- Lệnh tổng, mở công ty giao dịch cổ phiếu có kỳ hạn, không biết là dùng danh nghĩa của tôi hay là của bạn tôi?
Phạm Hồng Vũ mỉm cười, hướng Triệu Ca bên cạnh giới thiệu.
Triệu Ca mỉm cười.
Lý Xuân Vũ liền hỏi:
- Lệnh tổng, vấn đề này không lớn chứ?
Lệnh Hòa Phồn nói:
- Lý thiếu mở thì khẳng định không thành vấn đề.
Lý Xuân Vũ lập tức nở nụ cười:
- Được, Lệnh tổng đúng là bạn chí cốt. Hồng Vũ, khả năng cậu còn không
biết, Lệnh tổng là con cháu dòng chính của tập đoàn Lệnh thị ở Hongkong, thanh niên tuấn kiệt đời thứ ba đấy.
Đám người Triệu Ca trở nên mờ mịt.
Đối với Hongkong, bọn họ thật sự là biết quá ít. Ngoại trừ nhà cao tầng và xa hoa trụy lạc ra thì không còn ấn tượng nào khác.
Phạm Hồng Vũ lại giật mình kinh hãi:
- Tập đoàn Lệnh thị?
Lệnh Hòa Phồn cười nói:
- Phạm tiên sinh cũng nghe nói tập đoàn Lệnh thị sao?
- Đương nhiên, tập đoàn Lệnh thì đại danh đỉnh đỉnh ở Hongkong, quan hệ rất chặt chẽ với tập đoàn Từ thị.
Tập đoàn Từ thị chính là nhà quyền quý nhất đẳng trong thương giới
Hương Cảng, thậm chí tập đoàn Từ thị còn trở thành biểu tượng cho giới
buôn bán ở Hongkong. Chỉ cần nhắc đến Hongkong thì đầu tiên nghĩ đến
chính là tập đoàn Từ thị.
Tập đoàn Lệnh thị ở Hongkong cũng
không coi là có nhiều danh tiếng. Nếu không phải Phạm Hồng Vũ có trí nhớ của kiếp trước thì còn thật không biết tập đoàn Lệnh thị là thần thánh
phương nào. Mà tập đoàn Lệnh thị sở dĩ ở hậu thế nổi danh chủ yếu vẫn là nhờ vào hào quang của tập đoàn Từ thị. Một số con cháu của tập đoàn
Lệnh thị kết hôn với con cháu của tập đoàn Từ thị.
Lệnh Hòa Phồn sắc mặt biến hóa, hơi chút không hài lòng nói:
- Phạm tiên sinh, Lệnh thị là Lệnh thị, còn Từ thị là Từ thị, hai cái khác nhau mà.
Nhìn qua, tiên sinh “Hạp Phạn” tựa hồ đối với tập đoàn Từ thị có chút
phản cảm, chút cũng không muốn có can hệ gì với tập đoàn Từ thị. Phương
diện này, nhất định là có nguyên nhân. Chỉ có điều, song phương lần đầu
gặp mặt, Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười, cũng không muốn hỏi hoặc xâm nhập
quá sâu.
Lệnh Hòa Phồn không hài lòng, nhưng rồi lướt qua nhanh, lại hỏi:
- Phạm tiên sinh, anh muốn ở Hongkong giao dịch loại cổ phiếu có kỳ hạn nào?
- Chỉ số cổ phiếu Hang Seng.
Lệnh Hòa Phồn cả kinh nói:
- Chỉ số giao dịch cổ phiếu có kỳ hạn Hang Seng? Phạm tiên sinh muốn mua cổ phiếu?
- Đúng, có cái gì không ổn sao?
Phạm Hồng Vũ hỏi ngược lại.
Lệnh Hòa Phồn không có trả lời ngay Phạm Hồng Vũ, chỉ có điều rất kinh
ngạc đánh giá hắn, ngay cả Thang tiểu thư đang pha trà cũng kinh ngạc
ngẩng đầu nhìn Phạm Hồng Vũ.
Lý Xuân Vũ vội vàng hỏi:
- Lệnh tổng, có phải mua bán cổ phiếu là trái pháp luật hay không?
Trong khoảng thời gian này, Lý thiếu bắt buộc chính mình phải bình ổn
tinh thần, để bù lại phương diện thiếu hụt tri thức về tài chính. Nhưng
đối với lũy thừa giao dịch cổ phiếu thì quả thật còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ hơi có chút ấn tượng mà thôi.
Lệnh Hòa Phồn hơi cười nói:
- Không có, Lý thiếu hiểu lầm rồi. Mua bán cổ phiếu Hang Seng đương
nhiên là không trái pháp luật. Tôi chỉ là có chút kinh ngạc, Phạm tiên
sinh thật sự là ngoài dự liệu của tôi rồi. Sở giao dịch cổ phiếu
Hongkong năm ngoái mới vừa đưa ra mua bán cổ phiếu Hang Seng. Phạm tiên
sinh là người nội địa nhưng tin tức thật sự rất linh thông, không nghĩ
tới một cán bộ nội địa cũng có con mắt tinh như vậy.
Lý Xuân Vũ nói:
- Lệnh tổng, không nói gạt anh, tôi mấy ngày nay cũng là có xem qua một số quyển sách, đối với giao dịch cổ phiếu có kỳ hạn thật sự không rõ
ràng lắm.
Nói xong, Lý thiếu trán đều là xám xịt.
Lệnh Hòa Phồn khoát tay nói:
- Không quan hệ, Lý thiếu. Việc này không khó hiểu, tiếp xúc vài lần sẽ hiểu rõ thôi. Phạm tiên sinh, anh nhất định phải làm giao dịch cổ phiếu này sao?
Phạm Hồng Vũ cười, không có trả lời.
Nếu không làm giao dịch cổ phiếu, hắn ba chân bốn cẳng chạy đến Giang Khẩu làm gì.
Nhìn mặt “Hạp Phạn tiên sinh” bộ đẹp lắm sao?
Chẳng sợ bộ dáng của anh đẹp trai, nhưng vốn dĩ cũng chẳng phải bạn bè với Phó chủ tịch Phạm.
- Phạm tiên sinh, người dân nội địa muốn ở HongKong mở trương mục giao
dịch cổ phiếu kỳ hạn thì thủ tục có hơi chút rườm rà, khả năng ít nhất
cần một tháng nữa thì mới có thể làm tốt. Thủ tục bên này thì phiền các
anh nên làm tốt trước, bên kia thì giao cho tôi. Lý thiếu, bên này hẳn
là không thành vấn đề chứ?
Lý Xuân Vũ lập tức nói:
- Khẳng định không thành vấn đề.
Lệnh Hòa Phồn mỉm cười nói:
- Vậy thì được rồi, tôi bên kia cũng khẳng định không thành vấn đề.
Phạm Hồng Vũ bỗng nhiên nói:
- Lệnh tổng, chỗ của tôi khả năng là có chút vấn đề rồi.
- Hả, Phạm tiên sinh có vấn đề gì chứ?
- Thời gian, một tháng thì quá dài, tôi hy vọng chỉ có thể trong vòng
một tuần làm tốt thủ tục, rồi lập tức tiến hành giao dịch.
Lệnh Hòa Phồn liền khẽ lắc đầu nói:
- Phạm tiên sinh có phải là nóng lòng quá hay không? Cổ phiếu Hang Seng tháng nào cũng có, cũng không cần nhất thời cần gấp.
Phạm Hồng Vũ nói:
- Lệnh tổng, không giống đâu. Lúc này nhất định phải tranh thủ thời gian. Bằng không thì tổn thất sẽ rất lớn.
Lệnh Hòa Phồn nhướng mày, kinh ngạc hỏi:
- Phạm tiên sinh, lời này của anh là có ý gì?
Lời này của Phạm Hồng Vũ thật khiến Lệnh Hòa Phồn bị hôn mê rồi. Nghe
ra Phạm Hồng Vũ không phải muốn làm giao dịch cổ phiếu mà là đến giật
tiền. Hắn như thế nào lại chắc chắn chứ? Chỉ trong vòng mấy ngày có thể
kiếm được tiền trên thị trường cổ phiếu?
- Lệnh tổng, theo
pha6nt ích của tôi, sắp tới, giá giao dịch cổ phiếu Hang Seng sẽ có một
dòng chảy thật lớn trên thị trường. Đó là một cơ hội rất khó có được,
nếu bỏ lỡ sẽ phải đợi rất lâu.
Phạm Hồng Vũ rất bình tĩnh nói, dường như hắn không phải đoán trước mà là đang tự thuật một chuyện sẽ phát sinh.
- Dòng chảy giá thị trường? Tụt dốc sao?
Thang tiểu thư chen ngang vào hỏi, hai mắt mở lớn, hoàn toàn không tin, thậm chí còn mơ hồ mang theo một tia trào phúng.
Đây thật sự là kỳ quái!
Một người thanh niên trẻ tuổi đến từ nội địa, không ngờ ngồi trước mặt
truyền nhân dòng chính đời thứ ba của tập đoàn Lệnh thị khoa chân múa
tay, phân tích giá thị trường của cổ phiếu Hang Seng.
Loại chuyện này, Thang tiểu thư không cần nói là trước kia chưa hề gặp phải, mà ngay cả nghĩ cũng chưa từng nghĩ qua.
Rất đảo điên rồi!
- Đúng, là giảm!
Phạm Hồng Vũ trả lời rất khẳng định.
Lệnh Hòa Phồn và Thang tiểu thư nhìn nhau, đều khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng
lắc đầu, dường như cảm thấy lời này của Phạm Hồng Vũ mười phần buồn
cười.
Lý Xuân Vũ, Hạ Ngôn, Triệu Ca và Đóa Đóa nhìn Phạm Hồng Vũ, trong mắt toát ra thần sắc lo lắng. Bọn họ chủ yếu là lo lắng Phạm
Hồng Vũ mất mặt. Bất kể thế nào, Lệnh Hòa Phồn là tinh anh trong giới
thương nhân ở Hongkong, trong lòng bọn họ tự nhiên sẽ nhận định cái gì
là “lũy thừa giao dịch cổ phiếu” ở Hongkong. So với Phạm Hồng Vũ thì
Lệnh Hòa Phồn và Thang tiểu thư phải rõ ràng hơn một ít.
-
Phạm tiên sinh, xin thứ cho tôi vô lễ, tôi quả thật không hiểu vì sao
Phạm tiên sinh lại có phán đoán như vậy? Phạm tiên sinh dù sao cũng
không phải sinh sống tại HongKong, đối với thị trường chứng khoán
Hongkong tình huống hẳn không thể thấu triệt như vậy. Mấy năm nay, kinh
tế Hongkong phát triển vững vàng, nhất là sau khi tuyên bố chung được ký kết thì các ngành nghề dường như đều ổn định. Chỉ số Hang Seng từng
bước đi lên, đã tiếp cận gần bốn ngàn điểm. Trong tình huống như thế,
xin thứ cho tôi, Phạm tiên sinh, tôi thật sự không có biện pháp cùng
nhận thức quan điểm với anh.
Một lát sau, Lệnh Hòa Phồn mỉm cười nói.
Khi nói chuyện, giọng điệu rất nho nhã lễ độ, mười phần thân sĩ, nhưng
trên mặt lại tràn ngập sự không đúng. Lệnh Hòa Phồn thậm chí không che
giấu đi sự ngạo khí của y.
Cùng một thằng nhà quên mà nói về
giao dịch cổ phiếu, Lệnh Hòa Phồn ưu thế tâm lý thật sự rất đủ, có cái
gì cần phải che giấu chứ.
Phạm Hồng Vũ tự nhiên cười nói:
- Lệnh tổng, tôi tuyệt không yêu cầu anh phải có cùng nhận thức với
tôi. Tôi chỉ muốn biết, sau một tuần, tôi muốn lên thị trường giao dịch, anh có thể giúp được tôi việc này hay không?
Lời này ý tứ
rất dễ hiểu. Tôi phân tích giá cả của cổ phiếu Hang Seng như thế nào là
chuyện của tôi. Mua tăng hay mua giảm, kiếm được tiền hay lỗ vốn thì
cũng là chuyện của tôi, anh có nhận thức cùng hay không cũng chẳng quan
hệ. Hôm nay tôi mời anh hỗ trợ, nhờ anh mở trương mục giùm, còn giao
dịch thì là tôi.
Phạm mỗ đến là để nói chuyện làm ăn với “Hạp Phạn tiên sinh” anh.
Chuyện khác, không cần anh phải quan tâm.
Lệnh Hòa Phồn sắc mặt biến hóa, nhìn Lý Xuân Vũ liếc mắt một cái.
Lý thiếu, nếu như không nể mặt anh thì tôi thật không kiên nhẫn ở đây nữa.
Người này là người nào chứ?
Da trâu hò hét đấy!
Anh chỉ là một tiểu cán bộ ở nội địa, dựa vào cái gì mà xỏ xiên trước mặt tôi?
Lý Xuân Vũ cũng là đầu óc mờ mịt, nhưng chỉ một lát y đã minh bạch.
Phạm Hồng Vũ trước khi đến, quả thật cũng yêu cầu y một chuyện, chính là tìm người hỗ trợ ở Hongkong mở trương mục giao dịch cổ phiếu, chứ không phải tìm nhà phân tích cho hắn.
Một khi đã vậy thì Lý Xuân Vũ phải làm xong chuyện này.
- Lệnh tổng, thực không có biện pháp làm nhanh sao?
Thấy thái độ của Lý Xuân Vũ rất kiên quyết, Lệnh Hòa Phồn chỉ phải nói:
- Lý thiếu, chiếu theo quy cách thì quả thật thời gian rất gấp. Nếu các người nhất định phải lập tức giao dịch thì tôi ở Hongkong mở cho các
người một trương mục, các người đem tiền giao dịch lẻn vào, thông qua
phương thức du lịch thị thực. Các người ở lại Hongkong trong một thời
gian ngắn, tự mình thao tác, thế nào? Đương nhiên, chúng ta phải ký một
hợp đồng cho rõ ràng về trách nhiệm và quan hệ quyền lợi. Trương mục này là tạm thời cho các người sử dụng, bất kể tròn hay méo thì không quan
hệ với người khác.
- Có thể, chính là làm bằng cách đó.
Không đợi Lý Xuân Vũ trả lời, Phạm Hồng Vũ lập tức gật đầu.
Lý Xuân Vũ cười nói:
- Chỉ cần Hồng Vũ cảm thấy được thì tôi cũng không có ý kiến. Nói thật, tôi dù sao cũng không hiểu mấy thứ này, đi theo để xem náo nhiệt thôi,
cũng học hỏi thêm chút kiến thức.
Lệnh Hòa Phồn nhìn Phạm Hồng Vũ liếc mắt một cái nói:
- Phạm tiên sinh, có phải là quá nôn nóng hay không? Nếu tất cả mọi
người đều là bạn, tôi cũng muốn trịnh trọng nhắc nhở, thị trường chứng
khoán có tính phiêu lưu rất lớn, giao dịch phải cẩn thận. Nhất là giao
dịch cổ phiếu luôn thay đổi bất ngờ, rất khó nói ai nhất định thắng hay
thua. Cho dù người môi giới chứng khoán thâm niên nhất ở Hongkong cũng
thường xuyên bị lỡ tay. Phạm tiên sinh, giao dịch cổ phiếu, mỗi lần là
mười lăm ngàn đô la Hongkong, tương đương bảy ngàn nhân dân tệ, nhất
định phải thận trọng.
Tỉ suất hối đoái giữa nhân dân tệ và đô la Hongkong cũng giống như đô la Mỹ mà phập phồng biến hóa. Năm 87, tỉ
suất hối đoái giữa nhân dân tệ và đô la HongKong là khoảng 1,59.
Lệnh Hòa Phồn nhắc nhở không thể nói là không có đạo lý. Mỗi một cổ
phiếu là bảy ngàn nhân dân tệ, một khi thua lỗ thì con số không phải là
nhỏ.
Phỏng chừng mỗi tháng tiền lương của Phạm Hồng Vũ cũng
chỉ có mấy chục đồng. Chỉ số Hang Sen chỉ cần dao động hai ba điểm thì
đi đứt một tháng tiền lương của hắn.
Thiệt thì tốt sao?
Tuy nhiên, cái cách nói chuyện cao cao tại thượng dạy đời của Lệnh Hòa
Phồn thì chẳng xuất phát từ hảo tâm mà là sự châm chọc.
Người nội địa, không ngờ còn muốn đầu tư cổ phiếu.