Rõ ràng là lúc mình gọi điện là mời Bí thư Cao và Phó Chủ tịch thị trấn Phạm đến, Phó Chủ tịch Lục muốn cùng Bí thư Cao, Phó Chủ tịch thị trấn Phạm nghiên cứu thảo luận hình thức phát triển sau này của thị trấn Phong Lâm. Hiện tại, sao chỉ mỗi Phạm Hồng Vũ đến thế này?
Phạm Hồng Vũ cười cười, nói:
- Bí thư Cao không đến, xuống thôn rồi.
Anh thư ký liền ngơ ngác.
Đây là ý gì?
Bí thư Cao xuống thôn? Thị trấn Phong Lâm lớn bao nhiêu chứ? Cho dù là có xuống thôn thì cũng có thể về kịp để lên dự cơ mà.
Sau khi Phó Chủ tịch thị xã Lục nhậm chức, lần đầu triệu kiến lãnh đạo của thị trấn Phong Lâm để nói chuyện, vinh dự cỡ nào chứ? Giờ thì hay rồi, Bí thư Cao cho Phó Chủ tịch thị xã Lục leo cây thế này. Phạm Hồng Vũ này cũng thật chẳng có đầu óc, còn dẫn xác đến một mình nữa chứ.
Không ngờ Cao Khiết lại cùng với Phạm Hồng Vũ muốn cho Phó Chủ tịch thị xã Lục một đòn phủ đầu?
Thư ký tuy trẻ tuổi, nhưng cũng đã làm ở cơ quan nhà nước hai ba năm, tình huống như vậy đúng là lần đầu gặp phải. Trong khoảng thời gian ngắn, không biết nên xử lý như thế nào, mồ hôi lạnh trên sống lưng lại bắt đầu vã ra.
Sự tình thế gian này thường chính là cổ quái như vậy, rõ ràng là Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ cho Lục Nguyệt “leo cây”, nhưng người trở nên lo lắng nhất lại là đồng chí thư ký “không hề có trách nhiệm” này.
Đang lúc bàng hoàng vô kế, cửa phòng làm việc khẽ mở ra, Lục Nguyệt đi ra, trên mặt vẫn nở nụ cười ôn hòa, rất khách khí nói:
- Hồng Vũ đến rồi à? Mời vào!
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười, không có bất kỳ giải thích nào liền bước vào phòng.
- Nào, đồng chí Hồng Vũ, mời ngồi.
Lục Nguyệt giơ tay mời Phạm Hồng Vũ ngồi xuống.
Văn phòng làm việc ở thị xã đúng là xa hoa hơn nhiều so với ở địa khu, bàn ghế cũng rất mới…
Thư ký bưng trà tới, nhìn qua, có thể nhìn ra sự căng thẳng của thư ký khi đối diện với Phó chủ tịch Lục. Cái này cũng dễ hiểu thôi.
Phạm Hồng Vũ vẫn như trước, không lên tiếng giải thích.
- Đồng chí Hồng Vũ, tôi không hút thuốc lá, nhưng phòng tôi cũng không cấm thuốc, ha ha, muốn hút thuốc, xin cứ tự nhiên.
Lục Nguyệt cười nói, đẩy một bao thuốc về phía Phạm Hồng Vũ nói. Dường như anh ta không hề có chút bực bội gì khi bị Cao Khiết cho leo cây như vậy.
- Cảm ơn Phó chủ tịch Lục.
Phạm Hồng Vũ không khách khí, liền rút một điếu ra, châm lửa hút.
Đây là thuốc Gấu Mèo, lần trước đi Bắc Kinh, Bảo Hưng có cho hắn hai cây, trước đó không lâu Lý Xuân Vũ lại gửi cho hắn thêm bốn cây nữa.
Thấy Phạm Hồng Vũ vẫn “thản nhiên” như vậy, thư ký âm thầm lau mồ hôi lạnh, rón rén đi ra ngoài.
- Phó chủ tịch Lục, rất xin lỗi, lúc nhận được điện thoại, Bí thư Cao đang xuống thôn, tôi sợ làm lỡ thời gian của anh cho nên mới đi trước đến đây. Phó chủ tịch Lục có thể không hay, thông tin ở cơ sở lạc hậu lắm. Bí thư Cao đang đi trên đường, không thể nào liên lạc được với chị ấy.
Đợi khi thư ký đóng cửa lại, Phạm Hồng Vũ mới mỉm cười giải thích một câu.
Dựa theo logic của Phạm Hồng Vũ, không giải thích ngay trước mặt thư ký, chính là giữ thể diện cho Lục Nguyệt.
Ai bảo không suy xét thời gian gọi? Nếu như gọi trước một ngày, Cao Khiết liệu có lý do để từ chối đến sao?
Lục Nguyệt dù sao vẫn là mới đến cơ sở làm việc, cho nên cũng chưa quen với quy trình làm việc ở đây. Mấu chốt ở chỗ, anh ta chăn bản không ngờ rằng Cao Khiết sẽ cho mình “leo cây” như vậy.
Thái độ của Bí thư Cao, coi như thể hiện rất rõ ràng.
Có lẽ, ở một thời gian ngắn sau này, e rằng không chỉ có một Bí thư khu, thị trấn có thái độ như vậy. Lục Nguyệt mới đến, muốn trong thời gian ngắn tạo được uy vọng của mình thì cũng không hề dễ dàng.
Cán bộ cơ sở, thường rất thực tế, ai nắm trong tay nhiều quyền lực thì đó chính là “đại ca”.
Lục Nguyệt không tức giận chút nào. Khoát tay nói:
- Không sao, sau này còn có cơ hội gặp gỡ với đồng chí Cao Khiết. Hơn nữa, hôm nay tôi mời hai vị đến đây, chủ yếu là muốn biết một số tình hình cụ thể trong việc phát triển kinh tế của thị trấn Phong Lâm. Tôi nghe nói những công việc này đều là do đồng chí Hồng Vũ đang chủ trì có đúng không?
Phạm Hồng Vũ ngồi thẳng người, đáp:
- Chủ tịch Lục, tất cả công tác của thị trấn Phong Lâm đều là dưới sự chỉ đạo của Bí thư Cao, chúng tôi chỉ hỗ trợ Bí thư Cao làm việc thôi. Được phân công quản lý một số công việc cụ thể.
Lời này vô cùng khéo léo, không chút sơ hở nào.
Lời của Lục Nguyệt nghe thì rất tùy ý, nhưng mơ hồ có “cạm bẫy” bên trong, để xem Phạm Hồng Vũ có “lạm quyền” hay không.
Phạm Hồng Vũ bề ngoài khoáng đạt, nhưng lại có đầu óc của một cảnh sát hình sự, dễ gì mà bị mắc lừa.
Lục Nguyệt liếc nhìn hắn một cái, mỉm cười nói:
- Cái này đương nhiên, tuy nhiên đồng chí Hồng Vũ cũng không nên quá khiêm tốn, trong việc xây dựng kinh tế, cậu cũng đã nổi danh rồi. Đến Chủ tịch tỉnh Vưu còn đích thân phê chỉ thị cơ mà.
- Phó chủ tịch Lục khách khí rồi, tôi chỉ làm theo bản chức của mình thôi, không dám nhận khen ngợi của lãnh đạo như vậy đâu.
Phạm Hồng Vũ tuân thủ nguyên tắc quan trường, không dám “đắc chí” lung tung.
Giao tiếp với Lục Nguyệt, hắn cũng đã chuẩn bị tinh thần ứng đối. Lục gia ở Bắc Kinh cũng không phải gia tộc quyền quý nhất, nhưng Lý Xuân Vũ cũng đánh giá Lục Nguyệt rất cao. Mặc dù Lý Xuân Vũ không thích qua lại với Lục Nguyệt, nhưng cũng đã nói rõ cho Phạm Hồng Vũ rằng Lục Nguyệt ở Bắc Kinh cũng dược coi là tuổi trẻ tuấn kiệt, một ngôi sao chính trị mới.
Ở nơi ngọa hổ tàng long như Bắc Kinh mà nhận được đánh giá cao như vậy, đã đủ để chứng tỏ Lục Nguyệt này không đơn giản.
Lúc này Cao Khiết cho anh ta “leo cây” nhưng anh ta vẫn bình tĩnh như trước, cho thấy “dưỡng khí công phu” của người này tốt như thế nào.
- Đồng chí Hồng Vũ, không nói gạt cậu, tôi chủ động đề nghị để được đến địa khu Ngạn Hoa công tác đấy. Chủ yếu là muốn hiểu thêm một chút hình thức phát triển kinh tế ở dưới cơ sở trong giai đoạn hiện nay.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:
- Phó Chủ tịch Lục, xin thứ cho tôi nói thẳng, nếu muốn hiểu sâu về hình thức phát triển kinh tế này, có lẽ ở các địa khu vùng duyên hải sẽ thích hợp hơn nhiều, ở các huyện của họ phát triển hơn ở đây rất nhiều. Nói thật, kinh tế của địa khu Ngạn Hoa này, cơ bản vẫn còn dừng lại ở việc mới bước ra khỏi kinh tế kế hoạch thôi.
Lục Nguyệt khoát tay nói:
- Hình thức phát triển kinh tế ở vùng duyên hải và nội địa khác nhau rất nhiều. Vùng duyên hải chiếm toàn bộ ưu thế thiên thời địa lợi nhân hòa, cho nên rất thuận lợi để kinh tế phát triển. Còn nội địa thì khác, nhất là ở một nơi từng là vùng giải phóng như địa khu Ngạn Hoa chúng ta, giao thông không tiện, cơ sở bạc nhược, muốn việc xây dựng kinh tế có đột phá, có thể nói là rất khó khăn…đồng chí Hồng Vũ, bản quy hoạch phát triển thị trấn Phong Lâm mà cậu gửi cho Ủy ban Kế hoạch quốc gia, tôi có vinh dự được đọc qua rồi, rất có tính dẫn dắt. Có lẽ, đây chính là hình thức phù hợp nhất để các vùng nông thôn của địa khu Ngạn Hoa phát triển. Nếu ở vùng giải phóng cũ này mà có thể cho ra một chiêu số mới thì trong cả nước cũng sẽ có được ý nghĩa chỉ đạo rất lớn.
Phạm Hồng Vũ cười khiêm tốn vài câu, trong đầu lại càng trở nên cảnh giác.
Lục Nguyệt vẫn “cố chấp” đem đại kế hoạch phát triển thị trấn Phong Lâm,
Hơn nữa, trong lời nói của Lục Nguyệt cũng biểu đạt rất rõ ràng, anh ta chính là đến để “nhặt cái có sẵn”/
Các địa khu vùng duyên hải thiên thời địa lợi nhân hoà đều đủ, kinh tế phát triển rồi thì cũng không được coi là có bản lĩnh cho lắm. Còn ở vùng giải phóng cũ này, nếu phát triển kinh tế được thì đó mới là chiến tích thực sự.
Tiền đồ chính trị không thể rộng mở hơn.
Hình thức ở thị trấn Phong Lâm, cố nhiên là sáng chế thứ nhất của Phạm Hồng Vũ, nhưng ở một nơi như thị trấn Phong Lâm thật sự là quy mô quá nhỏ, nếu đem hình thức này mở rộng, cho dù là mở rộng ra cả địa khu thì cơ bản vẫn chẳng có nhiều liên quan đến đồng chí Phạm Hồng Vũ.
Đứng ở trên bục nhận thưởng, đương nhiên chính là lãnh đạo thị xã Ngạn Hoa rồi.
Còn về đồng chí Phạm Hồng Vũ, ngồi dưới khán đài vỗ tay mà thôi.