Phạm Hồng Vũ sớm có chuẩn bị. Một chiếc xe bus cỡ trung khoảng mười một chỗ ngồi trờ tới.
Lẽ ra với tài lực và quyền thế của Chủ tịch huyện Phạm, muốn có một
chiếc xe nhập khẩu đến sân bay đón người không phải là chuyện không làm
được. Tuy nhiên, Phạm Hồng Vũ tuyệt sẽ không làm chuyện ngu xuẩn này.
Một đống người chen chúc trên một chiếc xe, lúc đó mới có vị.
Tách ra ngồi coi sao được?
Phạm Hồng Vũ tự mình lái xe, chở mọi người tới khách sạn Mai Sơn. Mỗi
người vào phòng riêng của mình, sau đó ăn cơm trưa, rồi lại lên xe bus
lần nữa. Lần này vẫn là Phạm Hồng Vũ làm lái xe, lập tức hướng núi Chu
mà đến.
Núi Chu là khu thắng cảnh du lịch hè nổi tiếng nhất tỉnh Thanh Sơn, được xưng là "Danh sơn thiên hạ". Ở ngọn núi này từng phát sinh đại sự chấn
động thiên hạ. Trước sau có hai vị nhân vật đại siêu cấp tiến hành cuộc
họp ở ngọn núi này, đưa ra ba quyết định quan trọng. Chỉ có điều, lịch
sử sau này đã chứng minh, hai quyết định trước đều là sai lầm, chỉ có
quyết định cuối cùng mới là chính xác.
Cũng may mọi người lần này đến núi Chu là để nghỉ hè, nên không cần để ý những thứ này.
Núi Chu cũng là một di tích lịch sử trong khu vực. Trải qua trăm ngàn
năm, vô số họa sĩ và các danh nhân lịch sử đã để lại những bức tranh và
những bản văn chương vô cùng phong phú. Có thể nói đây vừa là thắng cảnh vừa là di tích.
Xuất phát từ thành phố Hồng Châu đến núi Chu có hơn một trăm km. Tình
hình giao thông bình thường. Nếu không có kẹt xe hoặc điều gì bất ngờ
thì từ thành phố đến núi Chu ước chừng ba tiếng đồng hồ.
Tuy nhiên, điều này cũng chẳng quan trọng. Đi du lịch, cũng không cần quan trọng thời gian.
Dọc trên đường đi, trên xe đều là ríu ra ríu rít, một chút cũng không
cảm thấy tịch mịch. Nhất là sau khi tiến vào khu du lịch, mọi người chỉ
trỏ, vui vẻ không thôi. Chỉ có hai người không nói chuyện. Một là Đông
Nhan, người kia là Thượng Quan Thâm Tuyết.
Đông Nhan vẫn còn chưa thoát khỏi ám ảnh tâm lý lần trước. Còn Thượng
Quan Thâm Tuyết là do thói quen nghề nghiệp. Một "nữ sát thủ" đặc công
thường xuyên xuất ngoại chấp hành nhiệm vụ, lắm miệng là một thói quen
không tốt.
Cũng may mà Hùng Diễm Linh tìm được một cô gái như vậy để đi theo "quản
giáo" Lý Xuân Vũ. Phỏng chừng Lý nhị thiếu cũng không nén được lòng hiếu kỳ. Đã lên thuyền giặc rồi, nếu muốn xuống dưới, chỉ sợ khó khăn không
nhỏ. Thượng Quan Thâm Tuyết cũng không phải là cái loại nói quăng là có
thể quăng. Thực chọc giận cô thì Lý nhị thiếu tay chân có thể bị gãy
liền.
Tuy nhiên, bây giờ nhìn lại, Lý nhị thiếu vẫn còn thích thú với phong cảnh, cũng chưa đến nỗi vui quá hóa buồn.
Khu du lịch núi Chu có một nhà khách rất lớn, gọi là nhà khách núi Chu,
do UBND tỉnh Thanh Sơn quản lý. Cái này cũng giống như nhà khách Ôn
Tuyền, không mở ra bên ngoài mà chỉ dùng tiếp đãi cán bộ mà thôi.
Cán bộ phù hợp, tất nhiên là chỉ những cán bộ có cấp bậc nhất định cùng
với khách mời của các cơ quan đảng chính. Nói tóm lại, đây chính là đặc
quyền giai tầng.
Với cấp bậc của Chủ tịch huyện Phạm căn bản không có tư cách đến ở nhà
khách núi Chu. Đủ tư cách, ít nhất phải là cán bộ lãnh đạo cao cấp trở
lên. Hàng năm đến núi Chu giải nóng đa số đều là cán bộ lão thành đã về
hưu hoặc cán bộ cao cấp còn tại chức. Ban quản lý khu du lịch núi Chu và nhà khách mỗi ngày đều phải nhận điện thoại chỉ thị từ cơ quan trung
ương hoặc văn phòng UBND tỉnh.
Loại tình hình này, mấy năm sau dần dần có giảm bớt.
Qua tiếp vài năm, thời gian nghỉ bị hạn chế lại. Hơn nữa kinh tế nhảy
vọt, ngày càng nhiều quần chúng phổ thông có nhu cầu muốn đi du lịch.
Các khu du lịch cũng ngày càng xuất hiện nhiều hơn. Khu du lịch núi chu
và nhà khách dần dần giảm bớt đi tính sang trọng của mình. Nhà khách núi Chu đã mở cửa buôn bán bên ngoài, mời chào những du khách bình thường
vào ở để gia tăng thu vào. Từ đó, du khách bình thường đến núi Chu cũng
tăng lên nhiều hơn.
Nhưng mặc kệ tình huống biến hóa như thế nào, nhà khách núi Chu vẫn là cách thức vận hành đóng kín.
Chiếc xe bus dừng lại trước khu số một.
Từng là thư ký của Chủ tịch tỉnh, chút mặt của của Chủ tịch huyện Phạm
vẫn là phải có. Người phụ trách của nhà khách cũng không dám chậm trễ.
Hơn nữa, cho dù hắn không còn ở Thanh Sơn, nhưng Bảo Hưng và Lý Xuân Vũ
đến núi Chu du lịch thì nhất định là phải ở khu số một rồi. Một vị quản
sự của văn phòng trung ương gọi điện thoại cho Ban quản lý khu dịch lịch cũng chỉ là tiện tay mà thôi.
- Oa, thật là mát.
Vừa xuống xe, Lý Thạch Viễn hưng phấn giang hai tay, xoay một vòng.
So sánh với nhiệt độ không khí ở Hồng Châu, nhiệt độ ở núi quả nhiên là
lạnh hơn. Núi Chu tuy rằng là khu vực nhiệt đới gió mùa, nhưng do sát hồ Thanh Sơn, núi cao hào sâu, có đặc thù của khí hậu vùng núi. Nhà khách
Thanh Sơn được xây dựng ở sười núi, độ cao tương đối sáu bảy trăm mét,
nên được coi là vùng núi rồi.
Ở dưới chân núi, nhiệt độ không khí đã hạ xuống hơn mười độ. Quả thật làm cho người ta vui vẻ thoải mái.
- A, là Chủ tịch huyện Phạm, xin chào, xin chào.
Một gã đàn ông khoảng ba mươi mấy tuổi, mập mạp trắng trẻo bước nhanh ra đón. Vẻ mặt tươi cười, hai mắt híp lại, luôn miệng nói.
- Quản lý Triệu, xin chào.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười, bắt tay quản lý Triệu.
Quản lý Triệu là người phụ trách khu số một của nhà khách. Năm trước,
khi Phạm Hồng Vũ còn làm thư ký cho Chủ tịch tỉnh, từng cùng với một vị
thủ trưởng của trung ương đã về hưu đến núi nghỉ hè, cũng là ở tại khu
nhà số một này, so quản lý Triệu tự mình tiếp đãi, cũng được xem là
người quen cũ. Vị quản lý Triệu này ánh mắt vô cùng sắc bén, được coi là người đối nhân xử thế giỏi. Ngày hôm qua nhận được điện thoại của Phạm
Hồng Vũ, sớm đã sắp xếp xong hết thảy. sau khi hàn huyên vài câu, quản
lý Triệu tự mình dẫn khách vào phòng nghỉ ngơi.
Đối với những người khách Chủ tịch huyện Phạm dẫn tới, quản lý Triệu âm thầm kinh ngạc.
Xem tình hình, không thể nghi ngờ đều là bạn bè của Chủ tịch huyện Phạm. Phạm Hồng Vũ cũng chưa từng giới thiệu qua với y. Tuy nhiên, nhìn khí
độ thì cả đám đều không đơn giản. Quản lý Triệu đã tiếp đãi qua không
biết bao nhiêu đại nhân vật, gần như có thể kết luận những người này hết thảy đều có lai lịch lớn. Cùng với loại khách đến nghỉ hè tại khu du
lịch trước đây giống nhau như đúc.
Đúng là đệ nhất thư ký UBND tỉnh, quen biết toàn là con ông cháu cha.
Chủ tịch huyện Phạm ra tay xa xỉ, đặt toàn bộ là phòng sang trọng. Ngoại trừ vợ chồng Bảo Hưng và Đông Vũ là ở chung một phòng, còn lại là mỗi
người một gian, kể cả Hạ Ngôn và Đóa Đóa. Hai người bọn họ còn chưa
chính thức kết hôn, vẫn phải tôn trọng quy củ.
Nếu là du lịch thì thời gian là khá tùy ý.
Đi một ngày đường, mọi người đều có chút mệt mỏi, ở trong phòng rửa mặt
nghỉ ngơi. Chính thức du lịch thì ngày mai mới bắt đầu. Hạ Ngô và Đóa
Đóa rửa mặt xong liền vội vàng chạy tới phòng của Phạm nhị ca.
- Nhị ca...
Hạ Ngôn vào cửa đã kêu lên, vẻ mặt hưng phấn kích động.
Trong khoảng thời gian này, hai anh em chủ yếu gọi điện thoại cho nhau.
Cũng đã lâu rồi không gặp mặt. Hạ Ngôn là người cực kỳ coi trọng nghĩa
khí. Trong lúc này gặp lại, tất nhiên là kích động không thôi.
- Hạ Ngôn, đổi thành người Châu Phi rồi à? Đóa Đóa, em vẫn đẹp và trắng trẻo như ngày nào. Đóa Đóa, em có tuyệt chiêu gì vậy?
Phạm Hồng Vũ cười ha hả hỏi.
Đóa Đóa cười hì hì nói:
- Tuyệt chiêu thì không có. Anh ấy hay đến biển bơi lội, còn em thì ở
trong xe hưởng điều hòa không khí. Anh ấy đến công trường, còn em thì
cũng ở trong xe hưởng điều hòa không khí.
Một bộ dạng không có tim không có phổi.
- Hay, hay. Biện pháp thật là hay.
Ban đầu cũng biết, Hạ Ngôn khẳng định là nuông chiều Đóa Đóa, tuyệt sẽ
không để cho cô chịu ủy khuất. Cũng may là Đóa Đóa thiên tính thiện
lương, cũng không bị làm hư. Tuy nhiên, điều này thật khó nói. Trong trí nhớ của Phạm Hồng Vũ, khi đó, tình cảnh của mọi người cũng chưa nói là
tốt lắm. Hạ Ngôn thậm chí có một lần vô cùng khó khăn. Đóa Đóa đã giúp
đỡ y trong lúc hoạn nạn. Hai bên tình cảm dần dần tốt hơn. Hiện tại hoàn cảnh thay đổi, Hạ Ngôn tuổi còn trẻ nhưng đã biến thành một triệu phú,
lưng quấn bạc triệu, tiền nhiều thế lớn. Y vẫn giống như kiếp trước, vẫn nuông chiều vợ mình. Nếu làm không khéo thì sẽ làm hư Đóa Đóa.
Tuy nhiên trước mắt, Đóa Đóa vẫn ngây thơ như cũ, chưa có dấu hiệu của việc bị làm hư.
- Nào, Hạ Ngôn, Đóa Đóa, đến đây ngồi đi.
Phạm Hồng Vũ tự mình pha trà đãi khách.
- Nhị ca, để em làm cho. Hai người ngồi nói chuyện với nhau đi.
Đóa Đóa thật khéo léo, đoạt lấy việc pha trà.
Khu nhà số một của nhà khách núi Chu lộ ra mùi hương rất cổ xưa, rất phù hợp với thân phận sơn trang nghỉ dưỡng cấp quốc gia. Rất nhiều cán bộ
lão thành về hưu rất vừa ý với phong cách trang hoàng bên trong. Hoàn
toàn theo phong cách Tây Ây thì chỉ sợ cán bộ lão thành không quen.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Anh cũng không vội nói chuyện, anh trước tán gẫu với em. Đóa Đóa, trong khoảng thời gian này, em ở công ty phụ trách việc gì?
Đóa Đóa vội đáp:
- Em chẳng phụ trách công việc gì cụ thể, chỉ là đi qua đi lại ở công ty thôi. Nếu không đi dạo phố thì ở nhà nấu đồ ăn, dọn dẹp. Hạ Ngôn nói,
không cần em đi làm. Chuyện ở công ty một mình anh ấy làm hết.
Nghe ra giọng nói của cô tràn đầy sự thỏa mãn.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:
- Đóa Đóa, đó không phải là lựa chọn tốt nhất. Anh cảm thấy em nên làm
việc đi. Nếu quá nhàn rỗi thì sẽ mắc lỗi đấy. Thời gian trôi qua sẽ trở
nên lười biếng, cái gì cũng không muốn làm. Tính tình cũng sẽ thay đổi.
Hạ Ngôn chen vào nói:
- Nhị ca, cũng không có việc gì đâu. Chuyện công ty, em có thể xoay
chuyển được, không cần cô ấy hỗ trợ. Cô ấy cảm thấy vui là được
Phạm Hồng Vũ cười lắc đầu:
- Hạ Ngôn, không được nói như thế. Đóa Đóa năm nay bao nhiêu tuổi? Hai
hai ha ba rồi. Cậu cho rằng cô ấy là loại thích nhàn rỗi sao?
- Đúng vậy, đúng vậy. Nhị ca, em cũng nghĩ như vậy. Hiện tại rất rảnh
rỗi rồi. Anh ấy không phải ngày nào cũng ở nhà. Có đôi khi thực là nhàm
chán.
Đóa Đóa lập tức phụ họa theo.