói thật chứ?
Đông Nhan cũng bất ngờ, ánh mắt nhìn bán tín bán nghi.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Đương nhiên là thật rồi, anh có thể lừa ai được nhưng đâu thể lừa được em chứ.
- Woa, thật là tuyệt vời, Phạm Hồng Vũ, em yêu anh.
Phạm Hồng Vũ kêu to một tiếng, sau đó ôm chầm lấy Phạm Hồng Vũ, hôn mạnh lên má hắn một cái.
Trưởng phòng Phạm lập tức cứng đờ người, ánh mắt ngây dại, mồ hôi vã ra như tắm.