Lệnh Hòa Phồn
đến, chẳng những gây chấn động cho thị trấn Phong Lâm mà cũng gây nên
chấn động không nhỏ cho toàn bộ địa khu Ngạn Hoa.
Lần này khách từ HongKong đến, cũng không nhiều lắm, chỉ có hai nhóm năm người mà thôi. Cũng không phải đầu tư khảo sát, mà là trực tiếp đầu tư, tiền thật bạc thật…
Đếnn cùng Lệnh Hòa Phồn, là một vị thương nhân HongKong họ Chu, dẫn theo hai trợ thủ, đi đến nhà máy gia công thực phẩm huyện Vũ Dương. Chu
Sinh ở HongLong, cốn làm nghề này, có quan hệ chặt chẽ với tập đoàn Lệnh thị. Lệnh Hòa Phồn trực tiếp thuyết phục ông ta.
Ngày thứ tư đến Vũ Dương, Chu Sinh đã cùng chính quyền huyện Vũ Dương
ký hợp đồng, chuẩn bị đầu tư xây dựng một nhà máy liên hợp gia công thực phẩm cỡ lớn.
Buổi ký kết này được tổ chức rất long trọng. Chủ tịch Địa khu Khâu Minh
Sơn và những lãnh đạo địa khhu khác đều đến tham dự, phát biểu ý kiến.
Nhà máy này ở huyện Vũ Dương chính là xí nghiệp đầu tiên được bên ngoài
đầu tư. Ghi dấu quan trọng trong việc thu hút đầu tư của địa khu Ngạn
Hoa.
Đối với ngành chăn nuôi “bảo vệ môi trường” sắp được trải rộng ở huyện
Vũ Dương, Khâu Minh Sơn cũng đánh giá rất cao. Cho rằng, huyện Vũ Dương
đang đi đúng hướng. Huyện Vũ Dương nhiều đồi núi, không thích hợp cho
việc sản xuất cơ giới hóa nông nghiệp quy mô lớn, ngành chăn nuôi chính
là phương pháp tốt hết hợp thực tế, có thể giúp những hộ có diện tích
vùng núi lớn gia tăng thu nhập, nâng cao thu nhập bình quân cho cả
huyện.
Chỉ có điều mọi người không hiểu lắm, vì sao Phạm Vệ Quốc nhất định muốn phát triển ngành chăn nuôi “bảo vệ môi trường”?
Thực sự, lúc trước Phạm Hồng Vũ kiên trì ba mình phải đánh ra “chiêu
bài” như vậy, Phạm Vệ Quốc cũng không hiểu ra sao. Chăn nuôi heo, trâu,
bò, dê, thức ăn đều là cỏ và rau xanh, vốn chính là bảo vệ môi trường
rồi, có cần thiết phải cầu kỳ như vậy không?
Nhưng Phạm Hồng Vũ kiên trì nhất định phải kèm theo cả cụm từ này nữa.
Hiện tại là hìn không ra hiệu quả gì, nhưng về sau, theo sự phát triển
của thời đại thì sẽ khác. Một ngày nào đó những “danh từ mới” như dầu ăn cống rãnh, gạo độc, chất tăng trọng siêu nạc, thực vật gây ung thư…sẽ
nhiều như nấm sau mưa. Đến lúc đó, “bảo vệ màu xanh” không chỉ là một
loại tiền bạc thật sự.
Thương hiệu, nhất định phải từ ngọn đuốc nắm lên.
Nhà máy chế biến thịt huyện Vũ Dương, ngay từ lúc này đánh ra chiêu bài
“bảo vệ màu xanh”, mười mấy năm sau không phải vẫn ăn sâu vào suy nghĩ
của mọi người sao? Ngay cả những công ty lớn trên thế giới đều có mưu
tính sâu xa như vậy. Phó Chủ tịch thị trấn Phạm cũng muốn áp dụng.
Chủ tịch Địa khu Khâu dự xong nghi thức ký hợp đồng xong không vội về
địa khu ngay mà là ở huyện Vũ Dương một đêm, đích thân mình mở tiệc
chiêu đãi Lệnh Hòa Phồn, Chu tiên sinh và những bạn bè tới từ HongKong.
Sau bữa ăn tối, trong phòng “xa hoa” nhất của Nhà khách Huyện ủy Vũ
Dương, Khâu Minh Sơn, Phạm Vệ Quốc, Cao Khiết, Phạm Hồng Vũ ngồi xung
quanh. Trong phòng có hai chiếc ghế dựa, Khâu Minh Sơn và Phạm Hồng Vũ
ngồi mỗi người một bên, Thái Dương, Cao Khiết, Phạm Hồng Vũ không khách
khí, ngồi ngay trên giường.
- Phạm Hồng Vũ, việc này làm rất tốt.
Khâu Minh Sơn hút thuốc, thuận miệng nói.
Sau khi ăn tối xong, không khí nói chuyện trong phòng cũng rất nhẹ nhàng.
Khâu Minh Sơn cũng biết, những vị khách này là Phạm Hồng Vũ mời từ
HongKong đến, coi như là “sản phẩm phụ thuộc”. Trọng điểm là Lệnh Hòa
Phồn phải xây dựng nhà máy gia công điện tử kia.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Chủ tịch Địa khu, trong thời gian ngắn, thịt bò thịt heo ở Vũ Dương
không đủ để nhà máy hoạt động, muốn nhờ địa khu ra lệnh, điều từ một số
huyện khác đến để đáp ứng yêu cầu sản xuất của nhà máy.
Tốc độ xây dựng của nhà máy gia công thực phẩm này khá nhanh, hiện tạc
bắt đầu trưng đất, quy hoạch thiết kế, sang năm có thể đầu tư. Nhưng gia súc như bò dê lại không lớn nhanh như vậy được. Trước tiên phải nhập
giống tốt, sau đó cho sinh sôi nảy nở, sau đó cho nuôi thả quy mô lớn,
không mất hai ba năm thì không thể làm được. Cũng không thể để nhà máy
vừa xây lên đã “ăn không đủ no” rồi.
Khâu Minh Sơn mỉm cười, nói:
- Nguyên liệu thì không thành vấn đề. Chẳng những huyện Vũ Dương có thể
làm được ngành chăn nuôi quy mo lớn mà những huyện khác cũng làm được.
Hạng mục này chuẩn bị cho tốt là được, đây là phương pháp tốt để giúp
quảng đại nông dân làm giàu. Chủ yếu là diện tích được lợi rất rộng, rất nhiều người ở nông thôn đều có thể làm được.
Phạm Hồng Vũ nói:
- Đúng như vậy. Chăn nuôi quy mô lớn, quả thực có thể giúp đại bộ phận
nông dân đi lên làm giàu. Tuy rằng chỉ dựa vào ngành chăn nuôi không thì không thể giải quyết được vấn đề cho cả triệu người trong toàn bộ địa
khu được, nhưng ít nhất có thể tạo được cơ sở tốt đẹp.
Thái Dương ngắt lời, nói:
- Đúng đấy, nhất là những chỗ đất hoang đều có thể tận dụng. Vô hình trung, diện tích trồng trọt cũng vì thế mà gia tăng…
Cao Khiết cũng gật đầu, nói:
- Chủ tịch Địa khu Khâu, Chủ tịch huyện Phạm, tôi cho rằng ngoài việc
phát động sức lao động lớn của nông thôn thì chính phur cần phải có đối
tượng vực dậy cho rõ ràng.Cũng giống như đánh giặc, đánh du kích nhưng
bắt buộc phải có bộ đội chủ lực, như vậy mới có thể hỗ trợ cho nhau…
Khâu Minh Sơn vuốt cằm, nói:
- Cao Khiết, mấy tháng nay Chủ tịch, Bí thư thị trấn không phí công làm, cái này có tư duy của nhân vật số 1 rồi, rất tốt…
Phạm Vệ Quốc cũng cười nói:
- Đúng thế, nhân vật số 1 nên nhìn vấn đề một cách toàn diện.
Phạm Vệ Quốc rất rõ ràng, con trai mình đến thị trấn Phong Lâm phối hợp
với Cao Khiết rất ăn ý. Ban đầu ông còn sợ hai đứa trẻ này sẽ làm không
được, nhưng giờ thì thấy lo lắng này là thừa thãi rồi.
Cao Khiết hơi ngượng ngùng.
Phạm Hồng Vũ trêu chọc nói:
- Cái khác không nói, chỉ dựa vào số liệu có thể thấy đề nghị của Bí
thư Cao rất có đạo lý. Xây dựng nhà máy này chỉ là một xí nghiệp, nếu ở
toàn huyện xây thêm hai công tu chăn nuôi nữa thì không phải sẽ có ba xí nghiệp sao? Báo cáo lên là thành tích tăng gấp ba rồi.
Mọi người đều mỉm cười.
Mỉm cười một chút, Khâu Minh Sơn khẽ lắc đầu, nói:
- Bây giờ nghe thì như nói giỡn, tôi lo lắng không bao lâu nữa sẽ biến thành sự thật.
Phạm Hồng Vũ âm thầm bội phục.
Hắn chỉ là có cảm xúc mà phát ra, Khâu Minh Sơn cũng là đoán trước chuẩn xác.
Quan ra con số, con số xuất quan!
Từ xưa đến nay, lừa gạt đã trở thành “Quốc túy” của TQ rồi.
- Chủ tịch địa khu Khâu, việc thu hút đầu tư ở tuyến số 3 như thế nào rồi?
Phạm Hồng Vũ hỏi.
Đây là việc lớn nhất sau khi Khâu Minh Sơn nhậm chức tiến hành, cũng đã
được lãnh đạo cấp trên coi trọng, trước mắt đã có mấy công ty nổi tiếng
có hứng thú với phương án này, trong đó có hai công ty còn cử chuyên gia xuống để khảo sát thực địa.
Hai hàng lông mày Khâu Minh Sơn hơi cau lại, nói:
- Vẫn còn đang đàm phán, bọn họ yêu cầu rất cao, còn có điều kiện nữa, địa khu chúng ta không có cách đáp ứng.
Chuyện này, không thể thiếu thời gian được, Khâu Minh Sơn có chút nóng vội.
Phạm Hồng Vũ nói:
- Bọn người Tây luôn rất gian xảo, chúng ta chậm chân với họ mãi, chỉ
cần bọn họ động tâm thì sẽ không sợ không làm được. Chủ tịch Địa khu,
Tôi có một đề nghị, cứ mời nhiều đại diện công ty đến đàm phán, có cạnh
tranh mới có áp lực.
Khâu Minh Sơn trừng mắt nhìn hắn.
Người này, lại ăn nói lung tung rồi, bạn bè ngoại quốc từ miệng hắn lại biến thành “bọn Tây”.
- Cậu nói thì dễ lắm, đại diện của công ty lớn mà mời dễ như thế sao?
Phạm Hồng Vũ cười cười, thần bí nói:
- Chủ tịch Địa khu, binh pháp hữu vân, thật mà hư, hư mà thật…
Khâu Minh Sơn vừa tức vừa buồn cười, nói:
- Cậu muốn tôi lừa dối?
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Đàm phán giống như đánh giặc vậy, nếu không dùng cách lừa dối, không
cho bọn họ áp lực thì họ sẽ kéo dài vô thời hạn. Dù sao bây giờ người
cần nhanh chóng không phải bọn họ mà là chúng ta…
Thái Dương nói thêm:
- Chủ tịch Địa khu, tôi thấy ý kiến của Phạm Hồng Vũ này đáng được suy
xét. Chỉ cần định tuyến số 3 này xuống thì dùng chút mưu kế thì cũng
không có gì là quá đáng.
Khâu Minh Sơn quay lại nhìn Phạm Vệ Quốc, nói:
- Vệ Quốc, xem ra tư tưởng của chúng ta đúng là không theo kịp bọn trẻ rồi. Dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
Phạm Vệ Quốc cười ha hả nói:
- Chủ tịch Địa khu, đều là vì công việc thôi mà.
- Ừ, tôi sẽ suy nghĩ một chút.
Phạm Hồng Vũ bỗng nhiên nói tiếp:
- Chủ tịch Địa khu, tôi còn có một thỉnh cầu.
- Cậu nói đi.
- Ngài có thể cấp cho tôi một trăm ngàn tệ không?
Khâu Minh Sơn lập tức trở nên cảnh giác, hỏi:
- Cậu cần số tiền này làm gì?
- Để thưởng cho tôi.
Phạm Hồng Vũ nói.
- Trong thị trấn có văn kiện, hễ là thu hút đầu tư thành công, thì sẽ
thưởng 2% từ tổng số tiền đầu tư. Lệnh Hòa Phồn quyết định đầu tư bốn
triệu đô la HongKong, tương đương với hai triệu NDT, theo quy định này
thì có thể được thưởng 40 ngàn tệ. Nhưng tôi lại chẳng được đồng nào cả.
Lời vừa nói ra, mọi người đều trừng mắt nhìn nhau.
- Phó Chủ tịch thị trấn Phạm, nếu tôi nhớ không nhầm thì bốn triệu đô la HongKong này là cậu đưa về, 40 ngàn là để thưởng cho cậu đúng không?
- Đúng.
- Cậu muốn tôi lấy tiền bên tài chính sau đó để cậu tự thưởng cho mình?
Khâu Minh Sơn mặt mày xám xịt.
- Chủ tịch Địa khu, cái này có gì không đúng sao? Nếu phát văn kện, thì
sẽ phải chấp hành. Cũng không thể vì văn kiện này là tôi định mà không
thưởng cho tôi. Có lệnh mà không làm về sau ai còn tin tưởng vào văn
kiện của thị trấn nữa chứ.
Phó Chủ tịch thị trấn Phạm nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau.
Đạo lý này, phỏng chừng cũng chỉ có đồng chí Phạm Hồng Vũ nói ra hợp tình hợp lý nói ra như vậy.