Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 641: Chương 641: Thời điểm thích hợp muốn điều động cán bộ




Phạm Hồng Vũ lập tức trở về huyện, ngồi trong phòng làm việc hút một điếu thuốc, trầm tư một chút rồi gọi điện thoại đến văn phòng Lục Cửu.

Lục Cửu hết sức bình thường, vẫn luôn trấn thủ chỉ huy ở huyện. Các Ủy viên thường vụ Huyện ủy và Phó chủ tịch huyện đã xuống các khu trấn để chuẩn bị các tình huống chống lũ. Lục Cửu công tác ở hồ khu nhiều năm rồi, đối với lũ lụt cũng sớm quen thuộc.

Phạm Hồng Vũ điện thoại qua, Lục Cửu đã bắt máy.

- Xin chào!

- Bí thư, là tôi, hiện tại anh có thời gian không? Có chút công tác cần báo cáo với anh.

- Haha, Chủ tịch huyện Phạm, xin cứ sang đây.

Nghe qua, Lục Cửu tâm trạng không tệ.

Không thể nghi ngờ, y khẳng định là đã có nghe nói qua bài văn viết về Phạm Hồng Vũ trên Diễn đàn thời sự. Phạm Hồng Vũ đến thành phố, y cũng biết. Tình huống mà mình chờ đợi rốt cuộc cũng đã đến. Y muốn xem thử, cái gã thanh niên da trâu hò hét này rốt cuộc đã ứng đối với loạn cục như thế nào.

Nhưng Lục Cửu cũng biết là, dựa theo quy tắc, Phạm Hồng Vũ còn phải chủ động hướng y báo cáo. Đây là thái độ mà nhân vật số hai nên có.

Rất nhanh, Phạm Hồng Vũ liền xuất hiện tại văn phòng Lục Cửu.

Lục Cửu đối với Phạm Hồng Vũ càng thêm khách khí, sớm đã ngồi ở ghế sofa mà chờ. Nếu trước đây, Lục Cửu sẽ không chu đáo lễ tiết như vậy. Xem ra, khi anh sắp sửa bị xui xẻo, thì người bên cạnh sẽ khách khí ba phần đối với anh.

- Nào, Chủ tịch huyện, mời ngồi.

Thấy Phạm Hồng Vũ đi tới, Lục Cửu liền đứng dậy.

- Cảm ơn Bí thư!

Phạm Hồng Vũ nét mặt cũng mỉm cười.

Vừa ngồi xuống, Lục Cửu liền chủ động mời Phạm Hồng Vũ thuốc lá:

- Chủ tịch huyện, đến thành phố gặp Bí thư Đàm à?

Cũng là lưu manh.

Dù sao Phạm Hồng Vũ trong lòng rõ như kính, có chút ngốc cũng không thể giả bộ như vậy. Tất cả mọi người đều là người thông minh, không nên lúc nào cũng giả bộ hồ đồ. Nếu cứ làm thì chỉ khiến cho người ta chê cười.

Người nói dối thông minh, cao minh ở chỗ, trong mười câu thì hết chín câu là thật. Tất cả đều rất phù hợp với chi tiết, chỉ có câu mấu chốt hoặc vài chữ là giả. Lúc này mới chính là giết người mà không cần đền mạng.

Phạm Hồng Vũ vừa hút thuốc, vừa vô tình đáp:

- Đúng vậy, trong Thời sự diễn đàn, đồng chí mỗ mỗ viết bài văn về huyện chúng ta. Bí thư Đàm tìm tôi để hiểu rõ một chút tình huống.

Lục Cửu nụ cười thu lại vài phần, trầm ngâm nói:

- Chủ tịch huyện, bài văn của đồng chí mỗ mỗ tôi cũng có xem qua. Lời nói khá kịch liệt. Tuy nhiên, xin thứ cho tôi nói thẳng. Ông ấy nói không phải hoàn toàn không có đạo lý. Có chút phương diện, tôi thấy cần phải chú ý một chút.

Đây cũng chính là chỗ cao minh của Lục Cửu, cũng không giáp mặt nói tốt với Phạm Hồng Vũ, nhưng quay người lại thì lại chơi âm chiêu.

Phạm Hồng Vũ phản đối nói:

- Bí thư, tôi cho rằng cũng không có chỗ nào khác thường cả. Chuyên gia Hongkong đến đây hai mươi ngày, khi thời tiết tốt thì đều đi điều tra nghiên cứu. Khi trời mưa xuống thì tiến hành giảng bài cho mọi người những kiến thức phổ thông về kinh tế học, không mang theo quan điểm chính trị nào. Đồng chí mỗ mỗ thật sự là hơi thần hồn nát thần tín. Đây là chén cơm của ông ta, không tìm chuyện để làm thì sợ là phải thất nghiệp rồi.

Lục Cửu khóe miệng hiện lên nụ cười.

Nói thật, y cũng không thích đám văn nhân ngự dụng, mà cảm thấy bọn họ ngoại trừ những lời lẽ cổ động, gây chuyện thị phi thì chẳng làm được việc gì. Nhưng y tuyệt không giống như Phạm Hồng Vũ, không hề cố kỵ mà mở miệng phê bình, lại còn dùng từ khắc nghiệt như thế.

Người trẻ tuổi thì hay khí thịnh.

Hiện tại mà nói. Lục Cửu vẫn rất thích đồng chí mỗ mỗ. Nguyên nhân chính là bài văn của đồng chí mỗ mỗ đã nhắm ngay vào tính thật sự rất rõ ràng, trực chỉ thẳng ngay vào đám chuyên gia Hongkong đến Vân Hồ lần này là do UBND huyện mời, còn thiếu chút là không nói thẳng tên Chủ tịch huyện Phạm, một chữ cũng không đụng đến Huyện ủy.

Chỉ cần dựa vào điểm này, Lục Cửu cũng rất nhạy bén mà ý thức được, người đứng sau lưng bài văn mục tiêu là nhắm vào bản thân Phạm Hồng Vũ, những người khác không quan hệ. Nếu như phân tích sâu hơn một chút, Lục Cửu trong lòng lại cảm thấy không khỏi lạnh cả người.

Là hạng người nào mà có thể nắm rõ tình hình huyện Vân Hồ như lòng bàn tay vậy?

Biết Lục Cửu y là người của Đàm Khải Hoa, còn Đàm Khải Hoa là người mà Bí thư Tỉnh ủy coi trọng, cho nên đã cẩn thận tránh Lục Cửu và Huyện ủy Vân Hồ, nhắm thẳng vào Phạm Hồng Vũ mà đi.

Xem ra, Phạm Hồng Vũ đã đắc tội với đại nhân vật cao tầng nào đó rồi.

Phạm Hồng Vũ này thật đúng là cái ổ thị phi, nơi nơi đều đắc tội với người.

- Chủ tịch huyện, Bí thư Đàm có chỉ thị gì hay không?

Lục Cửu lại bất động thanh sắc hỏi han.

- Bí thư Đàm chỉ thị, trong huyện chúng ta phải thay đổi lại suy nghĩ một chút, càng sớm đem quan điểm của chúng ta trình bày ra ngoài, tốt nhất là nên công khai phát biểu trên các tờ báo, tạp chí Đảng.

Lục Cửu hơi có chút giật mình. Đàm Khải Hoa chỉ thị như thế là nằm ngoài dự liệu của y.

Nhìn qua, Đàm Khải Hoa không có ý định ngăn cản Phạm Hồng Vũ.

Lục Cửu vốn trông cậy vòa thành phố truyền đạt chỉ thị, khiến Phạm Hồng Vũ bỏ dỡ hoạt động lần này. Kể từ đó, uy tín của Phạm Hồng Vũ sẽ phải chịu tổn thất nghiêm trọng. Địa vị của Lục Cửu một lần nữa trở nên vô cùng chắc chắn.

Tuy nhiên nghĩ lại, như vậy cũng tốt, kể từ đó, động tĩnh này cho dù là quá lớn, Phạm Hồng Vũ nhất định phải trực tiếp lên võ đài với đại nhân vật sau lưng đồng chí mỗ mỗ kia. Thắng bại vẫn khó mà đoán trước được.

Cao tầng đánh cờ, ngay cả Vưu Lợi Dân cũng không dám đảm bảo an toàn cho Phạm Hồng Vũ.

Giả sử có thể mượn sức mạnh của cao tầng, đem gã thư ký Chủ tịch tỉnh da trâu hò hét này đuổi ra khỏi huyện Vân Hồ, thì Lục Cửu chân chính đã có thể thở phào rồi. Cho dù không có, thì Chủ tịch huyện Phạm cũng sẽ không còn tạo thành bất cứ uy hiếp gì cho Lục Cửu nữa. Chỉ cần yên ổn làm Bí thư huyện ủy thêm một ha năm nữa, không phạm sai lầm lớn thì quan thăng một cấp là chuyện đương nhiên.

- Ừ, Bí thư Đàm chỉ thị rất anh minh.

Lục Cửu từ trong đáy lòng tán thưởng:

- Chủ tịch huyện, thật vất vả cho cậu rồi. Có liên quan đến công tác xây dựng kinh tế, cậu mạnh hơn so với chúng tôi nhiều lắm.

Phạm Hồng Vũ vội vàng mỉm cười nói:

- Bí thư quá khen rồi, tôi làm sao mà được tính là người mạnh chứ? Chỉ là dựa vào kinh nghiệm mà thôi.

Lục Cửu nói:

- Cho dù là dựa vào kinh nghiệm mò mẫm thì cũng phải có ánh mắt như Chủ tịch huyện Phạm mới được. Ai cha, chỉ là trong khoảng thời gian này rất không khéo léo rồi. Đỉnh lũ lập tức sẽ đến, công tác phòng lụt là đại sự, Chủ tịch huyện có thể tranh thủ được thời gian sao?

Phạm Hồng Vũ nói:

- Tôi sẽ cố hết sức, buổi tối làm thêm, mau chóng hoàn thành chỉ thị của Bí thư Đàm. Bí thư nói đúng, trước mắt công tác phòng lụt là hàng đầu. Tất cả những chuyện khác đều phải nhường đường. Bí thư, không nói gạt anh, những xã, thị trấn khác tôi không lo lắng, chỉ lo nhất là thị trấn Lô Hoa. Bọn họ tình huống bên đó phức tạp nhất. Chu Tử Kỳ và Lã Mẫn Phong hai vị đồng chí này, khả năng là sống ở khu hồ lâu như vậy, nhưng tính cảnh giác lại không cao.

Lục Cửu vội nói:

- Chủ tịch huyện nói không sai, hai người này đúng là có điểm chậm chạp. Tôi mấy ngày hôm trước đã giáo huấn bọn họ, chắc là sẽ ghi nhớ trong lòng. Những cán bộ phụ trách ở khu dưới đều là cái dạng này. Đa số làm thổ hoàng đế đã quen, dưỡng thành tính cách đệ nhất thiên hạ. Tôi thấy tất yếu nên điều động cán bộ, cho bọn họ chuyển địa điểm, đỡ phải chịu cái cảnh ngồi chơi quá lâu một chỗ mà trở nên lười biếng.

- Đề nghị này của Bí thư, tôi hoàn toàn tán thành. cán bộ công tác tại một chỗ thời gian quá dài thì quả thật dễ dàng tạo thành tính lười biếng, dễ dàng phạm vòa chủ nghĩa cá nhân và chủ nghĩa kinh nghiệm sai lầm.

Phạm Hồng Vũ gật đầu nói.

Cậu đương nhiên là tán thành rồi, còn ước gì tôi điều động cán bộ thật nhanh, tạo cơ hội cho cậu nhúng tay vào, mò ra điểm lợi .

Tuy nhiên, như vậy thì cũng không có gì. Lục Cửu đã sớm có quyết định này. Ở vấn đề nhân sự, hoặc nhiều hoặc ít cấp cho Phạm Hồng Vũ một chút ngon ngọt, ổn định tâm tư của hắn rồi nói sau.

Lục Cửu chính là muốn lãnh đạo cấp trên nhìn thấy, y đối với công tác của tân Chủ tịch huyện rất ủng hộ. Phạm Hồng Vũ cuối cùng muốn gây sức ép thì chính là lòng tham không đáy. Sai là ở Phạm Hồng Vũ chứ không phải Lục Cửu.

- Chủ tịch huyện, Bí thư Đàm còn dặn dò gì không?

Phạm Hồng Vũ nhẹ nhàng cười nói:

- Bí thư Đàm thật ra cũng không có chỉ thị gì khác. Lúc nói chuyện, Bí thư Trịnh cũng có mặt. Ý kiến của anh ta và Bí thư Đàm hoàn toàn không nhất trí.

- Sao? Bí thư Trịnh có ý kiến gì?

Lục Cửu lập tức hứng thú, không kìm nổi thẳng người dậy.

Đây thật sự là tình huống ngoài ý muốn. Trịnh Mỹ Đường muốn nhúng tay vào?

Ngẫm lại cũng chẳng có gì kỳ quái. Thật vất vả mới bắt được một cơ hội như vậy, Trịnh Mỹ Đường nếu bỏ qua thì đó mới là việc lạ.

- Ý kiến của Bí thư Trịnh khá dứt khoát. Anh ta hướng Bí thư Đàm đề nghị, khiến Huyện ủy chúng ta phát văn kiện, lập tức đình chỉ hoạt động, đưa các chuyên gia Hongkong trở về. Lại còn lấy danh nghĩa Huyện ủy và UBND huyện, hướng Thành Ủy và UBND thành phố mà làm kiểm điểm.

Phạm Hồng Vũ cười nhẹ, mang theo ý châm chọc.

Trong mắt Lục Cửu lập tức hiện lên một tia không hài lòng.

Trịnh Mỹ Đường thật không uổng công thanh danh “trừng mắt đáp lại ngay” của y. Chẳng những tát vào mặt Phạm Hồng Vũ mà còn lột sạch da mặt của Lục Cửu y.

Quả nhiên là loại người hung ác.

- Thế ý kiến của Chủ tịch huyện thì sao?

Một lát sau, Lục Cửu hỏi.

Phạm Hồng Vũ cười nói:

- Tôi muốn xem ý kiến của Bí thư như thế nào. Tôi thì kiên quyết phục tùng chỉ thị của Thành ủy và Huyện ủy. Nếu như Thành ủy và UBND huyện hoặc Huyện ủy có chỉ thị rõ ràng, thì tôi đương nhiên là phải phục tùng.

Nói thì như thế nhưng giọng điệu và thần thái lại rất thoải mái.

Bí thư Lục anh nếu cảm thấy thích hợp, vậy thì lấy danh nghĩa Huyện ủy mà báo cáo.

Lục Cửu nói:

- Chủ tịch huyện, tôi thấy nên là vất vả cậu một chút, mau chóng chứng thực chỉ thị của Bí thư Đàm.

Về phần chỉ thị của Phó bí thư Trịnh không cần quan tâm đến.

Phó bí thư Trịnh cao ngạo khinh người, Bí thư Lục cũng không thèm phản ứng đến y.

- Vâng, Bí thư!

Phạm Hồng Vũ gật đầu, mỉm cười đồng ý.

Nếu thật là Huyện ủy phát văn kiện, thì Phạm Hồng Vũ khá bị động rồi. Tuy nhiên, chỉ cần Đàm Khải Hoa chưa gật đầu thì Lục Cửu có lẽ không dám tự tiện hành động.

Đem ý kiến của Trịnh Mỹ Đường nói cho Lục Cửu biết chính là nảy sinh cái tác dụng “dọa ngăn”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.