- Toàn lực phát triển xí nghiệp xã thị trấn, đây đúng là một ý tưởng
hay, cũng là một vấn đề trụ cột. Địa khu Ngạn Hoa chúng ta thật sự là
quá kém. Quần chúng phổ thông muốn phát triển xí nghiệp của mình thứ
nhất là không có tài chính, thứ hai là không có kỹ thuật, thứ ba là
không có thế đỡ. Khó khăn rất lớn đấy.
Vẫn như trước, Thái Dương đối với ý kiến đề xuất của Phạm Hồng Vũ mà tỏ ra nghi ngờ.
Nghiêm khắc mà nói, xí nghiệp xã thị trấn danh từ này ở vào năm 87 vẫn
là một danh từ mới mẻ. Ở địa khu Ngạn Hoa lại gần như không có một ví dụ thực tế nào, chủ yếu là tập trung ở các địa khu vùng duyên hải.
Trước đó không lâu, trung ương còn phát một văn kiện của Đảng, đối với
số lượng công nhân làm thuê cho các xí nghiệp tư nhân phải hạn chế, yêu
cầu không được quá sáu người.
Bóc lột giá trị thặng dư chính
là một trong những nét đặc sắc căn bản nhất của chủ nghĩa tư bản, cũng
là một thuộc tính tích lũy tội ác ban đầu của tư bản. Xã hội của chúng
ta làm sao có thể cùng cấp với giai cấp tư sản?
Đương nhiên,
sau khi văn kiện được phát ra, không cần nói là sáu người, cho dù số
lượng công nhân làm thuê cho xí nghiệp tư nhân có vượt qua con số sáu
chục người cũng không phải là không có.
Trong tiến trình cải
cách phát triển, lập pháp lạc hậu đã trở thành một hiện tượng cực kỳ rõ
ràng, đạt đến một trình độ nhất định, chế ước tốc độ phát triển kinh tế. Cái gọi là “ném đá vượt sông: chỉ thích hợp với chế độ lập pháp lạc
hậu, không thể đem ra tiến hành nếm thử trong tình hình cải cách. Thành
công cố nhiên là vui sướng, nhưng một khi không thành công thì gặp phải
áp lực. Như vậy thì tuyệt đối không thoải mái chút nào, vô cùng có khả
năng bị chụp nhiều loại mũ. Từ điểm này nhìn lại, thị trường chúng ta
hoàn toàn khó có thể toàn diện được. Vô duyên vô cớ thì sẽ mang trên
gường hơn một tầng gông cùm xiềng xích.
Thái Dương đưa ra nghi vấn này, Phạm Hồng Vũ đã sớm có đáp án, lập tức nói:
- Hiện tại đây là giai đoạn thích hợp nhất để toàn lực phát triển xí
nghiệp xã thị trấn. Lúc này, so đấu không phải là tài chính, cũng không
phải là kỹ thuật mà là tốc độ. Ai chiếm tiên cơ trước, ai có thể đoạt
trước một bước bổ khuyết chỗ trống của thị trường. Khắp nơi đều là chỗ
trống chờ anh đi lấp đấy.
Không ít những xí nghiệp danh tiếng hậu thế sau này đã khởi bước vào những năm thập niên tám mươi. Tuy
nhiên, ban đầu cũng chỉ là những nhà xưởng thủ công hoặc hộ gia đình. Ở
nơi này, khắp nơi đều có cơ hội, tốc độ chính là điểm quan trọng nhất.
Ví dụ như kinh doanh công trái, Phạm Hồng Vũ muốn làm trước để có thể
kiếm nhiều tiền. Nếu làm sau thì chỉ có thể nhặt cơm thừa canh cặn của
người khác.
- Tôi thấy, nên tin vào năng lực sáng tạo của
quần chúng. Chỉ cần chính sách buông lỏng, các xí nghiệp nhỏ và các
xưởng thủ công sẽ như măng mọc sau mưa xuất hiện. Chúng ta làm tập thể
lớn như vậy, kết quả rất nhiều nông dân ăn không đủ no. Nếu trách nhiệm
nhận thầu được thực thi thì tuyệt đại bộ phân dân quê vấn đề no ấm sẽ
được giải quyết. Bởi vậy có thể thấy được chính sách biến hóa vĩnh viễn
luôn là yếu tố đầu tiên kích thích kinh tế phát triển.
Phạm Hồng Vũ lại chậm rãi giải thích thêm vài câu.
Khâu Minh Sơn gật đầu nói:
- Đề nghị này cũng tốt lắm. Đây là tầm quan trọng giải phóng tư tưởng.
Địa khu Ngạn Hoa có hơn bốn triệu nhân khẩu, chỉ cần có một phần mười,
thậm chí một phần trăm người có tư tưởng giải phóng thì có thể lan
truyền sức sáng tạo thật lớn. Là người lãnh đạo, năng lực của bản thân
anh mạnh bao nhiêu cũng không phải là quan trọng nhất. Quan trọng nhất
là cách mà anh sẽ dùng người, kích thích tiềm lực của họ.
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười, gật đầu đồng ý.
Trong lịch sử, nhân vật đạt được thành công thật lớn đều là nhờ cách dùng người.
Khâu Minh Sơn có thể coi trọng hắn như thế này, trong khi hắn chỉ mới
hơn hai mươi tuổi, cùng hắn ngồi nói chuyện bàn đại kế, chính là một
bằng chứng rõ ràng.
- Chủ tịch địa khu, tôi còn có một đề nghị.
Phạm Hồng Vũ nâng tách trà lên uống một ngụm nói.
- Cậu cứ nói.
Khâu Minh Sơn càng thêm hứng thú.
Sự thật chứng minh, người kia quả thật ý chí thao lược, rất có kiến giải.
- Nếu thực lực thu hút đầu tư lớn hơn nữa, phát triển mạnh mẽ xí nghiệp xã thị trấn, như vậy cơ cấu quản lý tương ứng, ví dụ như phòng Xúc tiến đầu tư và phòng Quản lý xí nghiệp xã thị trấn cũng phải lập tức xây
dựng. Một ít văn kiện mang tính chính sách phải làm trước tiên. Công tác tuyên truyền dư luận, cũng không thể bỏ qua. Tóm lại, phải tạo thành
thanh thế nhất định, khiến cho toàn bộ mọi người trong địa khu cảm nhận
được quyết tâm của Đảng ủy và chính phủ. Từ đó bọn họ mới có thể tin
tưởng và tham dự vào. Phát động quần chúng chính là con đường khắc địch
chế thắng không có đường thứ hai của chúng ta.
Khâu Minh Sơn hai hàng lông mày hơi nhăn lại, nói:
- Cơ cấu quản lý tương ứng đúng là tất yếu phải làm.
Lại không biết vì sao Chủ tịch địa khu lại nhíu mày.
Thái Dương không hổ danh là thư ký của Khâu Minh Sơn, lập tức hiểu được tâm tư của ông ta, liền hạ giọng nói:
- Chủ tịch địa khu, nếu gia tăng biên chế gặp khó khăn, trước tiên có
thể phối hợp cơ cấu, thiết lập văn phòng. Nhân viên không tăng, từ các
đơn vị khác điều đến, gia tăng thanh thế rồi nói sau.
Phạm Hồng Vũ nghe vậy cũng gật đầu.
Khâu Minh Sơn đảm nhiệm Chủ tịch địa khu, đối với Bí thư Lương Quang
Hoa mà nói thì thật là bất đắc dĩ. Ở tỉnh quyết định làm như vậy, Lương
Quang Hoa muốn ngăn cũng không được. Nhưng cái này cũng không nói lên
Lương Quang Hoa cam tâm tình nguyện. Lúc này ông ta vẫn là nhân vật số
một của Ngạn Hoa, gia tăng thêm hai đơn vị cấp huyện cục, hơn nữa lại do UBND địa khu quản lý, muốn thông qua nơi Lương Quang Hoa thì chỉ sợ khó khăn không nhỏ. Lương Quang Hoa tuyệt sẽ không trơ mắt nhìn Khâu Minh
Sơn không ngừng gia tăng đội ngũ cho mình.
Lời nói của Thái
Dương, muốn phối hợp cơ cấu, thiết lập văn phòng thì vẫn có thể xem là
một phương pháp điều hòa tiết chế. Trước tiên vẫn có thể gia tăng thanh
thế, triển khai công tác, khi đến thời cơ chín mùi, lại tái định ra biên chế chính thức, thuận lý thành chương.
Khâu Minh Sơn trầm ngâm một chút, khẽ gật đầu nói với Phạm Hồng Vũ:
- Hãy lấy phương án đấu thầu của cậu ra đi.
- Vâng!
Phạm Hồng Vũ vội vàng đáp ứng một tiếng, mở bao công sự của mình ra,
lấy ra một phần phương án đấu thầu đã được viết một cách rất sạch sẽ,
hai tay đưa qua cho Khâu Minh Sơn.
Khâu Minh Sơn tiếp lấy, tùy tay lật xem.
Phương án đấu thầu này của Phạm Hồng Vũ làm rất tường tận, có khoảng
mười ngàn chữ, liên quan đến hết thảy hạng mục công việc khoáng trắng
chỉnh thể quốc lộ. Lại nói tiếp, muốn làm phương án đấu thầu như vậy,
Phạm Hồng Vũ cũng không phải là người trong nghề, nhiều nhất là chỉ biết da lông mà thôi. Hắn cũng không phải là làm chuyên nghiệp. Cái gọi là
phương án đấu thầu này, nếu đặt ở hậu thế thì cho rằng rất ngây thơ,
nhưng ở lúc này thì rất khó lường rồi.
Tuyệt đại bộ phận người căn bản đều không thể tưởng được, làm đường còn có thể dài như vậy sao.
Lại có ai có thể biết, phương án đấu thầu này có thích hợp không?
Khâu Minh Sơn xem đến bảy tám phút, đại khái là xem nội dung chủ yếu.
Yếu tố cơ bản của phương án này, hôm đó trong phòng làm việc, Phạm Hồng
Vũ cũng đã nói qua tỉ mỉ với ông. Bản thảo văn kiện chẳng qua là thêm
chi tiết hóa mà thôi.
Thái Dương và Phạm Hồng Vũ đều là cấp dưới, Khâu Minh Sơn cũng không thể xem quá lâu được.
Rất không lịch sự.
- Ừ!
Khâu Minh Sơn nhẹ nhàng buông phương án, gật đầu, từ chối cho ý kiến.
Tuy nhiên, theo lý giải của Thái Dương và Phạm Hồng Vũ, đây chính là
cho phép rồi. Đối với cấp dưới thân cận, Khâu Minh Sơn không thích dùng
ngôn ngữ khen ngợi. Có thể có được một câu khẳng định của ông cũng đã là tốt lắm rồi.
- Thái Dương, cậu gọi điện thoại cho lão Kim
của phòng Giao thông địa khu, mời thêm một số Trưởng phòng đến đây, tôi
muốn nói chuyện một cách tỉ mỉ với họ về phương án này. Chuyện này phải
do bọn họ cụ thể chứng thức. Đương nhiên, văn phòng UBND địa khu cũng
phải theo vào. Nếu bọn họ có chỗ nào không rõ ràng thì giải thích cho
bọn họ hiểu. Nếu cậu có chỗ nào không rõ thì gọi điện thoại cho Phạm
Hồng Vũ.
Khâu Minh Sơn phân phó, nhưng thật ra là nói rất rõ ràng.
Thái Dương tự nhiên không có ý kiến, liền vội vàng gật đầu đồng ý.
Sau khi chỉ bảo Thái Dương xong, Khâu Minh Sơn hơi tựa lưng vào ghế salon, nhìn Phạm Hồng Vũ nói:
- Đến thị trấn Phong Lâm được mấy ngày, nói chuyện đi, có cảm xúc gì không?
Đây là hiểu được không có bồi dưỡng lầm người.
Bằng không, chỉ là một nhân viên văn phòng, ngay cả đãi ngộ cấp phó
phòng còn không lăn lộn được, có tư cách gì mà hướng Chủ tịch địa khu
phát biểu cảm tưởng.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Tình huống so với Cao Khiết nói thì nghiêm trọng hơn. Gặp ngay cái đất lũy
làng, Lư Vệ Đông chính là Thổ hoàng đế, không cấp nhận bất luận một
phương pháp công tác nào.
- Vụ án Phạm Bảo Thanh tử vong là tình huống như thế nào?
Khâu Minh Sơn lập tức hỏi đến vụ án Phạm Bảo Thanh.
Địa khu Ngạn Hoa tin tức bế tắc, đối với trào lưu tư tưởng ngoại giới
tân trào mà nói, tin tức nội bộ địa khu vẫn rất linh thông. Gian phu dâm phụ mưu sát chồng, từ xưa đã là chủ đề để cho người ta nói chuyện say
sưa. Mấy ngày nay sớm truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ thành phố Ngạn Hoa,
không biết đã tam sao thất bản ra bao nhiêu chuyện. Thái Dương vốn cũng
muốn hướng Khâu Minh Sơn làm báo cáo.
Đó là một sự kiện quan trọng.
Phạm Hồng Vũ liền đơn giản đem tình huống hồi báo một chút.
- Cậu báo án?
Khâu Minh Sơn cảm thấy kinh ngạc nói.
Đây cũng chính là hạn chế của việc truyền lưu, tất cả mọi người đều tưởng rằng do thôn dân Tây Long báo án.
- Đúng, Phạm Bảo Thụy và Hoàng Tú Anh tình huống rất khả nghi.
Khâu Minh Sơn kinh ngạc lóe qua, rồi gật đầu nói:
- Ừ, cậu vốn học trường công an mà.
Điều này đối với việc học trường công an quan hệ không nhiều lắm.
Một gã công an mới tốt nghiệp, làm sao có thể đánh đồng một lão cảnh sát hình sự mười mấy năm “Phạm thần thám” chứ.
Không có nhiều năm kinh nghiệm thực chiến, Phạm Hồng Vũ hắn cũng giống
như tất cả các cán bộ trong thị trấn, những điểm đáng ngờ đều không
thấy.
Chỉ có điều, lời này Phạm Hồng Vũ tự nhiên không nói ra.
- Thế thì thị trấn định xử lý như thế nào đối với chuyện này?
- Cấp một ít tiền….
Phạm Hồng Vũ lại đơn giản hồi báo lại kết quả giải quyết của thị trấn.
- Vậy thì không được.
Khâu Minh Sơn lập tức lắc đầu, cau mày có chút không vui.
- Xử lý như vậy chính là nuông chiều, nhân nhượng. Một số cán bộ cơ sở
của chúng ta có phương thức suy nghĩ và làm việc dừng lại ở mười mấy năm trước, đem hậu quả của việc náo nhiệt đổ lên trên người quần chúng.
Loại tư tưởng này nhất định phải thay đổi. Quần chúng của chúng ta là
chủ nhân xã hội, không phải là nô lệ để đánh mắng. Nếu không xử lý triệt để thì sau này sẽ còn chuyện như vậy xảy ra. Lư Vệ Đông đúng là càn
quấy.
Phạm Hồng Vũ chỉ cười mà không nói.
Không
phải hắn không ủng hộ cách nói của Khâu Minh Sơn mà là không muốn sau
lưng Lư Vệ Đông mà nghị luận. Khâu Minh Sơn là lãnh đạo cấp trên, ông
thuận miệng đánh giá Lư Vệ Đông thì không thành vấn đề. Nhưng Phạm Hồng
Vũ thì lại khác. Hắn đang là cán bộ tạm giữ chức rèn luyện, lại là vãn
bối, nên nhất định phải tuân theo quy cũ.
- Chuyện này phải xử lý cho tốt.
Khâu Minh Sơn lập tức phân phó một câu. Ngoại trừ Phạm Hồng Vũ thì
không một cán bộ tạm giữ chức nào tài năng như thế nào thuyết phục được
Lư Vệ Đông dựa theo ý kiến của Khâu Minh Sơn xử lý việc này, cho nên Chủ tịch Khâu liền mặc kệ.
- Vâng!
Phạm Hồng Vũ trả lời cực kỳ gọn gàng, không chút ướt át, bẩn thỉu.
Vẫn câu nói kia, một chút bổn sự đều không có, Phạm Hồng Vũ nào tính anh hùng hảo hán gì?