Tiểu Cao, các cô đang làm cái trò gì đấy?
Đám Cao Khiết đứng lên, chưa kịp mở miệng thì Lư Vệ Đông đã nói với giọng rất không vui.
Cũng không thể trách Lư Vệ Đông tức giận.
Buổi tối hôm qua đã nói, chuyện chống lũ này phải được thông qua ở cuộc họp cán bộ toàn thị trấn, lúc đó Cao Khiết không có ý kiến gì, vậy mà hôm nay lại đùng đùng đổi ý kiến, gạt Bí thư Đảng ủy ra một bên để làm theo ý mình.
Cứ làm như vậy, thị trấn Phong Lâm này còn có đất để Lư Vệ Đông này sống yên ổn sao?
Các người có bối cảnh, Chủ tịch tỉnh đều có thể mời được. Nhưng các người coi thường Lư Vệ Đông tôi như vậy, thì công tác ở thị trấn Phong Lâm này còn liên quan quái gì đến tôi nữa? Đến lúc đó công lao đều là của các người, tôi chỉ đứng ngoài nhìn thôi sao?
Đúng là khinh người quá đáng.
Một khi như vậy, thì cũng đừng trách Lư Vệ Đông này.
Cao Khiết vẫn bình tĩnh, hòa nhã nói:
- Bí thư Lư, chúng tôi đang tập hợp dân binh, chuẩn bị phân công nhiệm vụ chống lũ.
Tiểu Cao, cho dù có như vậy thì cũng phải mời cán bộ họp rồi mới bàn bạc chứ? Các người làm như thế này là thế nào? Còn muốn Đảng ủy lãnh đạo nữa không?
Lư Vệ Đông bị chọc tức, không chút khách khí nói.
Cao Khiết sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc, chậm rãi nói:
- Bí thư Lư, đây là hai chuyện khác nhau. Chống lũ là nhiệm vụ cấp bách, mỗi cán bộ đảng viên đều có trách nhiệm đảm bảo tính mạng và tài sản cho nhân dân. Lúc này, mọi người phải đoàn kết, không thể cố chấp làm theo ý mình được.
Lư Vệ Đông lập tức nổi giận, nói:
- Đồng chí Cao Khiết, tôi đang cố chấp hay mấy người cố chấp? Mấy người muốn đi đâu? Đến thôn Đại Vương sao? Tôi đã nói rồi, thôn Đại Vương không nguy hiểm. Tôi đã ở cái đất này mấy chục năm rồi, tình hình thôn Đại Vương thế nào tôi còn không biết hay sao? Mấy người mới đến, còn rõ ràng hơn tôi sao?
Thôn Đại Vương tất cả đều mang họ Lư, cũng có thể được tính là nhà của Lư Vệ Đông. Mưa lớn như vậy, mà bắt mấy trăm người rồng rắn nhau đi sơ tán, như thế mà được sao?
Phạm Hồng Vũ nhíu mày, nói:
- Bí thư Lư, trước kia chưa từng bị không có nghĩa là năm nay không bị. Nếu chẳng may xảy ra chuyện thì ai chịu trách nhiệm đây?
- Không cần cậu phải lo.
Lư Vệ Đông không chút khách khí nói.
Trứng khôn hơn vịt sao?
Phạm Hồng Vũ mày là cái quái gì? Một hậu sinh mới hai mươi tuổi, tao cần mày dạy đời sao?
- Đồng chí Phạm Hồng Vũ, cậu là người phụ trách xí nghiệp của thị trấn, cứ làm cho tốt công việc của mình đi, những chuyện khác đừng có nhúng mũi vào.
Lư Vệ Đông đúng là đang rất tức giận, nói năng cũng không hề khách khí. Nếu hôm nay không cho bọn này một trận, dập hết uy phong của chúng nó thì sao này, lão Lư đây sẽ mất hết linh.
Đây là điều Lư Vệ Đông nhất định không để xảy ra.
Uy phong cả đời, gần đến lúc về hưu lại bị hai đứa nhóc con quấy phá. Không tức giận mới là chuyện lạ.
Phạm Hồng Vũ vẫn rất bình tĩnh, thản nhiên nói:
- Bí thư Lư, tôi là Đảng viên. Chuyện liên quan đến tính mạng và tài sản của nhân dân, tôi cũng có trách nhiệm bảo vệ. Bây giờ không phải là lúc tranh luận, chúng ta nhất định phải lập tức hành động, nếu kéo dài nữa là xảy ra chuyện lớn. Bí thư Lư, ông hãy bình tĩnh một chút.
Trong phòng hội nghị, bảy tám chục người nhưng yên lặng đến dị thường, ai nấy đều mở to mắt nhìn về lãnh đạo.
Đa số dân binh đều tỏ ra ngạc nhiên và vẻ mặt hưng phấn.
Nhìn mấy vị lãnh đạo của thị trấn cãi nhau, mới sảng khoái làm sao.
- Tôi bình tĩnh? Tôi thấy mấy người mới phải bình tĩnh. Thôn Đại Vương rõ ràng là không xảy ra chuyện gì, các người cứ sồn sồn như vậy làm gì? Bảy tám trăm người, già có trẻ có, mưa lớn như vậy các người muốn dời họ đi đâu? Bố trí thế nào được?
Lư Vệ Đông quát lớn.
Phạm Hồng Vũ chậm rãi nói:
- Bí thư Lư, đó quả thật đều là vấn đề lớn, nhưng bất luận khó thế nào cũng không phải không có cách giải quyết. Nếu núi Đại Vương sạt xuống thì xảy ra đại đại họa, mời Bí thư Lư suy xét cho kỹ.
Lư Vệ Đông hung hăng liếc nhìn hắn một cái, thở dốc một hơi, không thèm để ý.
Phạm Hồng Vũ mày là thân phận gì chứ? Dựa vào cái gì mà đòi Bí thư Đảng ủy phải giải thích nhiều lần với mày?
Lư Vệ Đông lập tức chuyển sang Lư Chiêm Quân, mặt mày sa sầm, rất không khách khí hỏi:
- Chiêm Quân, đồn công an các cậu cũng đến góp vui à?
Lư Chiêm Quân cười nói:
- Bí thư Lư, đồn công an kiên quyết phối hợp công tác với thị trấn, đây là chức trách của chúng tôi.
- Vậy được, các cậu trở về đi, làm tốt công tác của mình là được rồi, chống lũ phải được thị trấn họp để bàn bạc, sau đó mới thông báo cho đồn công an đến phối hợp.
Lư Vệ Đông vung tay, ra lệnh nói.
Lư Chiêm Quân nhếch miệng, quay mặt đi, coi như chưa nghe thấy cái gì.
Anh em trong nhà, nhiều năm đã không ưa gì nhau rồi, Lư Chiêm Quân sẽ chẳng nghe lời Lư Vệ Đông, đồn công an vốn không có quan hệ lệ thuộc trực tiếp với thị trấn.
Lư Vệ Đông cắn răng, cố gắng nén lửa giận trong người, quay đầu về hướng dân binh và cán bộ thôn, nói lớn:
- Đều đi về cả đi.
Đám dân binh và cán bộ thôn này không “cứng đầu” như Chủ tịch thị trấn Cao, Chủ nhiệm Phạm và đồn trưởng Lư. Lư Vệ Đông lớn tiếng nói như vậy, bọn họ cũng chậm rãi đi ra khỏi cửa.
Trong mắt bọn họ, ở thị trấn này Lư Vệ Đông là người to nhất. Đợi sau này thay đổi nhân vật số 1 thì tính sau, còn hiện tại phải nghe lời Lư Vệ Đông.
- Dừng lại.
Cao Khiết bỗng nhiên quát một cách dịu dàng, bộ ngực căng đầy lại được phen phập phòng.
- Không ai được đi cả.
Mấy người bước đi lại quay lại nhìn nhau.
Cao Khiết khẽ vuốt tóc, quay sang Lư Vệ Đông, hít một hơi thật dài, khẽ nói:
- Bí thư Lư, theo phân công, tôi mới là tổng chỉ huy ban phòng chống lụt bão của thị trấn Phong Lâm. Công việc này, do tôi phụ trách.
Lư Vệ Đông không khỏi ngẩn người.
Ông ta chưa từng nghĩ đến điều này.
Bất kể là công tác lớn nhỏ, từ trước đến nay đều do ông ta quyết định.
Cái gì gọi là phân công chứ?
Phó bí thư Đảng ủy Lý Quốc Sinh bỗng nhiên ngắt lời nói:
- Chủ tịch thị trấn Cao, cô đúng là tổng chỉ huy, nhưng bất kể công việc gì, thì đều phải nằm dưới sự lãnh đạo của đảng, công tác phòng chống lụt bão cũng không ngoại lệ. Tôi thấy, cứ giải tán mọi người đi, chúng ta mở cuộc họp, nghiên cứu rồi quyết định sau.
Phạm Hồng Vũ lạnh lùng nói:
- Đợi đến lúc nghiên cứu xong thì người cũng chết hết rồi, còn quyết định gì nữa?
Hai hàng lông mày của Lý Quốc Sinh dựng lên, hung tợn nhìn về phía Phạm Hồng Vũ, vẻ mặt giận dữ nói:
- Phạm Hồng Vũ, thái độ gì vậy.
Bấy luận thế nào thì Lý Quốc Sinh cũng là cấp trên của Phạm Hồng Vũ, thái độ của Phạm Hồng Vũ như vậy, chẳng khác nào không coi Phó bí thư Lý ra gì.
Tuy nhiên, đối với Phạm Hồng Vũ mà nói, Phó bí thư Lý Quốc Sinh không được tính là nhân vật.
- Phó bí thư Lý, muốn nói thái độ, thì bây giờ chúng ta phải có thái độ đối với việc bảo vệ tính mạng tài sản của người dân. Thôn Đại Vương rất nguy hiểm, quần chúng phải nhanh chóng được sơ tán, không còn thời gian để thảo luận.
- Ha ha, nực cười chưa. Nói như vậy, bây giờ cậu là Bí thư thị trấn Phong Lâm rồi nhỉ?
Lý Quốc Sinh giận dữ nói.
- Nhân mạng mấy trăm người, không cần nói đến Phó bí thư Lý nhà ông mà ngay cả Bí thư thị ủy Tống, Bí thư địa ủy Lương cũng không thể coi thường. Bí thư Lý, nếu xảy ra chuyện, ông dám chịu trách nhiệm không? Đến lúc đó, ông sẽ phải ngồi tù đấy.
Phạm Hồng Vũ lạnh lùng nói.
Lý Quốc Sinh lập tức nghẹn họng.
Mặc dù giận phát điên, nhưng ông ta không dám đáp lại Phạm Hồng Vũ. Đây không phải chuyện đùa, cẩn tắc vô áy náy. Nếu chẳng may Phạm Hồng Vũ đoán đúng, thôn Đại Vương sẽ xảy ra chuyện, lúc này mà mình thuận miệng nói nhảm, thì đến lúc đó không chừng bị bắt đi tù thật.
- Phạm Hồng Vũ, cậu đừng có dọa người khác. Tình hình thôn Đại Vương, tôi nắm rõ hơn cậu nhiều, tôi bảo không xảy ra chuyện là không xảy ra chuyện, nếu xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ chịu trách nhiệm.
Nhìn thấy Lý Quốc Sinh nghẹn giọng, Lư Vệ Đông liền lên tiếng.
Đây là điểm bất đồng giữa tính cách của Lư Vệ Đông và Lý Quốc Sinh. Lý Quốc Sinh âm trầm cẩn thận, còn Lư Vệ Đông thì khá tự tin với sự hiểu biết của mình về thị trấn Phong Lâm, cho nên không sợ những lời “đe dọa” của Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ cũng nổi giận, cười lạnh nói:
- Bí thư Lư, ông không gánh nổi trách nhiệm này đâu.
- Cậu…đúng là nực cười.
Lư Vệ Đông tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, giọng run run, nói mãi mới xong một câu.
- Phạm Hồng Vũ, cậu, cậu quá tự cao tự đại, không phục tùng sự lãnh đạo của Đảng ủy. Tôi sẽ xử phạt cậu. Cậu lập tức về địa khu đi, thị trấn Phong Lâm chúng tôi không cần cán bộ như cậu.
Tất cả mọi người đều biến sắc.
Lư Vệ Đông tức đến độ liều lĩnh, công nhiên vạch mặt.
- Bí thư Lư, bây giờ không phải là lúc tranh luận, tình hình khẩn cấp lắm rồi. Tôi là tổng chỉ huy công tác phòng chống lụt bão, chuyện này tôi toàn quyền phụ trách, nếu có sai lầm gì, tôi sẽ tự chịu phạt với lãnh đạo.
Cao Khiết đứng dậy, giọng nói bình tĩnh, vẻ mặt kiên nghị.
Thời điểm mấu chốt này, Cao Khiết không hề do dự đứng ra để bảo vệ Phạm Hồng Vũ.