Lam Tương thấy Triệu Học Khánh rất tức giận, lưng áo không kìm nổi càng cong hơn, mặt và cổ đổ đầy mồ hôi, ngập ngừng nói:
- Chủ tịch địa khu….khách sạn Hữu Nghị kinh doanh khá hơn chúng ta đã
nghĩ. Nhân viên phục vụ nói, phòng riêng bình thường phải được đặt
trước, chậm nhất là sáng hôm nay phải đặt. Chúng ta thật không ngờ bọn
họ lại kinh doanh tốt hơn vậy.
Kỳ thật, kinh doanh của nhà khách địa ủy địa khu Ngạn Hoa cũng rất tốt,
thường xuyên phải đặt trước. Tuy nhiên, nhà khách địa ủy luôn có phòng
dự trữ, đây là vì chiếu cố lãnh đạo địa ủy bất cứ lúc nào cũng có thể
đến. Lam Tương trước kia ở Ngạn Hoa chưa bao giờ gặp phải tình huống
này, còn nghĩ thủ đô giống như Ngạn Hoa mà quên mất Phó chủ tịch địa khu Triệu ở thủ đô cũng chẳng khác gì những quần chúng cách mạng khác.
- Cậu….!
Triệu Học Khánh duỗi ngón tay, chỉ thẳng vào mũi Lam Tương, run lẩy bẩy đến không nói ra lời.
- Nếu không, Chủ tịch địa khu, chúng ta đổi địa phương khác, đến khách sạn Trường Thành….
Lam Tương vừa lau mồ hôi vừa đưa ra biện pháp khẩn cấp.
Việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể nghĩ ra biện pháp như vậy thôi.
- Cậu nói nghe sao nhẹ nhàng quá. Đám người của Trưởng phòng Hồng Ủy ban Kế hoạch sẽ đến ngay. Hiện tại đổi chỗ, cậu bảo tôi ăn nói với người ta thế nào. Cậu có biết để hẹn được họ tôi tốn biết bao nhiêu công phu
không? Người bình thường sao có thể mời bọn họ được. Hơn nữa, khách sạn
Trường Thành nhất định có phòng riêng sao? Cậu làm việc như vậy đó hả?
Hừ…
Nhìn bộ dạng của Triệu Học Khánh, nếu như không phải đang ở chỗ công cộng thì chỉ sợ là rít gào như sấm.
Lam Tương không giấu nổi liền lau mồ hôi, vẻ mặt cầu xin, một câu cũng không dám nói.
Triệu Học Khánh đứng ở chỗ đó, phù phù thở gấp.
- Chủ tịch địa khu Triệu, chào ngài.
Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ đi tới, mỉm cười chào hỏi Triệu Học Khánh.
Đối với Lam Tương bọn họ làm như không thấy, nhưng đối với Triệu Học
Khánh thì không thể coi như không thấy. Triệu Học Khánh là lãnh đạo chủ
chốt của UBND địa khu, chậm trễ là không được.
- Tiểu Cao?
Triệu Học Khánh lập tức mở to hai mắt, không nghĩ tới sẽ gặp phải Cao Khiết chỗ này.
Về phần đồng chí Phạm Hồng Vũ, Triệu Học Khánh đối với hắn căn bản chẳng có ấn tượng gì. Dù sao Phạm Hồng Vũ chỉ ở văn phòng địa ủy có mấy
tháng, chẳng bù với Cao Khiết ở Ban tuyên giáo địa ủy công tác hơn một
năm. Nếu không phải bởi vì cô xinh đẹp, lại từ tỉnh xuống mạ vàng thì
chỉ sợ Phó chủ tịch địa khu Triệu cũng không thèm nhận ra.
- Các người tại sao lại ở chỗ này?
Trong lúc nhất thời Triệu Học Khánh cảm thấy kinh ngạc, quên mất là đang tức giận với Lam Tương.
Cao Khiết đáp:
- Chủ tịch địa khu Triệu, chúng tôi đến thủ đô làm một số việc, nên ở lại khách sạn Hữu Nghị.
- Các người tới thủ đô làm việc, tại sao lại không ở văn phòng tại thủ đô?
Triệu Học Khánh nói, ánh mắt đảo qua Phạm Hồng Vũ, lập tức giật mình, trên mặt hiện lên nụ cười cổ quái:
- Vị này chính là….
Hóa ra y coi việc Cao Khiết ở khách sạn là vì riêng tư. Cùng với một
người đàn ông trẻ tuổi ở lại khách sạn Hữu Nghị, sự tình có thể nghĩ
khác. Triệu Học Khánh trực tiếp xem Phạm Hồng Vũ là bạn trai của Cao
Khiết. Với điều kiện của Cao Khiết, bạn trai của cô chắc hẳn sẽ là con
nhà quan lại thủ đô, tuổi trẻ tuấn kiệt. Vì vậy vẻ mặt Triệu Học Khánh
vô cùng khách khí.
- Chào ngài, Chủ tịch địa khu Triệu, tôi là Phạm Hồng Vũ, hiện tại đang ở thị trấn Phong Lâm tạm giữ chức rèn luyện.
Phạm Hồng Vũ tiến lên một bước, mỉm cười nói.
- Ồ, cậu chính là Phạm Hồng Vũ? Đồng chí Phạm Hồng Vũ, xin chào.
Một chút kinh ngạc hiện lên trong mắt của Triệu Học Khánh, ngay sau đó liền dùng giọng quan nói với hắn.
Đối với Phạm Hồng Vũ, Triệu Học Khánh không có nửa phần hảo cảm.
Đây là người nào chứ?
Nhóc con chưa ráo máu đầu, nhưng lại ở địa khu Ngạn Hoa gây mưa gây gió. Nếu không có Phạm Hồng Vũ xen vào, nói không chừng Khâu Minh Sơn đã rời khỏi, và ngai vàng Chủ tịch địa khu Ngạn Hoa y sẽ nắm chắc.
Hơn nữa, Triệu Học Khánh ở lâu trong quan trường, không chào đón nhất
chính là cái loại hậu sinh không biết trời cao đất rộng như Phạm Hồng
Vũ. Nếu đã ở trong thể chế thì hết thảy phải tuân thủ quy cũ. Ai cũng
xằng bậy thì còn thể thống gì nữa.
Kẻ như vậy chỉ có Khâu Minh Sơn mới để mắt đến. Nếu đổi là Triệu Học
Khánh y thì nhất định đã sớm đẩy Phạm Hồng Vũ về những nông thôn hẻo
lánh rồi, còn gọi về văn phòng UBND địa khu làm gì?
Phạm Hồng Vũ cười, không nói gì.
Phó chủ tịch địa khu Triệu không chào đón Chủ nhiệm Phạm hắn, thì tại sao hắn lại phải đi chào đón Phó chủ tịch địa khu y chứ?
Trong mắt Phạm Hồng Vũ, loại người như Triệu Học Khánh là điển hình quan liêu, ngồi không ăn bám, chẳng có gì đáng nói. Quan liêu như vậy thì
quần chúng không cần.
Vẻ ngạo khí này của Phạm Hồng Vũ, Triệu Học Khánh làm sao mà không cảm
giác được. Một sự tức giận lập tức xông lên. Phó chủ tịch địa khu Triệu
vốn đang là một bụng tức rồi.
Triệu Học Khánh hừ một tiếng, chuyển hướng sang Cao Khiết, nét mặt không có chút ý cười nào, lại nghiêm túc nói:
- Tiểu Cao, các người tới thủ đô làm gì?
Một thị trấn Phong Lâm nho nhỏ, có thể có công việc gì mà tới thủ đô chứ?
Triệu Học Khánh cảm thấy cần tìm hiểu một chút.
Thời gian trước, thị trấn Phong Lâm có vẻ không được yên tĩnh cho lắm.
Vụ án mưu sát chồng diễn ra, kinh động đến phóng viên Nhật báo Thanh
Sơn. Lúc ấy quả thật khiến cho mọi người khẩn trương một trận. Sau này
cũng tại tờ báo tỉnh đưa ra một bài văn khen ngợi “công đức”. UBND địa
khu và Thành ủy, UBND thành phố đều hưởng ứng không nhỏ.
Thủ pháp này thật là đanh đá chua ngoa.
Cao Khiết mỉm cười đáp:
- Là như vầy, Chủ tịch địa khu Triệu, thị trấn chúng tôi phát triển quy
hoạch, chuẩn bị phát triển mạnh xí nghiệp xã thị trấn, làm tốt công tác
thu hút đầu tư. Lần này đến Các bộ và Ủy ban trung ương là để xin nguồn
tài chính.
Triệu Học Khánh ánh mắt sáng ngời nói:
- Được, được, chủ ý không tệ, là cán bộ lãnh đạo, chính là phải động não nghĩ biện pháp. Ngạn Hoa chúng ta đáy mỏng, cơ sở kém, chỉ dựa vào thực lực bản thân thì rất khó mà phát triển kinh tế trong một thời gian
ngắn. Tranh thủ sự ủng hộ của thượng cấp là rất quan trọng. Mọi người có tính toán triển khai công việc như thế nào không?
Cao Khiết cười nói:
- Chúng tôi có liên hệ với Ủy ban Kế hoạch quốc gia. Tôi trước kia ở thủ đô học đại học, có mấy người bạn công tác tại thủ đô. Trưa hôm nay
chính là mời một vị lãnh đạo của Ủy ban Kế hoạch dùng cơm và báo cáo
công tác.
Không đợi Triệu Học Khánh mở miệng, Lam Tương đã kêu lên:
- Chủ tịch thị trấn Cao, các người cũng mời đồng chí của Ủy ban kế hoạch dùng cơm? Vậy các người đã đặt phòng riêng rồi?
Người này đầu óc xoay chuyển rất nhanh.
Không xoay chuyển không được mà. Đám người Trưởng phòng Hồng sắp tới
rồi, bên trong cũng không còn phòng riêng để đặt. Đây thật sự là quá mất mặt.
Cao Khiết kinh ngạc hỏi:
- Sao, thư ký Lam cũng mời khách ăn cơm à?
Lam Tương gật đầu thật mạnh, làm cho người ta không kìm nổi lo lắng cổ của y sẽ bị gãy mất.
- Đúng vậy, đúng vậy, chúng tôi mời người ăn cơm. Thật sự là đúng dịp,
Chủ tịch địa khu Triệu cũng mời Trưởng phòng Hồng của Ủy ban kế hoạch
quốc gia dùng cơm. Là cán bộ lãnh đạo tuổi trẻ tài cao. Ai cha, tôi
không nghĩ tới khách sạn Hữu Nghị lại buôn bán đắt như vậy. Tới hơi chậm một chút thì không còn phòng riêng để đặt. Chủ tịch thị trấn Cao, hai
người đã đặt phòng riêng được rồi sao?
Lam Tương nhìn chằm chằm Cao Khiết, nháy mắt cũng không dám nháy, tựa hồ như sợ một cái lắc đầu của cô thì một tia hy vọng cuối cùng của y sẽ
tan vỡ.
Cao Khiết hai hàng lông mày cau lại:
- Chúng tôi thật ra có đặt một phòng riêng nhỏ….
- Vậy thì tốt quá, Chủ tịch địa khu Triệu, ngài xem, chúng ta không phải nên cùng ăn chung một bữa cơm chứ? Dù sao Chủ tịch thị trấn Cao cũng là cán bộ địa khu Ngạn Hoa, mời khách cũng đều là lãnh đạo của Ủy ban Kế
hoạch quốc gia, cũng rất thích hợp đấy.
Cao Khiết một câu chưa nói xong, Lam Tương đã cắt đứt, liên tiếp nói, mắt nhìn Triệu Học Khánh hưng phấn vô cùng.
Một nan đề khiến y cảm thấy lo lắng, lập tức được giải quyết ngay, khiến y không hưng phấn không được.
Phạm Hồng Vũ âm thầm buồn cười.
Vị thư ký Lam này đúng là đoạt đồ của người khác mà chẳng thèm thương
lượng với chủ nhân, trực tiếp nói với Triệu Học Khánh, khiến hắn và Cao
Khiết trở nên vô hình. Có lẽ Lam Tương nghĩ rằng, Phạm Hồng Vũ chỉ là
một cán bộ cấp phòng nho nhỏ, có thể mời được lãnh đạo nào của Ủy ban Kế hoạch quốc gia chứ. Hơn phân nửa chính là bạn học thời thủ đô của Cao
Khiết, sau khi tốt nghiệp thì được phân lại văn phòng nào đó ở Ủy ban Kế hoạch quốc gia làm một tiểu nhân viên mà thôi. Còn Trưởng phòng Hồng
thì mới chân chính là lãnh đạo trong tay nắm thực quyền, hoàn toàn không phải là cùng đẳng cấp. Bọn họ có thể ngồi cùng bàn với Phó chủ tịch địa khu Triệu và Trưởng phòng Hồng dùng cơm thì đó là mang đến một thể diện rất to lớn cho bọn họ rồi, cảm ơn Lam Tương y còn không kịp chứ còn có ý kiến gì.
- Ừ, an bài như vậy cũng tốt.
Triệu Học Khánh gật đầu, ra bộ đương nhiên.
Thư ký của y có lối suy nghĩ như vậy tất nhiên là bị ảnh hưởng của y rồi.
Người trong quan trường, cho tới bây giờ đều là đem lợi ích của mình đặt lên vị trí hàng đầu.
Về phần Cao Khiết có vui hay không thì Triệu Học Khánh cũng mặc kệ.
Cao Khiết cau mày lại nói:
- Chủ tịch địa khu Triệu, như vậy sợ là không thỏa đáng. Chúng tôi đặt
phòng riêng không lớn, chỉ sợ không chứa được nhiều người như vậy. Hơn
nữa vị lãnh đạo tôi mời kia cũng không thích dùng cơm chung với người
khác.
Triệu Học Khánh nhất thời mặt đen lại. Ánh mắt nhỏ ti hí lộ ra vẻ không hài lòng, nói:
- Tiểu Cao, làm việc phải phân nặng nhẹ. Chúng ta lần này mời Trưởng
phòng Hồng của Ủy ban Kế hoạch và Phát triển dùng cơm là vì chuyện đại
sự của địa khu. Các người phải phối hợp với công tác của UBND địa khu.
Trong lúc vô ý, vị này lại lên giọng quan bốn phía.
Mọi người ăn một bữa cơm thôi mà, không nghĩ tới liền biến thành nhiệm
vụ chính trị. Đám người Cao Khiết nếu không đồng ý, thì chính là không
phối hợp với công tác của UBND địa khu, nhất định phải truy cứu trách
nhiệm.
Cao Khiết trầm ngâm một chút rồi nói:
- Chủ tịch địa khu Triệu, chúng tôi không phải là không phối hợp công
tác với UBND địa khu, mấu chốt là làm như vậy không thỏa đáng. Tôi sợ
đến lúc đó lại nảy sinh những tác dụng tiêu cực, ngược lại làm cho công
tác của UBND địa khu bị động. Thế thì sẽ không tốt. Tôi xem hay là nghĩ
biện pháp khác.
Ý tứ trong lời nói kỳ thật đã rất minh bạch.
Triệu Học Khánh lại nghe không hiểu, có lẽ y căn bản sẽ không xem Cao Khiết là đối tượng ngang hàng để nói chuyện.
Cao Khiết chỉ là hạ cấp của y.