Du Thiên Nhạc
mời Giám đốc Diêu dùng cơm tất nhiên sẽ là một bữa vô cùng hoành tráng.
Gã ta từ Đông Hải đến thủ đô mang theo loại xe Mercedes vô cùng sang
trọng, có thể thấy được sự tao nhã của người này tuyệt đối giống như nhà giàu mới nổi.
Đầu thập niên chín mươi, từ Lĩnh Nam lái xe đến thủ đô, điều này được hiểu là gì?
Có thể nói là điên khùng.
Đơn giản vì muốn khoe khoang mà thôi.
Với số tiền lớn như vậy bỏ ra để mua sự tôn trọng của mọi người, thật lạ!
Giám đốc Diêu vô cùng hài lòng với chuyện này.
Thân là Phó giám đốc của CCTV, Giám đốc Diêu có gì chưa thấy qua chứ?
Nhưng Du Thiên Nhạc đối xử một cách vừa bãi như vậy Giám đốc Diêu vẫn
vẫn vô cùng vui vẻ, hơn nữa ông ta lại vừa mới điều đến CCTV, đặc biệt
rất chú ý đến giữ thể diện trước mặt Lâm Mai.
Giám đốc Diêu cùng người của Du Thiên Nhạc tổng cộng có tám người, Lâm
Mai, Chu Vân Đức hơn nữa còn có những người của Phạm Hồng Vũ là sáu
người, tổng tất cả là mười bốn người, một bàn ở khách sạn Hữu Nghị chỉ
có mười hai ghế mà thôi.
Thấy tình hình không ổn như vậy, Cố Dưỡng Hạo liền chủ động hướng Phạm
Hồng Vũ nói nhỏ, anh ta muốn cùng Lô Đại Chính tránh mặt một chút, không tham gia. Thật ra thì Cố Dưỡng Hạo cũng không muốn như thế cũng không
phải vì chức Bí thư Đảng ủy thị trấn, chính là cơ hội cùng đài truyền
hình trung ương ngồi ăn cơm uống rượu, không có mục đích khác, chỉ cần
như thế làm hắn cảm thấy tốt hơn khi trở về khoe khoang một chút.
Nhưng tất nhiên vì vị trí không đủ, Cố Dưỡng Hạo đành phải chủ động làm thế.
Hơn nữa trong tình thế này, Du Thiên Nhạc đối với thời gian vàng lên
sóng quảng cáo của đài truyền hình dường như đã định rồi, nếu không có
tình huống đặc thù thì cơ bản gã ta không thể nào thắng được, thái độ
của Giám đốc Diêu đối với gã ta vô cùng khách khí, cách đối xử đối với
hai bên hoàn toàn khác biệt. Nhóm người của Phạm Hồng Vũ bên này ngay cả mời Giám đốc Diêu ăn một bữa cơm cũng không đủ tư cách nữa là.... Chỉ
có thể mời Lâm Mai ăn cơm, may mắn thế này lại "đâm xe", mọi chuyện thế
là đã vỡ lỡ cả.
Gặp nhau ở đây cũng tốt, đỡ phải chờ chực khắp nơi.
Phạm Hồng Vũ là Chủ tịch huyện, là người có bản lĩnh khá cao, Phạm Hồng
Học còn là người đọc sách nên không quan tâm hơn thua, nên điều này làm
cho hai anh em sẽ đứng vững được trước Giám đốc Diêu cùng Du Thiên Nhạc.
Nghe lời đề nghị này của Cố Dưỡng Hạo, Phạm Hồng Vũ mỉm cười lắc đầu.
Cố Dưỡng Hạo bất đắc dĩ phải đi theo vào.
Lô Đại Chính mím môi, trong bụng vô cùng tức giận, ý chí chiến đấu sục
sôi, đấy chính là "truyền nhân chính tông" của Phạm Hồng Vũ, biết rõ cục diện không xong cũng tuyệt không lùi bước.
Cố gắng đến cùng.
- Giám đốc Diêu, xin mời!
Du Thiên Nhạc cùng Giám đốc Diêu ngồi ghế trên, bản thân không cần khách sao ngồi ngay bên cạnh Giám đốc Diêu, những người khác ngồi thế này gã
không quan tâm, một người phụ nữ trẻ đẹp, chủ động làm người điều khiển
chương trình. Vừa nãy có giới thiệu người phụ nữ này chính là quản lý
quan hệ xã hội của Công ty TNHH thực phẩm Thiên Nhạc. Hiện tại, lúc này ở vùng ven biển có khá nhiều xí nghiệp đều có một bộ phận dành riêng cho
"mối quan hệ xã hội" chủ yếu là các phụ nữ trẻ đẹp thực hiện công việc
này.
Người phụ nữ xinh đẹp kia đã sắp xếp cho Lâm Mai ngồi bên Du Thiên
Nhạc, bên cạnh kia của Giám đốc Diêu được sắp xếp một vị phó tổng, tiếp
đến là người của Công ty TNHH thực phẩm Thiên Nhạc ngồi tiếp theo, rồi
tiếp đến là vị trí của người phụ nữ kia.
Đấy chính là một cách bố trí hợp lý nhất.
Vì tại đây còn có người ngoài, nên Giám đốc Diêu cùng cô không thể có
khoảng cách quá thân cận được. Để tránh tạo những ảnh hưởng không tốt,
nếu khoảng cách quá xa thì cần cô rót rượu tạo nên bầu không khí vui
vẻ, và khi Giám đốc Diêu quá xa, chỉ cần n mà như thế thì Giám đốc Diêu
không nghe được, nếu có gì khó nói chỉ cần "nhìn vào mắt" cô có thể đoán được.
Đó là bản lĩnh quan hệ xã hội của quản lý.
Còn Phạm Hồng Vũ, Phạm Hồng Học, Cố Dưỡng Hạo, cùng Lô Đại Chính không
hề có ý muốn ngồi bên cạnh, vì vị trí ngồi không đủ nên thêm hai cái
cũng không có vẻ gì là chật chội lắm.
Bọn người của Phạm Hồng Học đặt bàn nhưng dường như không còn ai để ý,
đến thời gian hẹn mà không tới thì khách sạn sẽ hủy bỏ hẹn trước, đem
bàn này để cho người khác.
Phạm Hồng Học ngồi xuống nhìn Phạm Hồng Vũ có chút lo lắng.
Phạm Hồng Học kỳ thật không phải là một con mọt sách chân chính, ở Công
ty TNHH nước giải khát Khả Hân Chủ tịch Phạm thể hiển năng lực quản lý
rất tốt. Một vài hình thức quản lý mới được áp dụng, Phạm Hồng Học đều
hiểu được chuyện này, đi sát vào tình hình thực tế để đưa ra chính sách
đổi mới.
Đương nhiên trong chuyện này có liên quan đến Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ mang những hình thức quản lý mới của đời sau này thông qua, đã truyền đạt lại cho anh trai mình.
Chỉ số thông minh của Phạm Hồng Học khá cao, không thua so với Phạm Hồng Vũ, lại học tập cách làm "máy", những tri thức mới trong thời gian ngắn đã thông hiểu hết. Hơn nữa trong công ty Phạm Hồng Học lại là giám đốc
kỹ thuật, trong Công ty TNHH nước giải khát Khả Hân anh ta khá có uy
lực, không ai có thể thay thế.
Thấy tình thế như vậy, Phạm Hồng Học lo lắng, sợ không được như ý.
Nếu không thể ký hợp đồng quảng cáo giờ vàng với CCTV, tất cả kế hoạch
của Công ty TNHH nước giải khát Khả Hân đều phải sửa lại, hơn nữa chưa
từng trải qua kiểm nghiệm thị trường, thực tế hiệu quả như thế nào không dám nói là khả quan được.
Chiến lược tiếp thị liên quan đến các công ty trong vài năm tới, thị
trường và lợi nhuận liên quan đến toàn bộ nền kinh tế thị trấn Phong
Lâm, liên quan đến lợi ích của Cán bộ công nhân viên Phạm Hồng Học không thể không lo.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười, vẻ mặt khá tự nhiên.
Thấy cười như vậy, Phạm Hồng Học cảm thấy an tâm hơn, khi Phạm Hồng Vũ
mười mấy tuổi luôn nghịch ngợm gây sự, chẳng những Phạm Vệ Quốc quản
chặt mà Quản Lệ Mai cũng hao tâm không ít, Phạm Hồng Học cũng lo lắng
cho đứa em của mình khá nhiều. Nhưng vài năm nay, tính tình Phạm Hồng Vũ thay đổi đột ngột, cảm giác của Phạm Hồng Học đối với em cũng thay đổi, cho đến lúc này đối với hắn không có chuyện gì là khó giải quyết cả.
Cố Dưỡng Hạo thấy thế cũng cố gắng hạ quyết tâm.
Cùng trộn lẫn đi vào.
Trong mắt Lô Đại Chính có ngọn lửa của sự căm phẫn.
Công ty TNHH thực phẩm Thiên Nhạc cố tình xem thường thì phải.
Các người có thể xem thường Lô Đại Chính tôi, có thể xem Cố Dưỡng Hạo
thậm chí ngay cả Phạm Hồng Học nhưng không thể đối xử vô lễ như vậy với
Phạm Hồng Vũ, dù gì anh ta cũng ngồi vị trí của một Chủ tịch huyện.
Đơn thuần luận về cấp bậc thì mọi người ngồi nơi này chỉ có Giám đốc
Diêu là nhỉnh hơn Phạm Hồng Vũ, còn Lâm Mai chỉ là một trưởng phòng cũng có thể ngồi ăn cùng Phạm Hồng Vũ.
Du Thiên Nhạc là chủ bữa tiệc, lại là chủ Công ty TNHH thực phẩm Thiên
Nhạc ngồi bên Giám đốc Diêu thì không nói, còn những người kia nào là
phó tổng, quản lý quan hệ xã hội thì là gì chứ? Vậy mà cũng dám ngồi
trước gần hơn Bí thư Phạm.
Các người xem Bí thư Phạm là gì chứ? Là diễn viên quần chúng cổ động à?
Người qua đường sao?
Nếu không phải lo lắng trong tay Giám đốc Diêu nắm quyền quyết định sẽ
quảng cáo cho ai, nếu không Chủ tịch thị trấn Lô không nể mặt rồi.
Chết tiệt, là con lừa, là con ngựa kéo nhau ùn ùn đến sao?
Xí nghiệp ở Đông Hải là như vậy sao?
Giỏi lắm à!
Do gặp các người ở nơi khác nếu các người tìm đến trấn Phong Lâm của chúng tôi thử xem ai sợ ai?
Giống như Lô Đại Chính trong lòng khá phẫn uất, Phạm Hồng Vũ hướng hắn
mỉm cười nhẹ nhàng gật gật đầu, có ý bảo anh ta yên tâm không nên căng
thẳng. Du Thiên Nhạc có lẽ ở thủ đô có quan hệ khá lớn có thể chống lại
Giám đốc Diêu. Nếu nói đến những chuyện liên quan đến thủ đô thì Phạm
Hồng Vũ khá tự tin. Du Thiên Nhạc không biết hắn có những khả năng như
thế.
Những quan cấp trên ngay cả thủ trưởng cao nhất Phạm Hồng Vũ cũng đã
gặp qua, không phải qua báo chí mà chính mặt đối mặt. Vương Thiện, Lý
Xuân Vũ chính là hội con ông cháu cha, cũng gọi Phạm Hồng Vũ là Nhị ca,
kết nghĩa huynh đệ.
Nên cần tìm hiểu kỹ hãy nói.
Sau khi đã sắp xếp ghế xong, Du Thiên Nhạc mỉm cười nói:
- Giám đốc Diêu, anh xem có nên mang thức ăn lên chưa?
Mặc dù là người Lĩnh Nam, Du Thiên Nhạc nói tiếng phổ thông cũng không
tồi, mang chút hương vị của tiếng Bắc Kinh nhưng không thuần túy.
Giám đốc Diêu cười nói:
- Du tổng, tất cả mọi chuyện đều đã được sắp xếp cả, hôm nay tôi là khách, tùy mọi người thôi.
Lời nói này chút vui đùa, nhưng Giám đốc Diêu đối với Du Thiên Nhạc thật sự khá khách sáo, dù cho ai có nhìn vào thì cũng thấy được điểm này.
Phạm Hồng Học và những người kia vừa mới buông lỏng một chút, ngay lập
tức lại căng thẳng lên.
Du Thiên Nhạc khiêm tốn nói vài câu trên mặt tỏ vẻ thỏa mãn, lại tỏ vẻ
dù có thế nào cũng không bị lấn át. Hơn nữa đối thủ cạnh tranh ngay
trước mặt, gã ta cần gì che dấu chứ?
Vừa rồi ở bên ngoài, Du Thiên Nhạc sở dĩ mời đám người của Phạm Hồng Vũ
và Phạm Hồng Học cùng nhau ăn cơm, không chỉ nể mặt của Lâm Mai mà Du
tổng còn muốn cho những vị ở Thanh Sơn quê mùa này thấy được ai mới là
"đại ca"? Những người quê mùa hiểu được mối quan hệ của gã cùng Giám đốc Diêu sẽ nhanh chóng bỏ ảo tưởng đi.
Thói đời chính là như vậy.
Gã ta muốn nói gã ta mạnh hơn những người này, dù các người không phục cũng không được.
Binh pháp Tôn Tử có nói, chiến thắng kẻ thù mà không cần dùng binh chiến đấu, tốt lại càng tốt hơn.
Du tổng là một ông chủ lớn, nên có cách diễn xuất của ông chủ lớn.
Binh pháp Tôn tử có nói "không ai có đủ điều kiện để chơi, cần phải nắm chắc mới được".
Du Thiên Nhạc hướng người phụ nữ trẻ đẹp quản lý quan hệ xã hội gật đầu, sự ngạo mạn càng tăng cao. Người phụ nữ đó nhanh chóng cho nhân viên
khách sạn mang thức ăn lên.
Trong chốc lát, nhân viên phục vụ khách sạn nhanh chóng mang thức ăn đưa lên.
Thức ăn vô cùng phong phú, bàn mười hai người ngồi thức ăn dọn đầy ắp,
có thể nhìn thấy là "món thập cẩm", thức ăn của khách sạn Hữu Nghị không giống nhau, có vài món ăn Đông Hải, thậm chí còn có vài món ăn ngoại
quốc đơn giản.
Khách sạn Hữu Nghị là khách sạn nước ngoài, tất cả các món ăn đều được thực hiện.
Công ty TNHH thực phẩm Thiên Nhạc gọi đồ ăn đầy cả bàn, đều là được
chuẩn bị trước, nếu thật sự có tám người không thể nào ăn hết cho dù
hiện tại hơn nữa thì Lâm Mai, Phạm Hồng Vũ cùng thêm vào là sáu người đó cũng tuyệt không thể nào ăn hết được.
Phạm Hồng Vũ nhìn trên bàn thức ăn đầy đủ, không kìm được nói:
- Quá nhiều, quá lãng phí.
Sắc mặt của Giám đốc Diêu nhất thời trầm xuống.
Sao vậy, không lẽ Giám đốc Diêu tôi không đáng ăn bữa tiệc phong phú thế sao?
Theo ý của Phạm Hồng Vũ cậu thì tôi cần ăn uống kham khổ sao?
Các người cho rằng đang ở huyện Vân Hồ nhỏ bé của các người sao.