- Hồng Vũ, cậu nói có chuyện quan trọng mà!
Thấy vậy, Kiều Phượng không chịu uống ngay mà liền hỏi lại.
Phạm Hồng Vũ là một người ‘kiêu ngạo’ thế nào? Hôm nay sao tự nhiên lại trở
nên khách khi với cô như vậy, Kiều Phượng đương nhiên là nhận ra điều
này. Tuy rằng Phạm Vệ Quốc đã bị điều đi rồi, nhưng vẫn còn là phó cục
trưởng cục Công nghiệp địa khu, không phải là người mà một dân đen bình
thường có thể so sánh được.
Mấu chốt là, Kiều Phượng nghĩ không ra lý ro hôm nay tại sao Phạm Hồng Vũ lại “tốt bụng” với cô như vậy.
Kiều Phượng có thể làm được gì cho Phạm Hồng Vũ sao?
Cho dù Phạm Hồng Vũ buồn chán, muốn tìm một cô gái uống rượu cùng thì không phải đã có Triệu Ca rồi sao? Trông bộ dạng của Triệu Ca như vậy, có thể nhìn ra cô đã “mê mẩn” Phạm Hồng Vũ thế nào, chỉ cần hắn gật đầu một
cái, thì bảo gì mà cô chẳng chịu.
- Hồng Vũ, có phải cậu không muốn ở phân xưởng rồi không?
Đột nhiên, Kiều Phượng liền hỏi dò một câu.
Phải nói rằng, đầu óc Kiều Phượng khá nhanh nhạy, chỉ một lát đã nghĩ ra
nguyên nhân rồi. Ra vẻ chuyện này, ba cô - Bí thư Kiều có thể quản được.
Phạm Hồng Vũ liếc nhìn cô một cái, cười nói:
- Tôi không muốn ở phân xưởng nữa thì chị có thể giúp tôi được điều trở lại ban Nhân sự sao?
- Ha ha, tôi đâu có cái tài đó.
Kiều Phượng miệng nói như vậy, nhưng trong lòng đã an định lại. Xem ra đúng
là chuyện này rồi, nếu không thì không có lý do gì đế Phạm Hồng Vũ phải
mời cô ăn cơm cả. Phải biết nguyên nhân rõ ràng thì ăn cơm mới thoải mái được, Kiều Phượng thậm chí đã suy nghĩ lúc nữa sẽ phải đặt điều kiện
với Phạm Hồng Vũ. Từ phân xưởng điều trở lại ban Nhân sự, nói lớn không
lớn, nói nhỏ không nhỏ, một bữa cơm đơn giản này mà đòi mua chuộc được
Kiều đại tiểu thư sao? Đâu đơn giản như vậy.
- Nào, cạn một chén.
Phạm Hồng Vũ không nói đến việc điều động nữa, lập tức giơ chén lên nói.
Tửu lượng của Kiều Phượng không tệ, đương nhiên cô sẽ không từ chối, liền nhấc ly lên cạn với Phạm Hồng Vũ.
Hôm nay quán cơm có vẻ kinh doanh không được tốt cho lắm, ngoài bọn họ ra
chỉ có hai ba người khách đang ngồi ở bàn khác, Triệu Ca bưng đồ ăn lên
cho họ xong, cũng ngồi vào bàn, ba người vừa uống rượu vừa nói chuyện.
Phạm Hồng Vũ chỉ ngồi uống rượu với Kiều Phượng, nói vài ba chuyện tào lao, tuyệt đối không đề cập đến “chuyện quan trọng” nào.
Kiều Phượng quyết định, việc này phải để Phạm Hồng Vũ chủ động mở miệng, thì cô mới dễ “mặc cả” được, vì vậy cô không đề cập tới. Tuy nhiên vẫn phải tìm một chuyện khác để nói, thế là cô liền thuận miệng nhắc đến bản
phương án cải cách của Phạm Hồng Vũ.
- Hồng Vũ, bản phương án cải cách của cậu, tìm ai thương lượng thế?
Kiều Phượng uống mấy chén rượu, sắc mặt cũng đỏ lên, đôi mắt ngấn nước, liếc nhìn Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười một cái:
- Không phải chứ, chị Kiều, chị không coi thường tôi như vậy chứ? Làm bản phương án như vậy mà cũng phải tìm người thương lượng sao?
Kiều Phượng lập tức nói:
- Tôi không có ý đó, tôi chỉ nói, phương án cuẩ cậu, có bàn bạc gì với
các đồng chí lão thành trong xưởng không? Bọn họ có ý kiến thế nào? Cậu
có hỏi qua không?
Triệu Ca cười nói:
- Kiều Phượng,
- Đương nhiên là có hai ý rồi. Rất nhiều người đều nói, bản phương án của Phạm Hồng Vũ tốt thì tốt, nhưng lại “độc ác” quá. Yêu cầu rất nghiêm
khắc đối với cán bộ công nhân viên, mọi người đều cảm thấy sợ…Hồng Vũ,
tôi không hiểu dây chuyền sản xuất là thế nào, cũng không biết phương án của cậu có tốt hay không, nhưng có một điều, nếu như bị đa số phản đối
thì phương án của cậu khó mà được thực hiện. Con người mà, đều rất hiện
thực, không động đến quyền lợi sát sườn của họ thì cái gì cũng tốt,
nhưng một khi đã động vào lợi ích của họ thì lại khác…
Những lời này của Kiều Phượng không phải không có lý.
Phạm Hồng Vũ cười hỏi:
- Vậy cha chị đánh giá thế nào?
Kiều Phượng nhìn Phạm Hồng Vũ, cười nói:
- Muốn nghe lời nói thật hay nói dối?
- Chị cứ nói đi.
- Nói dối thì tương đối dễ nghe, còn níu thật thì khó nói lắm. Cha tôi
nói, không thể tưởng tượng được con trai của Phó chủ tịch huyện Phạm lại có trình độ như vậy, làm ra được một bản phương án có đầu có đũa, rất
hợp với tinh thần cấp trên, phù hợp với thời đại….Đây là những điều
tương đối dễ nghe.
Kiều Phượng nói xong, bỡn cợt nhìn Phạm Hồng Vũ cười.
- Vậy những lời khó nghe thì sao?
- Khó nghe thì đương nhiên cũng có. Ba tôi nói, bản phương án của cậu tốt thì tốt đấy, nhưng có một điểm không thực tế, bước đi quá nhanh, e rằng ở trong nhà máy khó mà thực hiện được. Còn nói cậu trẻ tuổi, luôn thích điều viển vông, không làm đến nơi đến chốn.
Kiều Phượng nhếch miệng cười nói.
Không đợi Phạm Hồng Vũ trả lời, Triệu Ca đã lên tiếng nói:
- Ai nói Phạm Hồng Vũ làm không đến nơi đến chốn? Không đến nơi đến chốn
mà ra được phương án à? Những lãnh đạo khác của nhà máy sao không làm ra được bản phương án nào?
- Ấy dà, Ca Nhi, đau lòng à? Không nên nói Hồng Vũ của cậu như thế có đúng không?
Kiều Phượng nói đùa một câu.
Triệu Ca lập tức thẹn đỏ mặt, không dám nhìn Phạm Hồng Vũ, miệng lại không lên tiếng, vừa không thừa nhận, cũng chẳng phủ nhận.
Phạm Hồng Vũ cười ha hả, không thừa nhận, cũng không phủ nhận, lập tức nói:
- Chị Kiều, Bí thư Kiều nghĩ như vậy thật à?
- Thế nào? Cậu nghĩ tôi nói dối à?
- Không phải, tôi chỉ cảm thấy, Bí thư Kiều nghĩ cho Phương Văn Phong
nhiều quá thôi, nhưng e rằng đến khi Phương Văn Phong lên được chức giám đốc rồi thì có khi chẳng tốt với Bí thư Kiều như vậy đâu.
Kiều Phượng lập tức nghiêm túc lại, nhìn Phạm Hồng Vũ nói:
- Hồng Vũ, cậu nói thế là có ý gì? Cha tôi ưa Phương Văn Phong, việc này cả nhà máy đều biết, không đến mức như vậy chứ?
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Chị Kiều, tôi hỏi chị, Giám đốc Ngô sắp về hưu rồi, chị cảm thấy ai có hy vọng được lên giám đốc nhiều nhất?
- Ha ha, cái này tôi không dám nói lung tung. Theo cục diện hiện nay, nếu không phải Phương Văn Phong thì là Trương Dương, tóm lại là không phải
tôi và cậu, cậu nói có đúng không? Hồng Vũ, tuy rằng cậu rất có năng
lực, nhưng lại quá trẻ tuổi không phải cậu cũng muốn làm giám đốc đấy
chứ?
Kiều Phượng lại nói đùa một câu.
Sớm biết
rằng Phạm Hồng Vũ không phải kẻ đầu đường xó chợ, nhưng nếu nói Phạm
Hồng Vũ nghĩ đến việc muốn lên làm giám đốc thì quá là hài hước. Nhà
nước này, làm việc cũng là có quy tắc cả.
- Ai nói chỉ có
Trương Dương và Phương Văn Phong có thể làm được giám đốc? Ở nhà máy
này, vẫn còn có người có tư cách làm giám đốc hơn hai người kia đấy.
Phạm Hồng Vũ lắc đầu nói.
Kiều Phượng lập tức nổi hứng thú, liền truy vấn:
- Ô, thế mà tôi không biết đấy, là ai thế?
- Ba của chị, lệnh tôn đại nhân, Bí thư Kiều.
Phạm Hồng Vũ chậm rãi nói.
- Hả?
Kiều Phượng hơi choáng.
Phạm Hồng Vũ nâng ly rượu lên, cũng không vội uống, mà nhẹ giọng nói:
- Nếu tôi không nhớ nhầm, thì Bí thư Kiều còn trẻ hơn Giám đốc Ngô đến
mấy tuổi, có đúng không? Giám đốc Ngô sắp về hưu rồi, thi Bí thư Kiều
còn mấy năm nữ. Chức giám đốc này, thế hệ con cháu lấy tư cách gì để mà
tranh giành? Bí thư Kiều không có tư cách hơn bọn họ à?
- Cái này…
Kiều Phượng trong khoảng thời gian ngắn không biết nói gi cho phải, mắt nhìn không chớp, dường như cũng cho rằng những lời này của Phạm Hồng Vũ là
có lý.
- Chị Kiều, việc này, tôi cũng nghĩ cẩn thận rồi.
Muốn thực hiện phương án kia của tôi, nhất định phải có một người quyền y đảm nhiệm chức giám đốc nhà máy. Vốn giám đốc Ngô rất tốt, nhưng đáng
tiếc là ông ấy sắp về hưu rồi. Bất luận là Phương Văn Phong hay là
Trương Dương thì cũng chẳng uy tín bằng ba chị được. Cho nên cá nhân tôi cho rằng, Bí thư Kiều rất thích hợp để làm giám đốc. Phương Văn Phong
và Trương Dương đều là trợ thủ của ông ấy. Mấy năm sau Bí thư Kiều về
hưu, lại chọn một trong hai người bọn họ lên làm giám đốc, lúc đó thì họ đã được Bí thư Kiều nâng đỡ một thời gian rồi, đây chính là phương thức tốt nhất.
Phạm Hồng Vũ nói rất rõ ràng.
- Điều này, e là không hay lắm.
Kiều Phượng tuy miệng nói vậy, nhưng trong lòng thật ra đã rung động rồi.
Đúng là như vậy, vì sao trước đây không nghĩ được như vậy nhỉ? Trước kia như thể là Giám đốc Ngô và Bí thư Kiều đứng trên “võ đài”, Giám đốc Ngô
hướng vào Trương Dương, còn Bí thư Kiều thì hướng vào Phương Văn Phong,
hai người chỉ muốn đề cử người mà mình coi trọng đi lên, không nghĩ đến
việc Bí thư Kiều sẽ lên làm giám đốc. Nhưng bây giờ, nghe những lời của
Phạm Hồng Vũ thì thật đúng là có lý.
- Chị Kiều, xin thứ cho tôi nói thẳng, bất kể là ai đảm nhiệm chức giám đốc nhà máy, cũng bất
luận là quan hệ của Bí thư Kiều và người đó tốt thế nào thì cũng không
đáng tin bằng việc Bí thư Kiều tự mình đảm nhiệm chức giám đốc. Cầu
người đâu thể bằng cầu mình được.
Phạm Hồng Vũ nói xong liền nâng chén tượu lên, ra hiệu với Kiều Phượng.
Kiều Phượng cũng vội nâng ly lên, cùng hắn cụng một cái, hai mắt càng sáng lên.
Ba ngày sau đó, Phương Văn Phong tức giận đập vỡ chén uống nước trong phòng.
Phạm Hồng Vũ này quả thật chính là sao chổi.
Chuyện gì bị hắn can thiệp vào thì đều hỏng bét cả.
Vốn Bí thư Kiều đồng ý rằng tuyệt đối sẽ không thông qua phương án đó. Ai
ngờ nháy mắt một cái, Bí thư Kiều đã thay đổi chủ ý rồi, hơn nữa Giám
đốc Ngô vốn là ủng hộ, những lãnh đạo khác cũng không lên tiếng nữa,
đồng nghĩa với việc tính toán của Phương Văn Phong đã thất bại, bản
phương án của Phạm Hồng Vũ kia lấy danh nghĩa của nhà máy Cơ khí nông
nghiệp, để gửi đến ủy ban huyện Vũ Dương và cục Máy nông nghiệp.
Thế này là xong đời rồi, cho dù bản phương án được gửi lên, phân lượng của
Trương Dương cũng vì thế mà sẽ tăng lên, nhưng “đại sự” vẫn chưa có định luận.
Nhưng bạn bè ở cục Máy nông nghiệp lại nói cho y biết một tin tức, đó chính là Bí thư Kiều đích thân tranh cử chức giám đốc
nhà máy.
Đây mới là điều mà Phương Văn Phong cảm thấy khó chịu nhất.
Phương Văn Phong tranh chức giám đốc nhà máy, phần lớn là dựa vào sự ủng hộ
của Bí thư Kiều. Hiện tại bỗng nhiên Bí thư Kiều lại muốn tranh cử chức
Giám đốc nhà máy, thì chỗ dựa vững chắc của Phương Văn Phong lập tức
biến mất, Bí thư Kiều lại trở thành đối thủ hùng mạnh nhất của y.
Bất luận là Bí thư Kiều hay Phương Văn Phong tranh cử chức giám đốc thì đối với Trương Dương mà nói, đều không có gì khác biệt lớn, ưu thế của gã
vãn như trước, tinh thông việc quản lý sản xuất, tinh thông kỹ thuật, ở
phương diện này Bí thư Kiều không thể bằng gã được.
Nhưng
Phương Văn Phong thì khác, tất cả ưu thế của gã, ở trước mặt Bí thư Kiều thì chẳng đáng nhắc tới. Đều là công tác chính trị, nhưng Bí thư Kiều
kinh nghiệm dày dạn hơn y nghiều.
Nói cách khác, tiếp theo là sự cạnh tranh giữa Bí thư Kiều và Trương Dương, chẳng có liên quan gì đến Phương Văn Phong nữa cả.
Một đao này của Phạm Hồng Vũ, là đâm trúng trái tim của y rồi.
Thật đúng là tàn nhẫn!