Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 499: Chương 499: Thủ trưởng có gì chỉ thị?




Không khí trong văn phòng lập tức trở nên vô cùng thú vị.

Hai gã cảnh sát ánh mắt nhìn Đới Tuấn, cõi lòng đầy kính sợ. Gã mặt đen không ngừng khép tờ giấy chứng nhận lại, hai tay đưa trả cho Đới Tuấn, cung kính đứng ở nơi đó.

- Thủ trưởng có dặn dò gì không ạ?

Chần chừ một chút, gã cảnh sát mặt đen cẩn thận hỏi.

Đới Tuấn là cấp bậc Thiếu tá, trên giấy chứng nhận ghi là cảnh vệ tham mưu. Quân hàm và chức vụ không tính là cao, mấu chốt là tấm biển “Cục cảnh vệ trung ương” rất dọa người. Trong suy nghĩ của cán bộ cơ sở và quần chúng địa phương thì cục Cảnh vệ trung ương tuyệt đối là một đơn vị truyền kỳ. Trong một số thời điểm có thể cùng lãnh đạo tối cao ngồi chung một bàn. Nghe nói những người này ai cũng một thân tuyệt kỹ, không ra tay thì thôi, vừa ra tay thì nhất định đưa người ta vào chỗ chết. Đa số đều là phỏng đoán, nhưng càng như vậy thì càng có vẻ thần bí khó lường.

Nhất là quan quân Thiếu tá cục Cảnh vệ trung ương hiện tại đột nhiên xuất hiện tại thị trấn Bách Sơn hẻo lánh, trong khoảng thời gian ngắn, gã cảnh sát mặt đen làm sao mà khôi phục tinh thần?

Chẳng lẽ trong huyện lại xảy ra đại án, gián điệp sao?

Đây là ý niệm đầu tiên xuất hiện trong đầu gã cảnh sát mặt đen.

Kỳ thật, y căn bản cũng không rõ cục Cảnh vệ trung ương, cơ quan tình báo quân ủy, bộ An ninh quốc gia cơ cấu và tính chất như thế nào. Nếu thật là có vụ án gián điệp lớn xảy ra, cục Cảnh vệ trung ương xuất hiện là không có vấn đề gì.

Đới Tuấn thản nhiên nói:

- Không có chỉ thị gì. Tôi đến Bách Sơn, là chấp hành công vụ, hy vọng các người có thể giữ bí mật. Vừa rồi, khi vụ án kia phát sinh, tôi có ở trên xe. Toàn bộ quá trình tôi đều nhìn thấy rõ hết. Tôi có thể làm chứng cho bọn họ, là phòng vệ chính đáng. Hơn nữa, những người kia bị thương cũng không phải chỗ hiểm, không có nguy hại gì đến tính mạng đâu. Điểm này tôi có thể cam đoan. Hiện tại, xin anh cho bọn họ rời khỏi đồn công an. Nếu có bất cứ vấn đề gì tôi sẽ chịu trách nhiệm, được không?

- Đương nhiên có thể rồi….

Gã cảnh sát mặt đen gật đầu không ngừng.

Lý Thu Vũ vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Đới Tuấn, trong mắt hiện lên tia lửa giận.

Sớm cảm thấy không ổn rồi.

Đới Tuấn không nhìn cô nhưng trong đầu cũng có chút bồn chồn.

Trước khi đi, Lý Thạch Viễn đã dặn dò y, nói con gái của mình tuổi còn nhỏ, hơi tùy hứng. Hiện tại xem ra, quả thực là như thế. Chẳng phải Phạm Hồng Vũ đã bị cô trói tay trói chân sao?

Hừ!

Lý Thu Vũ khoác ba lô lên vai, quay đầu bước đi.

Phạm Hồng Vũ liền hướng Đới Tuấn cười một chút rồi đi theo.

- Không được đi theo chúng tôi nữa.

Đi ra tới cửa, Lý Thu Vũ quay đầu lại, thở phù phù phun ra một câu.

Đới Tuấn không khỏi xấu hổ một chút.

Gã cảnh sát mặt đen dường như hơi minh bạch một chút, không ngờ vị thủ trưởng này lại có ẩn tình trong đó. Nhìn thái độ hùng hổ của cô bé kia, dường như một chút cũng không để thủ trưởng cục Cảnh vệ trung ương vào mắt.

Chẳng lẽ là bé con đại nhân vật?

Nghĩ đến đây, gã cảnh sát mặt đen không khỏi cả người ứa mồ hôi lạnh. Cũng may vừa rồi mình không làm điều gì quá phận, bằng không thì phiền toái lớn rồi.

- Phạm nhị, tôi đã nói rồi, người này rất khả nghi, vậy mà anh lại không biết gì. Anh là một hảo hán, thế mà tính cảnh giác lại không có.

Trở ra đồn công an, Lý Thu Vũ liền nói với Phạm Hồng Vũ, thần sắc trên mặt rất khinh thường.

Vô tình, Trưởng phòng Phạm lại biến thành “Phạm nhị”. Hơn nữa còn được đánh giá là hảo hán, dường như rất có tiến triển.

Phạm Hồng Vũ cười nói:

- Tôi khi nào biến thành hảo hán rồi hả?

- Anh dám nói anh không phải sao? Vậy anh trước kia vì sao dám xông vào phòng Công an huyện? Hôm nay, việc này không cần nói ra, mà tôi tận mắt nhìn thấy. Ban đầu Lý Xuân Vũ kể những chiến tích anh hùng của anh, tôi còn có chút không tin, cảm thấy anh ấy nói quá. Lúc này tận mắt nhìn thấy thì mới tin là thật. Hihi…

Cô nàng chu cái miệng lên nói, xong rồi cười hì hì.

Thế đạo này, tận mắt nhìn thấy một “hảo hán” rõ ràng, thật là không dễ dàng.

- Được rồi, được rồi, hảo hán thì hảo hán. Chúng ta nói sau đi. Mau khẩn trương ra bến xe, chậm là không còn xe đâu.

Phạm Hồng Vũ nắm chặt ba lô, sải bước, đi thẳng về phía trước.

Lý Thu Vũ gắt gao đuổi theo đằng sau, khóe miệng mỉm cười.

Lúc này, để Phạm Hồng Vũ đi cùng với cô đến Ích Đông tuyệt đối là một lựa chọn chính xác. Bằng không, làm sao mà có thể thưởng thức được cảnh tượng tuyệt luân như ngày hôm nay. Đương nhiên, gã cảnh vệ vừa rồi nếu đụng phải tình hình này, có lẽ sẽ gọn gàng hơn so với Phạm Hồng Vũ. Nhưng trong suy nghĩ của Lý Thu Vũ, mặc cho ai ra tay cũng không bằng Phạm Hồng Vũ ra tay.

Đơn giản là, Phạm Hồng Vũ không phải là vệ sĩ chuyên nghiệp mà là cán bộ chính phủ. Lấy hành động thực tế thuyết minh cho Lý Thu Vũ biết thế nào là anh hùng hảo hán, thế nào là đàn ông.

Không thể tưởng tượng được bên trong cán bộ lại có kẻ “ngoại tộc” như vậy, không thua gì những người có công lớn trong chiến tranh cách mạng xưa kia.

- Lý Thu Vũ, Lý Thu Vũ…

Vừa mới đi qua một ngã rẽ, Phạm Hồng Vũ nhớ tới, chính mình không biết đường đi tới bến xe huyện, đang chuẩn bị tìm người hỏi thăm một chút thì một thanh âm đột ngột vang lên, lập tức, một chàng thanh niên trẻ tuổi liền hướng bọn họ chạy như bay tới.

Phạm Hồng Vũ mặc dù đoán được thân phận của người đến, nhưng vẫn tiến lên một bước, che chắn trước người Lý Thu Vũ.

Lý Thu Vũ kêu lên:

- Phạm nhị, không có việc gì đâu, cậu ấy là Trần Tinh Duệ đấy.

Trần Tinh Duệ chạy như bay tới trước mặt bọn họ, thở hổn hển kêu lên:

- Lý Thu Vũ, các người có sao không? Vừa rồi mình ở bến xe, nghe nói trên xe có xảy ra cướp bóc, lại nghe nói có một cô gái xinh đẹp vô cùng, liền nghi đó là cậu. Không nghĩ tới thật sự là cậu. Không sao chứ?

Trần Tinh Duệ tuổi còn rất trẻ, ước chừng cũng chỉ hai mươi, vóc dáng không cao, rất gầy, có vẻ như dinh dưỡng không được đầy đủ, vọt tới gần hai người khoảng hai thước rồi mới dừng bước.

- Không có việc gì, chúng tôi không phải rất tốt sao? Ba tên tiểu lưu manh kia tính là cái gì? Phạm nhị chỉ một mình liền thu thập hết.

Lý Thu Vũ từ phía sau Phạm Hồng Vũ đi ra, cười hì hì nói, ánh mắt nhìn Phạm Hồng Vũ, rất đắc ý.

- Trần Tinh Duệ, xin giới thiệu với cậu, vị này là Phạm Hồng Vũ, Phạm nhị ca. Và là ông chủ lớn quyên tiền cho thôn của cậu đấy. Haha, ngưỡng mộ chưa?

Cô bé cũng là thận trọng không giới thiệu Phạm Hồng Vũ làm việc trong chính phủ.

Phạm Hồng Vũ thân là thư ký Chủ tịch tỉnh, đồng thời lại là kẻ giàu có bí mật, người biết càng ít càng tốt. Trần Tinh Duệ mặc dù ở thủ đô học đại học, nhưng bản chất vẫn còn rất nông thôn, làm sao mà rõ ràng được cong lách trong quan trường?

- Chào anh, chào anh, Phạm nhị ca.

Trần Tinh Duệ vội vàng hướng Phạm Hồng Vũ cúi đầu, mang theo chút ngại ngùng, và tò mò.

Lý Thu Vũ đã nói với cậu, có một vị ông chủ lớn nguyện ý quyên góp hai trăm ngàn cho trường tiểu học, vì bọn họ mà tạo ra một hoàn cảnh học tập mới. Trần Tinh Duệ liền đối với ông chủ này cảm kích vô cùng, thỉnh thoảng tưởng tượng ra bộ dạng của ông chủ ra sao.

Rốt cuộc không nghĩ tới, không ngờ lại đẹp trai, trẻ tuổi phong độ như vậy, nhìn qua thì chỉ lớn hơn mình vài tuổi.

Lý Thu Vũ không phải nói giỡn chứ?

Phạm Hồng Vũ nhìn từ đầu đến cuối có điểm nào giống ông chủ lớn đâu?

- Tiểu Trần, xin chào!

Trưởng phòng Phạm thật ra lên mạng, mở miệng ra là lão khí hoành thu, hướng Trần Tinh Duệ vươn tay.

Trần Tinh Duệ vội duỗi tay nắm chặt, lại liên tục chào hỏi.

Lý Thu Vũ cười khúc khích một tiếng, bĩu môi nói:

- Lãnh đạo Phạm cũng không nên nghiêm trang như vậy? Anh chỉ lớn hơn chúng tôi vài tuổi thôi.

Phạm Hồng Vũ cười ha hả, cũng không xấu hổ:

- Tiểu Trần, cậu ở bến xe đợi chúng tôi à?

- Đúng vậy, hai ngày nay em đều đến bên xe chờ mọi người. Dù sao từ Linh Nham đến đây cũng chỉ có một chuyến, từ Văn Giang đến đây cũng chỉ có hai chuyến. Mọi người khẳng định là từ bên kia tới…

Trần Tinh Duệ cười hắc chắ, vẻ mặt rất đơn thuần.

Lý Thu Vũ liền hướng Phạm Hồng Vũ nháy mắt, dường như muốn nói. Nhìn đi nhìn đi, chúng ta nếu không tới thì người ta sẽ thất vọng lắm.

Hai ngày nay vẫn ở bến xe chờ, tâm ý đủ rồi.

- Vừa rồi, mình nghe mọi người ở bến xe nói, tuyến xe từ Văn Giang đến đây xảy ra vụ án cướp bóc, trong đó có người nhắc đến cậu, nói rằng cô ấy rất đẹp, mình liền đoán là cậu…

Trần Tinh Duệ nói liên hồi.

Lời này xem như nói trúng tim đen của cô nàng. Bình thường các cô gái đều thích chàng trai khen mình đẹp. Lý Thu Vũ mỗi lần nghe được đều cảm thấy rất buồn cười.

Lý Thu Vũ không thèm những lời khen có cánh mà động cơ không thuần khiết.

Trần Tinh Duệ nói chuyện phát ra từ nội tâm, dùng từ đơn thuần tới cỡ nào? Chỉ cần chữ “đẹp” thôi thì đã khiến cho người ta thoải mái như thế nào.

- Thế thì vụ án đó như thế nào? Nghe nói ba tên cướp bị một người thu phục, mọi người tận mắt nhìn thấy à?

Trần Tinh Duệ cũng là tò mò, liên tiếp hỏi.

Lại nói tiếp, cậu ta nếu không phải thứ nào cũng tò mò thì làm sao có thể trở thành người thứ nhất của huyện Bách Sơn thi đậu đại học thủ đô chứ?

Lý Thu Vũ tự nhiên cười nói, hai tay hướng Phạm Hồng Vũ chỉ vào, nói:

- Trần Tinh Duệ, không nghĩ tớ sao? Cậu nói vị đại hảo hán, chính là xa tân chân trời nhưng gần ngay trước mắt, ông chủ lớn Phạm Hồng Vũ.

------

Trần Tinh Duệ lập tức mở to hai mắt nhìn, tuyệt không tin ngẩn người nhìn Phạm Hồng Vũ.

- Haha, cậu lúc ấy không có ở trên xe nên không tận mắt nhìn thấy. Ba tên kia đều dùng dao, lấy một chọi ba, toàn bộ quật ngã không còn một mống.

Lý Thu Vũ thậm chí hưng phấn mà vỗ tay.

Thiếu chút nữa khiến Phạm nhị ca dọa sợ.

- Lợi hại, lợi hại.

Trần Tinh Duệ miệng há lớn, thì thầm nói, vẻ mặt sùng bái.

Vừa có tiền, vừa có võ, còn trẻ như vậy mà văn võ song toàn rồi.

Đây là “sát thủ thiếu nữ” trời sinh rồi.

Như thế nào được?

Phạm Hồng Vũ không kìm nổi giơ tay gõ Lý Thu Vũ, nói:

- Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.

Lý Thu Vũ cười hì hì, một chút cũng không thèm để ý, sôi nổi đi phía sau Phạm Hồng Vũ.

Khiến Trần Tinh Duệ một lần nữa ngẩn người.

Đây là Lý Thu Vũ sao?

Băng mỹ nhân!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.