Trong màn đêm, Thư Hương Trà Đệ vẫn như cũ lóe lên thứ ánh sáng nhẹ nhàng.
Tiêu Lang ưu nhã pha trà Thiết Quan Âm, ấm tử sa hơi nước dâng lên, tỏa ra làn khói nhè nhẹ. Phạm Hồng Vũ ngồi đối diện với y.
Trong khoảng thời gian này, Vưu Lợi Dân liên tục làm việc đến khuya mới
tan tầm. Là thư ký của Vưu Lợi Dân, Tiêu Lang cũng nhất định phải ;toàn
bộ hành trình hầu tiếp;, mãi cho đến hơn tám giờ mới có thời gian cùng
với Phạm Hồng Vũ ngồi ở quán trà một chút.
Cũng may khu tập thể cán bộ cơ quan chính phủ cách đây không xa, uống
trà tán gẫu xong trở về, cũng không tốn thời gian bao nhiêu.
- Hồng Vũ, luận văn hôm nay xong rồi à?
Tiêu Lang dùng kẹp trúc kẹp lấy chung trà nho nhỏ, nhẹ nhàng đặt trước mặt Phạm Hồng Vũ, mỉm cười hỏi.
-Vâng, hôm nay tiến hành biện luận. Hiệu trưởng Văn tự mình chủ trì.
Phạm Hồng Vũ cười nói, khóe miệng hiện lên một tia trào phúng.
Tiêu Lang khẽ lắc đầu, nói:
- Hiện trưởng Văn người này thật sự không thích hợp quản lý trường Đảng. Có Hiệu trưởng như vậy, sẽ bồi dưỡng được cái dạng học sinh gì thì có
thể nghĩ ra rồi. Tương đối mà nói, Hiệu trưởng Trần so với ông ta đỡ hơn một chút... Tôi cảm giác, trường Đảng khối trận địa này, phải coi trọng đầy đủ, không thể đi ngang qua sân khấu được.
Phạm Hồng Vũ gật đầu, đồng ý:
- Tuy rằng hoc tập ở trường Đảng không nhất thiết có thể hoàn toàn thay
đổi thế giới quan và nhân sinh quan của cán bộ, nhưng chỉ cần thật sự
nắm chắc từng cái đốt, vẫn có thể phát huy tác dụng.
Tiêu Lang nâng chung trà lên nhấp một miếng, lập tức thư giãn thân hình, cười nói:
- Ai nha, mấy ngày nay thật sự hơi mệt nhọc rồi, tinh lực của Chủ tịch
tỉnh Vưu, tôi cảm thấy thua xa. May mắn là cậu sắp qua, ngày mai văn
kiện chính thức sẽ được đưa đến.
Luận văn tốt nghiệp đã xong, Phạm Hồng Vũ coi như là chính thức tốt nghiệp.
Cái gọi là ;văn kiện;, tất nhiên là văn kiện bổ nhiệm Phạm Hồng Vũ làm thư ký văn phòng UBND tỉnh, cấp bậc Phó cục trưởng.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Cuối cùng chạy đi tìm đường sống à?
Tiêu Lang cười ha hả, giơ tay chỉ vào hắn, nói:
- Ai, lời này là cậu nói, tôi không có nói, cậu cũng không thể vu cáo hãm hại tôi!
Tiêu Lang tính cách nhất quán là trầm tĩnh ôn hòa, tựa như con gái, và
cũng chỉ có khi ở cùng một chỗ với một bằng hữu tri tâm như Phạm Hồng
Vũ, thì Tiêu Lang mới có thể ngẫu nhiên thoải mái cười to.
- Thủ đô bên kia đều chứng thực rồi sao? Chủ nhiệm hay là Bí thư?
Mỉm cười, Phạm Hồng Vũ hỏi.
Hắn biết Tiêu Lang phải quay về thủ đô đi, chuẩn bị cùng chị họ Lý Xuân
Vũ thành hôn. Nhưng cuối cùng chức vụ an bài như thế nào, vẫn chưa biết
được. Trong khoảng thời gian này, tất cả mọi người đều bận rộn kinh
khủng, cũng không có bao nhiêu thời gian giống như bây giờ cùng nhau tụ
tập. .
Đối với Tiêu Lang, lựa chọn đến văn phòng quản lý khu phố thủ đô nhậm
chức, Phạm Hồng Vũ hoàn toàn đồng ý. Còn muốn chạy cương vị cao, ;dân
thân quan; lý lịch này nhất định không thiếu. Có một thế hệ, văn bản rõ
ràng quy định: Không trải qua dân thân quan, đừng nghĩ đến việc lên đài.
Không có trải qua dân thân quan thì không thể nhập chủ đài, đảm nhiệm Tể tướng chi chức.
Quy củ này, ảnh hưởng sâu xa, cho tới nay vẫn còn thừa hành.
Tiêu Lang cười, đáp:
- Bí thư!
Phạm Hồng Vũ liền giơ chung trà hướng Tiêu Lang báo một chút, lấy trà thay rượu, tỏ vẻ chúc mừng.
Tiêu Lang sau khi tốt nghiệp, cơ bản đều công tác tại cơ quan lớn. Tuy
rằng một thời gian rất dài chủ trì công tác của phòng thư ký, cũng được
xem “nhân vật số một; của đơn vị. Nhưng từ bản chất, y vẫn là thư ký của Vưu Lợi Dân, không phải là người có thể đưa ra quyết sách. Đến thủ đô
làm chủ nhiệm văn phòng quản lý khu phố, là nhân vật số hai, so với lý
lịch công tác trước đây của y có nhiều chỗ tương tự, đúng với yêu cầu xử lý quan hệ nhân mạch, đúng với năng lực làm việc.
Tiêu Lang lần này đến thủ đô, trực tiếp đảm nhiệm Bí thư văn phòng quản
lý khu phố, so với việc đến huyện bình thường nhậm chức Bí thư huyện ủy
còn muốn thêm hiển hách ba phần.
Dù sao cũng là dưới chân thiên tử.
Tể tướng gia đinh, quan thất phẩm!
Điều này đối với toàn bộ phương vị rèn luyện công tác của hắn, năng lực
nắm trong tay rất có lợi, cũng có thể ;tiết kiệm; hai ba năm thời gian.
Bình thường cho nhân vật số hai đảm nhiệm nhân vật số một, mặc dù cấp
bậc giống nhau, nhưng trong trong mắt mọi người, đều xem như lên chức.
- Văn phòng quản lý khu phố và cơ sở huyện thị vẫn có chỗ bất đồng, phức tạp nhiều lắm.
Tiêu Lang uống một ngụm trà, nhẹ giọng nói ra. Nhìn qua, chức vụ mới này đối với y mà nói, vẫn là rất có tính khiêu chiến.
Phạm Hồng Vũ cười ha hả, trêu chọc nói:
- Đều nói kiếp trước làm không tốt, kiếp này làm tri huyện; kiếp trước
làm ác, tội ác chồng chất, phụ trách tỉnh thành. Anh chính là trực tiếp
phụ trách Kinh sư, chẳng phải là tội ác tày trời?
Tiêu Lang cười lắc đầu, nói:
- Thật muốn nói tội ác tày trời, người đó nên là cậu. Cậu bên kia còn ở trường Đảng học tập, bên này liền người ngã ngựa đổ rồi. Phó chánh văn
phòng Trịnh chỉ không nể mặt cậu một chút, cậu đã xuống tay độc ác như
vậy. Cậu có thể là người tốt sao?
Tâm tình thật tốt, Tiêu Lang lần nữa pha trò với Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ thở dài, nói:
- Người tốt tốt nhất không cần làm quan, miễn cho hại người hại mình.
Tiêu Lang lập tức kinh ngạc:
- Hại mình còn nói được, hại người lý giải thế nào?
- Người ta đem hi vọng ký thác trên người của anh, cuối cùng anh ngay cả mình cũng là Bồ Tát gánh bùn qua sông (ốc không lo nổi mình ốc), chẳng
phải là hại người hại mình? Muốn chính thức làm chút chuyện, đều khó như vậy, trước phải đem chướng ngại vật tất cả đều đá văng ra. Việc này,
người tốt đều làm không được.
Phạm Hồng Vũ nói xong, hơi có chút cảm thán.
Hắn không để ý đến việc đắc tội người quyền cao chức trọng như Viên Lưu
Ngạn, thậm chí đem Cao Hưng Hán quấn cả vào trong. Vì cái gì? Tất nhiên
chính là con đường cao tốc mà thôi, nhưng chính hắn cũng phải trả một
cái giá đắt như vậy. Khó trách từ xưa đến nay, chân chính cán bộ tài cán vì dân chúng làm việc, tựa như lông phượng và sừng lân, ít càng thêm
ít. Không phải hắn không muốn làm ít chuyện, nhưng thật sự là hoàn cảnh
không cho phép, trở ngại nhiều lắm.
Tiêu Lang gật đầu, cũng tràn đầy đồng cảm.
Y xem như đã tận mắt chứng kiến trận “ẩu đả” kinh tâm động phách này .
Đúng vậy, chính là ẩu đả.
Bởi vì Tiêu Lang cảm thấy, đối với sự chênh lệch cực lớn giữa Phạm Hồng
Vũ và Viên Lưu Ngạn mà nói, gần dùng chữ ;đánh cờ; thì không đủ để hình
dung loại đảm phách và dũng khí phi phàm này. Không cần nói Phạm Hồng Vũ chỉ là một cán bộ nho nhỏ cấp Trưởng phòng, cho dù là cán bộ thực quyền cấp phó tỉnh, đối mặt với Viên Lưu Ngạn cũng đều là nơm nớp lo sợ, cẩn
thận, chứ đừng nói chi là chủ động hướng Viên Lưu Ngạn khởi xướng đột
kích.
Có thể nói, Phạm Hồng Vũ còn chưa có chính thức nhậm chức, nhưng uy danh hiển hách cũng đã làm kinh sợ cán bộ cơ quan Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh.
Không hổ là ;hung danh lan xa; Phạm lưu manh, bắt được ai cũng dám hung hăng cắn một cái.
Điểm chết người chính là, dường như hắn mỗi lần đều thắng!
Trịnh Mỹ Đường hoành tráng như vậy, đều bị khiến cho mặt xám mày tro.
Nếu không phải Bí thư Vinh cưỡng ép đè xuống, không muốn trong thời điểm mẫn cảm đem sự tình làm cho náo lên, Phó chánh văn phòng Trịnh chỉ sợ
thiếu chút nữa là vạn kiếp bất phục.
Thắng được gọn gàng, không cần nói đến sức hoàn thủ, Trịnh Mỹ Đường gần như sức chống đỡ cũng đều không có.
Có lẽ, chính phủ tỉnh Thanh Sơn chẳng những phải nghênh đón một vị Chủ
tịch tỉnh mạnh mẽ nhất, cùng lúc đó còn phải nghênh đón một vị thư ký
mạnh mẽ nhất Bất quá đối với đại đa số cán bộ cơ quan mà nói, đây cũng
không nhất định là chuyện xấu. Có một vị thư ký mạnh mẽ như thế trấn
thủ, những mối quan hệ nhân mạch phức tạp, có lẽ sẽ trở nên đơn giản.
Tương đối mà nói, mọi người càng muốn giao tiếp với Phạm Hồng Vũ chứ
không phải Trịnh Mỹ Đường. Ít nhất Phạm Hồng Vũ chỉ có ;hung danh;, chứ
không có ;Nham hiểm; .
- Hồng Vũ, nói thật, cậu lúc này thật sự khiến tôi bị dọa sợ. Cậu thật đúng là dám…
Tiêu Lang thở dài nói.
Y cũng chưa bao giờ nghĩ tới, làm thư ký vẫn có thể làm được như vậy.
Lần trước Viên Lưu Ngạn thị sát khóa học Thanh niên xuất sắc của Tỉnh
ủy, Tiêu Lang vẫn còn lo lắng tìm kiếm kế sách phá giải, Phạm Hồng Vũ
lại sớm bắt đầu hành động, đối chọi gay gắt, một bước cũng không nhường, chẳng sợ đối phương là Phó bí thư Tỉnh ủy quyền cao chức trọng.
Thư ký thực tập làm được uy phong lẫm lẫm như thế, Phạm Hồng Vũ tuyệt đối là độc nhất vô nhị.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Bị buộc bất đắc dĩ, không có đường lui rồi. Kháng nghị là không có
hiệu quả, chỉ có đao thật thương thật, thì mới có thể đánh ra uy phong.
Bất kể là loại đấu tranh nào, từ bản chất thực lực quyết định hết thảy.
Tiêu Lang gật gật đầu, lập tức còn nói thêm:
- Hồng Vũ, tuy rằng như thế, nhưng tôi vẫn muốn nhắc nhở cậu một câu,
động tác như vậy, phải thận trọng, có thể chỉ lần này thôi. Kết hợp
cương nhu, mới là vương đạo.
Cũng vì quan hệ giữa hai người, Tiêu Lang mới có thể đem lời nói nói trắng ra được như vậy.
- Hiểu rồi, cảm ơn anh!
Phạm Hồng Vũ lại bưng chung trà lên, hướng Tiêu Lang ra hiệu.
Tiêu Lang khẽ mỉm cười, cũng nâng chung trà lên cụng với hắn một cái:
- Hồng Vũ, có thể làm bạn với cậu cũng chính là điều thú vị nhất. Cậu về sau có đến thủ đô, nhớ tìm tôi, tôi sẽ pha trà cho cậu.
- Chắc chắn rồi, tôi lần sau đến thủ đô, ai dám ở trước mặt tôi hoành
tráng, tôi nhất định sẽ đem tấm biển lớn của Bí thư Tiêu ra hù dọa hắn!
Tiêu Lang không khỏi mỉm cười.
- A, Hồng Vũ, Ô Nhật Tân người này, cậu rốt cuộc đánh giá như thế nào?
Phạm Hồng Vũ lắc đầu, nói:
- Rất miễn cưỡng. Đạo lí đối nhân xử thế thật ra thuộc làu, nhưng chính
là rất quan liêu. Có phải hay không tính toán định ra rồi?
Tiêu Lang nói:
- Đúng vậy, Đàm Khải Hoa vẫn luôn tranh thủ đến thành phố Tề Hà, sở
Giao thông bên kia, tổng cũng phải đem chén đĩa định ra. Tôi cũng khá
đồng ý ý kiến của cậu, Ô Nhật Tân cũng không phải là ứng cử viên tốt
nhất. Nhưng trước mắt xem ra, tạm thời cũng chỉ có thể là ông ta. Bất kể như thế nào, trong khoảng thời gian này, biểu hiện của ông ta coi như
là khá lắm rồi.
Vụ án núi Kim Ngô đã có định luận. Kế tiếp, Vưu Lợi Dân sẽ toàn lực ứng
phó thúc đẩy xây dựng cải tạo đường cao tốc. Sở Giao thông bên kia, đúng là trọng điểm, không thể vòng qua được.
Ban đầu nhìn qua ;mông lung;, nhưng vấn đề “số ghế đầu sỏ” trải qua sự
kiện lần này dần dần bắt đầu rõ ràng. Vưu Lợi Dân chiếm cứ thượng phong. Viên Lưu Ngạn nhất định phải làm ra thỏa hiệp và nhượng bộ. Bằng không, tạm thời cũng chưa nói tới an bài cho Ô Nhật Tân một lần nữa.
Vậy cũng là ;chiến lợi phẩm; .
Phạm Hồng Vũ hai hàng lông mày nhíu lại, trầm ngâm một lát, nói:
- Ừ, tạm thời cũng chỉ có thể an bài như vậy. Ô Nhật Tân vẫn luôn quản
lí giao thông. Xây dựng một khối này, lâm trận đổi tướng là tối kỵ của
binh gia.
- Tốt lắm, tôi ngày mai sẽ hướng Chủ tịch tỉnh báo cáo. Tuy nhiên lúc
này làm đường không phải là chuyện nhỏ, cậu nên hao tốn chút tâm tư, hảo hảo chỉ đạo ông ta một chút.
- Đương nhiên, tôi cũng có chút không yên tâm. Cơ hội đã cho ông ta, có thể hay không bắt lấy, liền xem bản thân ông ta.