Bành Na đang ghi rất chăm chú, những thứ này đều là những tin tức tư liệu sống của cô. Thấy vậy liền nhỏ giọng nói một câu.
Phạm Hồng Vũ lắc đầu, không do dự, lập tức đứng dậy, bước nhẹ rời khỏi phòng họp, sang phòng bên cạnh gọi điện thoại. Vưu Lợi Dân đang đọc diễn văn, là thư ký, Phạm Hồng Vũ bỏ ra ngoài lúc này thì rất không thích hợp. Nhưng nếu thật sự xảy ra chuyện khẩn cấp thì không thể không làm thế được.
Phạm Hồng Vũ vừa sang phòng bên, nhân viên công tác trong phòng liền đứng dậy, mặt tươi cười nói: - Trưởng phòng Phạm có dặn dò gì ạ?
Thư ký Chủ tịch tỉnh trẻ tuổi như vậy, chỉ cần xuất hiện ở trường đại học này một lần, những nhân viên công tác ở đây không thể không nhớ hắn được.
Phạm Hồng Vũ gật đầu, mỉm cười nói: - Cho tôi gọi nhờ điện thoại chút nhé.
- Ồ, được được, điện thoại ở đây, mời Trưởng phòng Phạm.
Phạm Hồng Vũ nhấc điện thoại lên, gọi về.
- Trưởng phòng Phạm, bên Tề Hà xảy ra chuyện lớn rồi…
Điện thoại vừa được kết nối, đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói đầy lo lắng của Đại Lưu, từ trước đến giờ đều chưa thấy anh ta lo lắng như vậy bao giờ.
- Tề Hà?
Phạm Hồng Vũ trố mắt một chút, trong đầu liền nghĩ đến mâu thuẫn giữa nông trường Triều Dương và quần chúng xung quanh. Đối với việc này, Trịnh Mỹ Đường – người vừa được bổ nhiệm Phó bí thư Thành ủy Tề Hà năm ngoái và các cán bộ của Tề Hà trong đó có cả Bí thư Thành ủy đều căng thẳng một hồi. Đã tăng cường công tác giáo dục tư tưởng cho quần chúng, đương nhiên còn áp dụng một số biện pháp khác, hơn nữa cũng gần đến tết âm lịch, nên cũng được yên bình được mấy tháng.
Vì thế Trịnh Mỹ Đường được Viên Lưu Ngạn khen hết lời. Mặc dù chuyện này chủ yếu là công lao của Bí thư Thành ủy Đàm Khởi Hoa và Chủ tịch thành phố Quách Thanh Hoa, nhưng Trịnh Mỹ Đường thân là Phó bí thư phân quản công tác Đảng quần chúng, đứng bên cạnh giúp đỡ, đương nhiên cũng không thể không có công lao. Ít nhất là chứng minh được Trịnh Mỹ Đường có “lực uy hiếp” nhất định đối với cán bộ ở Tề Hà. Từ một khía cạnh khác nó chứng minh uy vọng của Viên Lưu Ngạn vẫn cao như trước. Các cán bộ ở đây đều sợ Trịnh Mỹ Đường sẽ “tố cáo” bọn họ với Viên Lưu Ngạn.
- Đúng vậy, là Tề Hà…nông trường Triều Dương mấy hôm nay lại xảy ra việc dùng binh khí ẩu đả, mấy công nhân của nông trường bị đánh, bị thương rất nặng. Trên huyện thì không xử lý đối với những thôn dân đánh người, mà ngược lại còn xử lý công nhân của nông trường. Sáng hôm nay, nông trường tổ chức một nhóm người, khoảng 100 người gì đó, lái ô tô và máy kéo đến tận thành phố. Hiện tại những công nhân và người nhà của họ vẫn bao vây trụ sở Thành ủy, hô khẩu hiệu, thế cục rất hỗn loạn. Văn phòng Thành ủy Tề Hà vừa gọi điện đến thông báo…khụ khụ…
Đại Lưu báo cáo lại vụ việc, có lẽ nói quá nhanh nên bị ho khan vài tiếng. Sắc mặt Phạm Hồng Vũ lập tức khôi phục lại bình thường, bình tĩnh nói: - Tôi biết rồi.
Sau đó cúp máy luôn.
Trước mặt nhân viên công tác của trường đại học Hồng Châu, Trưởng phòng Phạm không thể để lộ ra thần sắc bối rối. Hơn nữa, mâu thuẫn giữa nông trường Triều Dương và dân chúng ở xung quanh đã kéo dài mấy chục năm, Phạm Hồng Vũ đã không còn bất ngờ nữa. Đàm Khởi Hoa không phải là cán bộ không có năng lực, còn Quách Thanh Hoa thì cũng là người kinh nghiệm dày dạn, mà cho dù là Trịnh Mỹ Đường cũng không thể nói là không có bản lĩnh được. Khách quan mà nói, bộ mày thành phố Tề Hà vẫn rất có sức chiến đấu. Cho nên chắc hẳn bọn họ sẽ nhanh chóng khống chế tình huống.
Phạm Hồng Vũ đặt điện thoại xuống, Vưu Lợi Dân cũng đã kết thúc bài phát biểu, tiếp theo chính là lễ ký kết.
Số sinh viên khó khăn đầu tiên mà Nhà máy thuốc lá Hồng Châu ký cam kết là hai mươi nguồ. Nghe nói, số sinh viên đăng ký vượt qua con số này rất nhiều, khoảng hai trăm người gì đó.
Nhà máy thuốc lá Hồng Châu không những có tiền lương cao, đãi ngộ cao, hơn nữa nhà máy ở ngay tại thành phố Hồng Châu, sau khi tốt nghiệp được công tác ở Nhà máy thuốc lá Hồng Châu thì chẳng khác nào có hộ khẩu của thành phố Hồng Châu cả. Đây cũng là một đãi ngộ rất tốt, rất nhiều sinh viên sau khi tốt nghiệp muốn ở lại thành phố đã phải tốn công tốn sức như thế nào. Vậy mà lúc này Nhà máy thuốc lá Hồng Châu chủ động đến tận trường “nói cần người”, còn cho vay tiền nữa, đâu phải là chuyện tốt bình thường?
Sinh viên đương nhiên là sẽ chen chân nhau đến.
Qua quá trình thẩm tra nghiêm khắc, cuối cùng đã chọn được hai mươi người, đều là những sinh viên có hoàn cảnh rất khó khăn, chịu khó học tập, và thành tích cũng tương đối tốt, nam sinh chiếm đa số. Giai đoạn hiện tại, tỉ lệ nam nữ ở trường đại học vốn rất mất cân đối, thậm chí là ở các trường trung học cũng như vậy.
Không ít bậc cha mẹ ở nông thôn còn có tư tưởng “con gái sớm hay muộn cũng là của nhà người ta”, trọng nam khinh nữ. Điều kiện khó khăn một chút thì con gái thường được “ưu tiên” cho nghỉ học.
Tuy nhiên vừa rồi Phó Đức Trăn đã hứa hẹn, trong vòng ba năm sau, nhà máy thuốc lá sẽ tiếp tục cung cấp các chỉ tiêu như vậy, số lượng không ít hơn 100 người.
Rất cả mọi việc đều phải tiến hành theo chất lượng, hai mươi người đầu tiên nếu hiệu quả, thì trong những lần sau sẽ gia tăng chỉ tiêu được hỗ trợ.
Phó Đức Trăn, hiệu trưởng trường đại học Hồng Châu đều tươi cười, ký hiệp nghị với sinh viên.
Mấy phóng viên ảnh đến cùng Bành Na liên tục chụp hình, Bành Na cầm máy ghi âm và microphone lên phỏng vấn Chủ tịch tỉnh, Phó Đức Trăn và sinh viên, vẻ mặt hưng phấn.
Tin tức này rất có giá trị, lãnh đạo tòa soạn đã thông báo, nhất định phải tiến hành phỏng vấn đưa tin toàn diện.
Theo quy định bất thành văn trong tòa soạn, hội nghị có sự tham gia của Chủ tịch tỉnh, thông thường phải phái phóng viên lão luyện đi, Bành Na quá trẻ tuổi, kinh nghiệm còn ít. Nhưng cuối cùng Hầu tổng vẫn cử bành na đi.
Đương nhiên, đây là nể mặt Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ ngồi bên cạnh Vưu Lợi Dân, vẫn chưa định thông báo chuyện ban nãy. Phỏng chừng nửa giờ nữa là kết thúc, cho nên cũng không cần phải vội.
Tuy nhiên ngay sau đó, máy nhắn tin bên hông kêu lên, Phạm Hồng Vũ vừa cầm lên, hai hàng lông mày liền nhíu lại.
Không ngờ là điện thoại từ văn phòng của Tào Thành.
Xem ra nếu không phải sự tình phát sinh diễn biến mới thì chính là ban nãy Đại Lưu thông báo chưa đầy đủ. Đại Lưu cũng là tiếp nhận báo cáo của Thành ủy Tề Hà, chứ không đích thân đến hiện trường, báo cáo không đầy đủ cũng là điều bình thường.
Phạm Hồng Vũ không vội vã trả lời điện thoại, tiến đến bên cạnh Vưu Lợi Dân hạ giọng nói: - Chủ tịch tỉnh, Văn phòng vừa gọi điện đến, thành phố Tề Hà đã xảy ra việc ẩu đả lớn, mấy trăm công nhân nông trường Triều Dương bủa vây trụ sở Thành ủy…ngài xem, có nên chụp ảnh chung trước không?
- Ừm!
Hai hàng lông mày của Vưu Lợi Dân dựng lên, lập tức gật đầu.
Phạm Hồng Vũ đi đến chỗ Phó Đức Trăn và hiệu trưởng, mỉm cười nói: - Hiệu trưởng, Giám đốc Phó, để sinh viên chụp ảnh với Chủ tịch tỉnh Vưu đã, hiệp nghị đợi lát nữa rồi ký.
Giọng điệu không vội vàng không hấp tấp, cũng không nhìn ra là đã “xảy ra việc khẩn cấp”.
Càng gặp chuyện lớn, Phạm Hồng Vũ càng phải điềm tĩnh, điều này đã sớm thành thói quen của Phạm Hồng Vũ.
Phó Đức Trăn lập tức vỗ trán nói: - Đúng đúng, chụp ảnh chung…
Đâu thể để Chủ tịch tỉnh chờ mà ông ta lại được đám sinh viên vây lại đòi chụp ảnh cùng chứ?
Như thế không phải đầu đuôi đảo ngược hay sao?
Hiệu trưởng cũng không phải người phản ứng chậm chạp, lập tức gật đầu theo.
Thế là tạm dừng ký hiệp nghị, Phó Đức Trăn và hiệu trưởng cùng đi lên, mời Chủ tịch tỉnh Vưu chụp ảnh lưu niệm với mọi người. Vưu Lợi Dân vui vẻ tiến lên, Phó Đức Trăn và hiệu trưởng mỗi người đứng một bên, hai mươi sinh viên chia thành hai hàng, vừa đứng vừa ngồi, Bành Na và các nhân viên Nhà máy thuốc lá Hồng Châu đồng loạt giơ máy ảnh lên, chụp những tấm hình quý giá.
Trưởng phòng Phạm đương nhiên phải đứng sang một bên.
Thư ký thông thường không phải người “tranh vinh quang”, máy ảnh giơ lên là nhất định vài nhắm vào lãnh đạo.
Quy củ này không thể loạn được.