Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 818: Chương 818: Quân đội cho người đến.




Bữa ăn được xem là thịnh soạn ở nhà nông chủ yếu là vài dĩa thịt luộc, vài dĩa gà, vài dĩa cá, còn có vài món rau dưa.

Chủ tịch huyện Phạm và lãnh đạo trong trấn đến nhà đều xoắn quần xoắn áo, tay cầm liềm chuẩn bị thu hoạch lúa, Lã Đình cùng cha mẹ không chuẩn bị gì cả nên vô cùng lo lắng.

Đâu phải một người, mà rất nhiều người.

Huống chi Phạm Hồng Vũ lại là ân nhân cứu mạng của Lã Đình, chẳng những giúp Lã Đình mà còn giúp cô khôi phục công việc, từ một giáo viên dân lập chuyển thành giáo viên công lập. Với công ơn trời biển như vậy, dù có đền đáp thế nào cũng không đủ.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh,cụ ông cụ bà trở tay không kịp.

Lã Đình nói không cần chiêu đãi gì, chỉ cần làm những món ăn như những người bình thường đến giúp đỡ là được, hôm trước ăn gì thì giờ ăn như thế, Chủ tịch huyện Phạm thật sự rất gần gũi không cần quá cầu kỳ. Nếu là người chú ý quá đến chuyện ăn uống thì đường đường là Chủ tịch huyện muốn ăn của ngon vật lạ thì đến nơi khác, sao lại chạy đến hang cùng ngõ hẻm này làm gì chứ?

Chủ tịch huyện Phạm dến kiểm tra và quan sát tình cảnh của dân chúng.

Nghe lời của Lã Đình nói, lão nhân gia cũng không phải không tin tưởng, nhưng cảm thấy một nhân vật quan trọng như vậy không thể nào không có gì đãi được. Theo ý của cha Lã Đình, phải cho người giết gà mổ heo để đãi Chủ tịch huyện Phạm, Lã Đình kiên quyết ngăn cản, thực sự nếu làm như vậy thì ảnh hưởng không tốt.

Chủ tịch huyện Phạm xuống nhà dân, dân giết heo để đãi sao?

Rốt cuộc là Chủ tịch huyện Phạm đến vui vẻ với dân chúng hay bóc lột dân chúng?

Cuối cùng vẫn làm theo ý của Lã Đình, giết hai con gà.

Phạm Hồng Vũ không che dấu sự yêu mến của mình với Ưu Ưu, lúc ăn cơm cũng cố ý ngồi bên cạnh Ưu Ưu, gắp đồ ăn cho cô bé. Ưu Ưu không ăn da gà, Phạm Hồng Vũ lấy hết da gà ở đùi để mình ăn, còn đùi gà để vào chén của Ưu Ưu.

Ưu Ưu cười vô cùng thích thú.

Tuy Lã Đình rất yêu thương con nhưng cô đối với con gái vô cùng nghiêm khắc, không nuông chiều. Ưu Ưu còn nhỏ tuổi nhưng có nhiều việc nhà cô bé phải làm, chưa từng cưng chiều con gái như Phạm Hồng Vũ đã làm.

Thừa dịp xuống lấy cơm, mẹ Lã Đình hướng Lã Đình đặt câu hỏi:

- Tiểu Đình, Chủ tịch huyện Phạm đã kết hôn chưa?

Lã Đình không khỏi có chút kỳ quái hỏi ngược lại:

- Mẹ, mẹ hỏi chuyện này làm gì?

Bà Lữ không trả lời, tiếp tục nói:

- Mẹ nghe người ta nói, Chủ tịch huyện Phạm nhỏ hơn con hai ba tuổi gì đó, chắc chưa kết hôn đâu.... Cậu ta đối với Ưu Ưu rất tốt...

Bà cụ nói đến đây vẻ mặt hiện lên chút lo lắng.

Lã Đình nghiêm túc nói, có chút hờn giận:

- Mẹ, mẹ muốn nói gì vậy?

- Tiểu Đình à, Chủ tịch huyện Phạm là người tốt, chính là....Con hiện giờ độc thân.... Tục ngữ nói, quả phụ thì có lắm thị phi...

Bà Lữ ngập ngừng nói, âm thanh càng nhỏ hơn, vẻ mặt lức láo nhìn quanh, sợ ai đi đến thì nghe thấy được.

Lã Đình dở khóc dở cười, mặt đỏ hồng lên, nhẹ nhàng dậm chân nói:

- Mẹ... Mẹ thật là....Chuyện như vậy mà mẹ cũng nghĩ ra, mẹ có biết Chủ tịch huyện là ai không? Thật là...

Lã Đình ngoài mềm trong cứng, có nhiều khổ cực nhưng chính mình chịu đựng, trước mặt mẹ không bao giờ tỏ ra bất kỳ hành động yếu đuối gì.

Bà Lữ nhìn con nói:

- Tiểu Đình, mẹ không đọc nhiều sách vở nên không hiểu đạo lý như con, nhưng mẹ gặp nhiều chuyện rồi, con đừng tưởng rằng mẹ không biết....Theo mẹ, con nên tìm một người đi, hiện tại điều kiện của con cũng tốt, không sợ tìm người không thích hợp, bằng không, tự chúng ta.....Nhưng những việc nhỏ này ảnh hưởng đến Chủ tịch huyện thì là chuyện lớn, không thuyết phục được người khác....

Lã Đình không biết nên khóc hay cười, không biết tại sao mẹ cô lại có ý nghĩ kỳ quái trong đầu, thật sự không thể nào giải thích được, thật sự không thể, không thể nào giải thích được.

- Mẹ, chuyện này mẹ đừng quan tâm, trong lòng con biết, điều con cần chính là con nuôi được Ưu Ưu đến nơi đến chốn, sau này Ưu Ưu có được tiền đồ rộng mở là con mãn nguyện rồi. Mẹ, mẹ đừng suy nghĩ lung tung nữa, người ta chê cười đó.

Hai mẹ con nói khẽ nói góc khuất, bên kia tường, Lôi Minh đang nghe điện thoại có tiếng chân đi qua đi lại, Lôi Minh nghe điện thoại, sắc mặt hơi đổi khác, nói nhỏ với Phạm Hồng Vũ:

- Chủ tịch huyện, Bí thư Lục có chuyện muốn nói với anh....

Khi nghe nói điện thoại có chuyện gấp vô cùng quan trọng, Chủ tịch huyện Phạm lập tức gọi cho Bí thư Lục. Phạm Hồng Vũ đi trước đến các thị trấn phía Bắc để thanh tra sản xuất nông nghiệp, Ủy ban Nhân dân huyện cùng Huyện ủy lo liệu công việc. Công việc hàng ngày của hai lãnh đạo văn phòng quận và các cơ quan chính phủ chịu trách nhiệm, nếu không phải là chuyện khẩn cấp thì huyện ủy sẽ không gọi điện khẩn cấp cho Lôi Minh.

Hiện tại Lôi Minh đã là một thư ký có khá nhiều kinh nghiệm, trước mặt mọi người dù cho có chuyện gì khẩn cấp thì cũng khá điềm đạm. Là người cán bộ, trước mặt những cán bộ khác nói gì cũng đều tính toán kỹ càng, nếu là người khác, gặp chuyện không hay sẽ vô cùng hoảng loạn, như vậy còn ra thể thống, còn uy danh gì nữa?

Ngồi bên cạnh là Bí thư Quận ủy Trần Bân, ông ta cũng có ánh mắt khá tinh, vừa nghe đã biết huyện ủy có chuyện quan trọng, vội nói:

- Chủ tịch huyện Phạm, nhà Bí thư chi bộ có điện thoại.

Đang ngồi cùng bàn, vị Bí thư chi bộ kia vội đứng dậy, khẩn trương nhìn vị Chủ tịch huyện trẻ tuổi kia, chờ chỉ thị.

Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:

- Được, vậy phiền Bí thư chi bộ dẫn đường, tôi đi trả lời điện thoại của Bí thư Lục.

- Được, được, Chủ tịch huyện Phạm, mời....

Bí thư chi bộ nói rồi nhanh chân đi trước dẫn đường.

Phạm Hồng Vũ cười cười chào mọi người rồi bước đi.

Ưu Ưu cũng nóng nẩy, ngồi trên ghế nhảy xuống chạy theo nói:

- Chú à, chú, chú còn chưa ăn cơm xong mà...

Phạm Hồng Vũ xoa xoa tóc cô bé, mỉm cười nói:

- Ưu Ưu ngoan, chú đi nói chuyện điện thoại rồi về ăn cơm, cháu ăn trước đi nha!

- Dạ..

Ưu Ưu liền gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng không muốn chút nào. Đến hôm nay cô bé cùng Phạm Hồng Vũ ở bên nhau cũng nhiều, cứ mỗi lần nghe Phạm Hồng Vũ có điện thoại thì tiếp đó sẽ nhanh chóng rời đi, dù cô bé này có nói gì cũng không dám nói gì, chỉ cảm thấy trong lòng luyến tiếc thôi.

Nhà Bí thư chi bộ thôn cách nhà Lã Đình không xa, đi bộ vài bước là tới. Thôn Thạch Kiều cũng không giàu có gì, nhà của Bí thư chi bộ thôn cũng không khá giả hơn là Lã Đình là mấy, cũng đơn sơ đạm bạc, phòng đặt điện thoại cũng chính là phòng khách.

Người Bí thư chi bộ này thấy Phạm Hồng Vũ cầm điện thoại lên liền đứng một bên, Lôi Minh mỉm cười ra hiệu cho gã, anh ta như bừng tỉnh, vội vàng theo Lôi Minh ra cửa, vẻ mặt có chút ngượng ngùng.

Chủ tịch huyện Phạm cùng Bí thư Lục nói chuyện công việc quan trọng, người bình thường làm sao nghe được chứ?

Lôi Minh cũng không nói nhiều, để đỡ phải xấu hổ anh ta cười cười đưa có Bí thư chi bộ một điếu thuốc, hai người đứng ngoài nhả khói.

Điện thoại được kết nối, Lục Cửu lập tức nhấc lên, có thể thấy được anh ta đang chờ điện thoại, chờ Phạm Hồng Vũ điện thoại cho anh ta.

- Bí thư, có chuyện gì xảy ra à?

Phạm Hồng Vũ nói không cần khách sáo, đi thẳng vào vấn đề chính.

- Chủ tịch huyện, chuyện là thế này, người chỉ huy quân sự vừa mới điện thoại đến cho tôi, nói có người đồng chí của liệt sĩ Khê Hạo hiện giờ là một vị lãnh đạo, nghe nói người nhà của liệt sĩ Khê Họa bị đối xử bất công nên vô cùng tức giận, đã phái người đến để tìm hiểu tình huống.

Lục Cửu nói, khẩu khí có chút lo âu.

Liệt sĩ Khê Hạo chính là chồng cũng Lã Đình, là cha của Khê Tiểu Ưu.

- Có chuyện như vậy sao?

Hai hàng chân mày của Phạm Hồng Vũ nhướng lên.

- Không phải chuyện liên quan đến Lã Đình đã sớm thông báo cùng quân đội rồi sao?

Từ mấy năm trước Lã Đình bị Cừu Lập Hành hãm hại đã hướng lên đơn vị của liệt sĩ Khê Hạo phản ánh tình huống, không chỉ đưa chuyện này lên một lần, hai phong thư bộ đội đều chuyển đến các ngành tương quan ở thành phố Tề Hà, để đảng ủy địa phương cùng chính phủ phối hợp giải quyết, cả hai phong thư này cũng không ngoại lệ đều rơi vào tay Cừu Lập Hành, chính vì thế việc hãm hại Lã Đình không bị ngừng lại mà ngược lại càng nghiêm trọng hơn.

Hiện tại Cừu Lập Hành đã bị tòa án nhân dân thành phố Tề Hà xử phạt năm năm, việc này xem như đã có một kết cục cho y mặc dù kết quả không thỏa đáng chút nào, chung quy Cừu Lập Hành cũng nhận sự trừng phạt của pháp luật, xem như đã kết thúc. Bỗng nhiên quân đội lại khơi lại chuyện này, còn phái người đến Tề Hà tìm hiểu tình hình.

Lục Cửu nói:

- Đúng vậy, tôi cũng đã nói chuyện này với ông ta, nhưng ông ta nói sẽ cho người đích thân đến tìm hiểu, theo kế hoạch thì ngày mai sẽ đến huyện chúng ta và tìm đồng chí Lã Đình để hiểu tình huống.....Chủ tịch huyện, hiện giờ cậu ở địa phương nào?

Phạm Hồng Vũ không trả lời câu hỏi của Lục Cửu, trầm ngâm một chút hỏi:

- Bí thư, anh hỏi ý kiến lãnh đạo chưa?

Cái gọi là ý kiến lãnh đạo thì trong lòng cả hai đều rõ đó chính là chỉ Bí thư Thành ủy Đàm Khải Hoa.

Lục Cửu cười khổ một tiếng nói:

- Hỏi thì có được gì chứ? Người trong quân đội cũng đến, chức vị rất cao, nghe nói người này là đại tá, là thư ký cho chỉ huy tập đoàn Quân Long.

Phạm Hồng Vũ trầm mặc.

Cấp bậc thật sự rất cao, Thư ký tập đoàn Quân Long tự mình mang đội đến tìm hiểu tình huống, chuyện này muốn rõ ràng phải để cho họ gặp mặt Lã Đình.

Nhưng theo trực giác của Phạm Hồng Vũ, chuyện này có chút kỳ lạ, đại hội Quân đội Nhân dân sẽ tổ chức vào tháng mười năm nay, so với năm trước thực hiện trước hai tháng, đến lúc này chỉ còn lại hai tháng mà thôi.

Đại hội nhân dân toàn quốc năm nay là tổ chức nhiệm kỳ mới, Chủ tịch thành phố Quách Thanh Hoa cùng hai vị Phó chủ tịch đều lui xuống đó là kết cục đã định, Phó bí thư Thành ủy cùng hai vị Phó chủ tịch thành phố cạnh tranh chức vụ với nhau, sớm triển khai đến giai đoạn gay cấn. Lúc này, đột nhiên Quân đội đến tìm hiểu chuyện Lã Đình bị Cừu Lập Hành hãm hại, chuyện này thật sự khá kỳ quái.

- Chủ tịch huyện, nếu không cậu quay về đi chúng ta bàn bạc một chút....

Thấy Phạm Hồng Vũ không nói lời nào, Lục Cửu thăm dò.

Bí thư Lục đối với Chủ tịch huyện Phạm càng ngày càng tôn trọng, đến thời điểm mấu chốt, Lục Cửu liền tận dụng mối quan hệ tốt với Phạm Hồng Vũ, hợp tác với vị này chính là một nhân vật khá thông minh, Lục Cửu không nghĩ muốn mâu thuẫn với hắn.

- Được rồi, tôi lập tức trở về.

Lần này, Phạm Hồng Vũ không do dự, nhanh chóng trả lời đồng ý.

- Tốt lắm, tôi chờ cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.