- Chuyện gì mà vội vàng như thế?
Vu Vĩ Quang trầm mặt, quát lớn.
Thật ra Chủ tịch tỉnh Vu trong lòng đã sớm bồn chồn. Thư ký nhất quán
đều điềm đạm, chắc chắn vậy mà lúc này lại thất thố như thế, nhất định
là đã xảy ra biến cố gì rồi. Chỉ là vì bảo vệ sự uy nghiêm của Phó chủ
tịch tỉnh trước mặt mọi người trong bệnh viện, nên mới giả bộ như vậy.
- Chủ tịch tỉnh!
Thư ký nuốt từng ngụm nước miếng, khó khăn nói, ánh mắt liếc qua trên người mọi người, cho thấy chắc chắn là đại sự cơ mật.
Đám người viện trưởng cũng rất tinh ý, muốn đi ra ngoài, nhưng Vu Vĩ
Quang đã giơ tay chặn lại, tự mình đi ra ngoài cửa, thư ký liền đi theo
sau.
- Chuyện gì?
Ra đến hành lang, Vu Vĩ Quang mới nhíu mày hỏi, vẻ mặt vẫn không vui như trước. Cho dù có xảy ra chuyện gì đi nữa thì cậu cũng không được kinh
hoảng như thế, trời có sụp xuống đâu.
Thư ký nhìn xung quanh, xác định không có người rồi mới đi lên trước mặt Vu Vĩ Quang, ghé sát vào tai ông ta nói nhỏ vài câu.
- Cái gì?
Vu Vĩ Quang chấn động, hai mắt tròn xoe, như thể đã gặp phải quỷ vậy.
- Điều này sao có thể? Cục thành phố Hồng Châu? Sao hắn lại to gan như vậy?
- Chủ tịch tỉnh, tin tức đã xác minh rồi. Người chính xác là do cục thành phố Hồng Châu đưa đi.
Thư ký khẩn trương nói, mắt nhìn Vu Vĩ Quang với vẻ trông mong.
Trịnh Mỹ Đường uy danh chấn động, những đại thư ký của UBND đều rất rõ ràng. Vốn tưởng rằng chỉ cần có sự che chở của Viên Lưu Ngạn, thì
Trịnh Mỹ Đường bất kể thế nào cũng không sao.
Không ngờ lần này...
Thỏ chết cáo thương, một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ!
- Dịch Trường Thiên nổi điên rồi sao?
Vu Vĩ Quang vẫn không dám tin, giơ tay sờ vào túi áo, cũng thấy trống
không. Gần đây Vu Vĩ Quang đang cai thuốc lá, nhưng trong lúc này lại
còn lo lắng như thế?
Thư ký vội đưa cho Vu Vĩ Quang một điếu ;Thanh Sơn Vương;, rồi cũng châm cho mình một điếu.
Vu Vĩ Quang nhìn chằm chằm thư ký, nói:
- Bị đưa đi ngay ở trường Đảng?
- Đúng vậy! Nghe nói là bắt trước mặt Hiệu trưởng Trần, Hiệu trưởng Văn và Phạm Hồng Vũ...
Thư ký liên tục gật đầu.
- Phạm Hồng Vũ? Việc này có liên quan đến hắn sao?
Vu Vĩ Quang chấn động, thất thanh nói.
Thư ký ngẫm nghĩ một chút, cẩn thận nói:
- Cái này còn chưa rõ ràng lắm, nhưng lúc đó hắn cũng có mặt...tuy
nhiên, Chủ tịch tỉnh, cái này, chắc là không liên quan gì đến hắn đâu
đúng không? Hắn...hắn mà cũng có năng lực lớn như vậy sao?
- Hừ, khó nói lắm. Người này, chính là quái vật, là sao chổi. Chỉ cần
hắn xuất hiện ở đâu thì ở đó sẽ không được yên ổn. Lương Quang Hoa ở
Ngạn Hoa cũng sắp về hưu rồi, không phải bị hắn làm cho mặt xám mày tro
sao?
- Vậy...vậy làm sao bây giờ?
Thư ký sợ hãi hỏi han.
- Làm sao cái gì nữa? Đi về đi.
Vu Vĩ Quang hung hăng ném đầu mẩu thuốc lá xuống đất, rồi lấy chân dí,
không chú ý đến phong độ của lãnh đạo chút nào, xoay người bước đi,
không thèm chào hỏi đám người trong bệnh viện một câu.
Nhìn Vu Vĩ Quang vội vàng bước đi, mọi người trong bệnh viện trố mắt nhìn.
Nhưng có thể khẳng định rằng, ở tỉnh nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi,
nếu không Phó Chủ tịch tỉnh Vu không đến mức phải khẩn trương như thế.
Vội vã lên xe, Vu Vĩ Quang lập tức chỉ bảo:
- Đi nhà khách Thanh Sơn, mau...
Nói xong, giơ đồng hồ lên xem.
Thư ký cũng nhìn đồng hồ, nếu không bị tắc đường thì có lẽ vẫn kịp đến dự bữa tiệc buổi trưa.
Xem ra Phó Chủ tịch tỉnh Vu cũng ý thức được sự tình không đúg lắm.
Trực tiếp đưa thư ký của Viên Lưu Ngạn đi điều tra, có thể thấy rằng đối phương đã động thủ.
Trong lúc này, Vu Vĩ Quang không còn lựa chọn nào khác, trước hết cứ đi
nhà khách Thanh Sơn cái đã, nếu không qua thì chính là đã ;quyết liệt;
với Vưu Lợi Dân, hậu quả thật sự quá nghiêm trọng. Nếu người ta có gan
ra tay với Trịnh Mỹ Đường thì nhất định là đã chuẩn bị chu đáo, không ra tay thì thôi, đã ra tay thì không thể thất bại.
Lái xe nhìn qua gương chiếu hậu cũng có thể nhìn thấy sắc mặt xanh mét
của Chủ tịch tỉnh Vu, ý thức được tình hình bất ổn, không đợi chỉ vảo,
lập tức mở còi báo động.
Xe chạy như bay trên đường, vượt qua nhiều đèn đỏ, cuối cùng cũng chạy tới nhà khách Thanh Sơn.
Vu Vĩ Quang bước nhanh mà vào.
Đúng lúc đó Vưu Lợi Dân và Vi Xuân hiểu đi cùng Lệnh Thiên Thu từ phòng
hội nghị ra, rẽ sang nhà ăn, nhìn thấy đám người Vu Vĩ Quang vội vã đi
đến, Vưu Lợi Dân liền dừng bước.
- Chủ tịch tỉnh!
Vu Vĩ Quang bước nhanh lên, cúi đầu với Vưu Lợi Dân làm lễ, giơ tay lau mồ hôi.
- Đồng chí Vĩ Quang, sức khỏe đã tốt hơn chưa?
Vu Vĩ Quang âm thầm cười khổ, nhưng vẫn luôn miệng nói:
- Cảm ơn Chủ tịch tỉnh quan tâm, đi bệnh viện khám một chút, uống mấy viên thuốc, cũng đã đỡ nhiều rồi.
Vưu Lợi Dân mỉm cười vuốt cằm, quay sang Lệnh Thiên Thu nói:
- Chủ tịch Đổng, giới thiệu với anh một chút, vị này chính là Phó Chủ
tịch tỉnh Vu Vĩ Quang, phân quản công tác kiến thiết giao thông. Vừa rồi sức khỏe không tốt, phải đi khám...đồng chí Vĩ Quang, đây là Lệnh Thiên Thu tiên sinh, chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Lệnh thị.
Vu Vĩ Quang khẩn trương vươn tay hướng về phía Lệnh Thiên Thu, liên tiếp nói:
- Chủ tịch Lệnh, xin chào, hoan nghênh hoan nghênh.
Lệnh Thiên Thu tự nhiên không rõ chuyện đã phát sinh, liền tươi cười chân thành bắt tay với Vu Vĩ Quang, nói:
- Phó Chủ tịch tỉnh Vu không khỏe còn chạy tới đây, Thiên Thu tôi rất
cảm động. Dù là công việc vất vả, nhưng Chủ tịch tỉnh Vu vẫn nên giữ gìn sức khỏe.
- Ha ha, chỉ qua loa thôi mà, không đáng ngại lắm, cảm ơn Chủ tịch Lệnh đã quan tâm...
Tiêu Lang thờ ơ lạnh nhạt, trong lòng âm thầm cười lạnh không ngừng.
Sớm biết như vậy thì tại sao lúc trước còn làm.
Chẳng qua Vu Vĩ Quang vì sao phải cung kính như thế, thì Tiêu Lang không rõ ràng cho lắm. Cục thành phố Hồng Châu áp dụng hành động này, cực kỳ
bí mật, rất ít người biết tổ chuyên án là do Dịch Trường Thiên đích thân chỉ đạo.
Phạm Hồng Vũ trước đó không nói với Tiêu Lang.
Phòng làm việc ở lầu 3, trụ sở làm việc số 1 Tỉnh ủy, lại là quang cảnh khác.
Giữa văn phòng, một cái chén sứ bị đập vỡ, bắn tung tóe, có thể thấy Viên Lưu Ngạn đã dồn hết khí lực để đập nó.
- Khốn khiếp!
- Buồn cười!
- To gan lớn mật.
Một Bí thư Viên luôn chú ý quan thể, lúc này mặt mày xanh mét, rít gào như sấm, đập mạnh xuống bàn làm việc.
- Thật nực cười, khốn khiếp.
Viên Lưu Ngạn thật sự tức giận, đi đi lại lại trong phòng làm việc, không biết làm thế nào mới phát tiết được.
Hiệu trưởng Văn của trưởng Đảng cúi thân mình, đứng ở một bên, nơm nớp lo sợ nhìn Bí thư Viên đang trong cơn giận dữ.
Trịnh Mỹ Đường bị bắt trước mặt ông ta, nhưng ông ta không dám ngăn cản, mà chỉ có thể gọi điện cho Viên Lưu Ngạn, rồi đi thẳng đến Tỉnh ủy để
trực tiếp báo cáo.
Việc này quá lớn, không thể chậm trễ được.
Trịnh Mỹ Đường là Phó chủ nhiệm văn phòng Tỉnh ủy, chức vụ đã không nhỏ, đừng nói đến việc còn là đại thư ký của Viên Lưu Ngạn, không ngờ lại bị cục Hồng Châu bắt đi như vây, Hiệu trưởng Văn không dám tin vào mắt
mình.
Cái này không phải là ;khai chiến; sao?
Không đúng.
Đã ;khai chiến; rồi.
Phải mất mấy phút Viên Lưu Ngạn mới bình thường lại, đi ra chỗ bàn làm việc, nhấc điện thoại lên.
- A lô, Bí thư Đoàn à? Tôi Viên Lưu Ngạn đây.
Điện thoại kết nối, Viên Lưu Ngạn vẫn giận ngút trời như trước, ngữ điệu cứng rắn.
- Bí thư Viên, xin chào, tôi là Đoàn Thần Hân.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói hồn hậu, trầm ổn của Đoàn Thần Hân - Chủ nhiệm UB Chính trị Pháp luật Tỉnh ủy.
- Bí thư Đoàn, có một việc tôi không rõ, muốn thỉnh giáo ông một chút.
Viên Lưu Ngạn nói.
Đoàn Thần Hân trầm giọng nói:
- Bí thư Viên, việc liên quan đến Trịnh Mỹ Đường, đồng chí Dịch Trường
Thiên ở cục thành phố Hồng Châu vừa mới báo cáo cho tôi, tôi đang muốn
sang chỗ ông, nói chuyện với ông về vấn đề này.
- Vậy được, tôi chờ ông.
Viên Lưu Ngạn không nói tiếng thứ hai, cúp máy luôn.
Hiệu trưởng Văn bị hù cho sửng sốt.
Hiển nhiên, người đối đáp với Viên Lưu Ngạn, chính là Chủ nhiệm UB chính trị pháp luật Tỉnh ủy Đoàn Thần Hân. Đó cũng là một ;mãnh nhân; nổi
danh, vô số phạm nhân nghe thấy tên đã sợ mất mật. Không ngờ Viên Lưu
Ngạn đối với ông ta cũng là loại thái độ này.
Đương nhiên, Bí thư Viên đang trong cơn thịnh nộ, nên có thể lý giải.
Tuy nhiên ngẫm kỹ lại, Viên Lưu Ngạn dù có phẫn nộ nhưng cũng không mất
đi lý trí. Giờ này, người ông ta tìm là Đoàn Thần Hân chứ không phải
Dịch Trường Thiên. Nếu Trịnh Mỹ Đường là bị cục cảnh sát thành phố Hồng
Châu bắt đi, thì Dịch Trường Thiên không thể nói không biết được. Nếu
không được ông ta đồng ý thì cục thành phố Hồng Châu không có ai dám
bắt thư ký của Phó bí thư Tỉnh ủy đi cả.
Biết rõ thân phận của Trịnh Mỹ Đường, còn dám để người đi bắt, Dịch
Trường Thiên sớm đã chuẩn bị cho một ;trận chiến; rồi. Viên Lưu Ngạn
quyền thế ngập trời, quan uy hiển hách cũng không thi triển đến đầu Dịch Trường Thiên được.
Người ta không sợ ông!
Trực tiếp tìm Đoàn Thần Hân, cũng phù hợp với thân phận của Viên Lưu Ngạn,
Viên Lưu Ngạn và Dịch Trường Thiên, địa vị cũng không ;ngang nhau;, Viên Lưu Ngạn trực tiếp lên tuyến đầu, ;vật lộn; với một lãnh đạo của phía
dưới, đây không phải là kế sách cao minh.
Nếu có thắng thì cũng vinh quang gì cả,
Mắt thấy Viên Lưu Ngạn dựa vào ghế thở dốc, như thể coi mình là không
khí vậy, Hiệu trưởng Văn do dự, chậm rãi bước lên, cúi mình muốn nhặt
mấy mảnh vỡ.
- Dừng tay.
Viên Lưu Ngạn gầm lên giận dữ.
Hiệu trưởng Văn đứng thẳng thân mình, khẩn trương nhìn Viên Lưu Ngạn.
- Ông đi ra ngoài đi!
- Vâng, vâng, bí thư Viên...
Hiệu trưởng Văn không nửa phần trì hoãn, vội vàng đi ra khỏi cửa.
- Ông nhớ kỹ cho tôi, để ý đến cái tên Phạm Hồng Vũ kia, hắn còn dám giở trò gì nữa thì báo cáo cho tôi.
- Vâng, vâng, Bí thư Viên, tôi nhớ rồi.