Giống như Phạm Hồng Vũ đã đoán, vùng vịnh xảy ra chiến tranh, toàn bộ thế giới sẽ trở nên náo nhiệt.
Ngoại quốc náo nhiệt, Phạm Hồng Vũ không quan tâm.
Bên cạnh náo nhiệt, hắn không ngờ cũng không quan tâm. Một mình nằm ở trên cái ghế dài đằng sau nhà, đôi chân bắt chéo, hứng thú xem quyển sách “Ngũ Đại Sử” do Âu Dương Tu biên soạn. Thời gian gần đây, Phạm Hồng Vũ rất thích xem quyển sách này, tìm hiểu cuộc đấu tranh giữa Hán tộc và Dị tộc, giữa Hoàng đế và Thừa tướng, giữa Thừa tướng với Thừa tướng….Rất hứng thú.
Đấu tranh chính trị thời Ngũ Đại là tương đối rõ ràng. Khi đó tư tưởng của người đọc sách chưa bị những triết học Trình Chu Lý trói buộc, nên thường xuyên có thể nhìn thấy các chiến lược gia và thuật chiến lược xuất hiện. Tuy rằng thời Ngũ Đại có rất nhiều người đọc sách không tự nhận mình là chiến lược gia, cảm thấy rất hổ thẹn với những chiến lược gia thật sự. Tuy nhiên, rất nhiều những gì mà bọn họ làm chính là thuật chiến lược.
Phía sau vang lên tiếng bước chân rất nhỏ nhưng quen thuộc.
Phạm Hồng Vũ khóe miệng hiện lên nụ cười.
Làn gió thơm bắt đầu khởi động. Đôi môi đỏ hồng nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên trán hắn.
- Hồng Vũ, anh thật sự rất có phong độ của một đại tướng, rất biết cách bình tĩnh.
Triệu Ca cười nói, đứng ở phía sau hắn, nhẹ nhàng vuốt mái tóc của mắt, trong mắt tràn đầy tình yêu.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Anh đây với phong độ đại tướng chẳng có quan hệ gì cả.
- Làm sao mà không có? Anh quản lý công ty rất tốt mà.
Phạm Hồng Vũ buông quyển sách, khoát tay nói:
- Đây không phải là cái chính. Thủ pháp cụ thể anh chẳng hiểu. Cấp dưới của em là chuyên gia, so với anh còn rõ ràng hơn.
- A, anh khoan hãy nói. Công ty hôm nay rất náo nhiệt. Tiếng hoan hô vang lên liên tiếp.
Triệu Ca nụ cười trên mặt dường như không bao giờ tắt.
Phạm Hồng Vũ cười ha hả, hướng Triệu Ca vươn tay ra. Triệu Ca liền cười, nắm tay của hắn, kéo hắn lên. Nếu chiếu theo hành động này trước đây của Phạm Hồng Vũ, Triệu Ca hẳn đã bị lừa. Chỉ cần cô khẽ vươn tay, cả người sẽ bị Phạm Hồng Vũ kéo vào lòng. Tuy nhiên, đây đang trong sân vườn khu nhà cao cấp, Phạm Hồng Vũ cũng không thể làm càn như vậy.
Hiểu ra được thân phận của hắn hiện giờ không phải là Chủ tịch huyện Phạm mà là Phạm tiên sinh.
Triệu Ca đối với cấp dưới yêu cầu khá nghiêm khắc. Phạm tiên sinh cũng không thể làm hỏng quy tắc của Phạm phu nhân. Triệu Ca không phải là người có tính nghiêm khắc, nhưng đây là không còn cách nào khác.
Vô uy thì không đủ phục chúng.
Cô lẻ loi một mình ở Hongkong, không có nhiều người quen. Nếu không quy củ, làm sao quản lý cấp dưới?
Rất nhiều tôi tớ đều là mắt chó nhìn người.
- Thế nào, giá bao nhiêu rồi?
- Hai mươi chín rồi, lập tức sẽ lên đến ba mươi đô la Mỹ. Nếu hiện tại xuất kho, trừ đi các loại phí dụng, chúng ta cũng kiếm được hai trăm triệu đô la Mỹ, gần hai tỷ đô la Hongkong.
Triệu Ca hưng phấn đến đỏ bừng cả mặt, không kìm nổi lại ôm Phạm Hồng Vũ, hôn một cái.
Ở công ty, cô phải duy trì hình tượng Chủ tịch, nhất định phải kiêu ngạo. Nhưng hiện giờ đang ở nhà mình, cùng với người yêu của mình, cũng không cần cố kỵ.
- Tiếp tục, con chuột kéo chày gỗ, đầu to ở phía sau.
Phạm Hồng Vũ cũng rất hài lòng.
Đầu tư hai trăm triệu đô la Hongkong, trong nháy mắt nhân lên thập bội. Trong những thị trường khác, loại lợi nhuận này khó mà có thể tưởng tượng được. Cho dù vào cơn sốt bất động sản nhất ở đời sau cũng chưa chắc đạt được tốc độ đó.
Tuy nhiên, bên này kiếm được thập bội thì cũng đồng nghĩa với bên kia thua thập bội. Đương nhiên, không phải một người thiệt, cũng không phải một công ty thiệt mà là rất nhiều người cùng thiệt.
- Anh nói là, còn tiếp tục phát triển sao?
Triệu Ca mở to mắt hỏi.
- Đương nhiên, đây chỉ mới là ngày hôm sau thôi. Dù sao thì cũng phải tăng thêm mấy ngày nữa.
- Thế thì khi nào chúng ta xuất kho?
- Trước khi nước Mỹ xuất binh thì chúng ta có thể xuất kho được rồi. Ước chừng còn khoảng ba bốn ngày nữa. Cụ thể mà nói, giá dầu sau khi lên đến ba mươi bảy, ba mươi tám thì có thể suy xét từng bước xuất kho được rồi. Đi từng bước, không cần đi quá nhanh. Bằng không sẽ khủng hoảng đấy.
Phạm Hồng Vũ định liệu trước.
Có liên quan đến sự việc sau khi chiến tranh vùng vịnh bùng nổ, các loại phản ứng của thế giới, Phạm Hồng Vũ cũng đã nói trước với Triệu Ca, Hạ Ngôn và Đóa Đóa rồi.
Triệu Ca dịu dàng gật đầu, nhìn hắn, ánh mắt sáng như sao, không chút che giấu sự sùng bái của mình.
Sự thật đã thêm một lần nữa chứng minh, nghe lời của hắn, tuyệt không sai.
- Hạ Ngôn và Đóa Đóa đâu?
- Bọn họ còn ở lại công ty. Đóa Đóa rất thích không khí ở công ty. Cùng với đám nhân viên la to, rất vui vẻ.
Nói xong, nụ cười lại hiện ra trên mặt Triệu Ca.
- Hạ Ngôn không la à?
Phạm Hồng Vũ có điểm kinh ngạc.
- Hạ Ngôn cũng la nhưng không to bằng Đóa Đóa.
Phạm Hồng Vũ gật đầu:
- Ừ, tính cách bằng đầu thành thục rồi. Cái này rất tốt.
Triệu Ca thuận miệng hỏi:
- Hồng Vũ, anh thực để cho bọn họ đi Minh Châu làm bất động sản sao?
- Đúng là có quyết định này. Bọn họ cuối cùng cũng đã trưởng thành rồi.
Triệu Ca hơi chần chừ hỏi:
- Thế sao không cho bọn họ đi thủ đô để phát triển? Theo lý, triển vọng khai thác bất động sản ở thủ đô so với Minh Châu không thua kém. Xuân Vũ và Bảo Hưng đều ở thủ đô, có thể chiếu cố lẫn nhau.
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười nói:
- Chính là vì Xuân Vũ và Bảo Hưng đều ở thủ đô, cho nên anh mới bảo họ đến Minh Châu. Thủ đô có đủ người rồi.
Triệu Ca có chút không hiểu.
Cô theo góc độ kinh doanh mà suy nghĩ, còn Phạm Hồng Vũ lại không nghĩ giống cô. Để cho Hạ Ngôn và Đóa Đóa đến Minh Châu phát triển, Phạm Hồng Vũ còn có điểm suy tính chính trị trong đó. Cho nên hắn mới nói, thủ đô người đã đủ rồi.
Tuy nhiên, lời nói này hắn cũng không giải thích rõ với Triệu Ca. Triệu Ca một mình làm việc ở Hongkong, cũng đã cực lắm rồi, không cần phải khiến cô suy nghĩ thêm nữa.
- Nếu đơn thuần tính theo góc độ buôn bán mà nói, mười mấy năm sau, Minh Châu thế nào cũng phát triển rất lớn. Toàn bộ địa khu Giang Đông được mở rộng, yếu tố kinh doanh khắp nơi đều có. Tập đoàn Từ thị đã có chủ ý đánh vào Giang Đông. Tuy nhiên, kinh nghiệm Hạ Ngôn vẫn còn non. Trong khoảng thời gian này, tạm thời để cho cậu ta và Đóa Đóa ở lại Hongkong. Đóa Đóa học nghiệp vụ tài vụ, Hạ Ngôn thì đi theo em và Lệnh Hòa Phồn, hiểu rõ thêm một chút về kinh doanh, hình thức vận tác. Từ bây giờ đến đầu năm sau, dầu mỏ sẽ còn có thêm một cơ hội nữa. Cơ hội lần này chúng ta cũng không thể bỏ qua, còn phải làm một phen lớn hơn nữa. Thừa dịp thế giới đại loạn, chúng ta trước tiên mua vào rồi nói sau. Đến lúc đó, nếu chúng ta có được tài chính vượt qua một tỷ đô la, cơ sở đã vững rồi thì làm gì cũng có thể buông tay buông chân.
- Đầu năm sau còn có một cơ hội nữa?
Triệu Ca suy nghĩ không kịp, liền mở to hai mắt nhìn.
Hơn nữa, một tỷ đô la, con số này cũng làm cho đầu óc của cô hơi choáng váng. Bốn năm trước, cô chỉ là bà chủ một quán ăn nhỏ ở huyện Vũ Dương, làm sao có thể nghĩ đến cuộc sống của mình lại biến hóa nghiêng trời lệch đất như vậy?
Khi ở cùng một chỗ với Phạm Hồng Vũ, Triệu Ca không thích động não. Dù sao, hết thảy đều có hắn làm chủ, Triệu Ca nhiệm vụ chủ yếu chỉ là làm tốt vị trí của “Phạm phu nhân”.
- Chắc chắn. Nước Mỹ chỉ cần nhúng tay vào, không thể bỏ dở nửa chừng. Dù thế nào cũng phải đánh Iraq mới được. Bằng không, giá dầu thủy chung sẽ nằm ở mức cao như vậy. Người ăn không tiêu nhất chính là nước Mỹ. Nước Mỹ đánh bại Iraq thì đó là lúc giá dầu hạ xuống.
- Trời, nếu trở lại cái giá của ngày hôm qua thì đó chính là một sự tuần hoàn.
Triệu Ca không kìm nổi than.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:
- Không chỉ riêng thì tuần hoàn đơn giản vậy đâu. Cho đến lúc này, nắm lấy cơ hội, vài tỷ đô la Mỹ đập xuống, khẳng định là hồi báo càng dày.
Triệu Ca mắt mở to, nhìn hắn, thở dài nói:
- Hồng Vũ, nói thật, em một chút cũng không rõ, anh làm sao mà biết được nhiều như vậy?
Phạm Hồng Vũ cầm quyển sách “Ngũ Đại Sử” bên cạnh quơ quơ lên, nói:
- Đọc nhiều sách. Trong sách có Hoàng Kim Ốc, trong sách có Nhan Như Ngọc. Hoàng Kim Ốc thì anh còn tin, nhưng Nhan Như Ngọc thì anh không thể nào tin được.
Triệu Ca cười khanh khách, hỏi:
- Tại sao vậy?
- Nhan Như Ngọc trong sách làm sao mà bằng mỹ nữ trước mặt anh?
Nói xong, cánh tay lại ôm lấy eo thon của Triệu Ca.
- Lại dụ dỗ người…
Triệu Ca thân hình mềm ra. Mấy ngày nay, tối nào Phạm Hồng Vũ cũng gây sức ép, Triệu Ca cảm thấy có chút ăn không tiêu. Nhưng vì sao hiện tại trong lòng lại ngứa ngáy nữa rồi?
Phạm tiên sinh tâm tình rộn rạo, đang muốn ôm Triệu Ca tiến vào phòng ngủ vui vẻ một chút thì điện thoại di động lại phát ra âm thanh nặng nề.
Một người làm công nam giới đứng cách đó không xa, hai tay cầm mâm đựng điện thoại di động, rất kính cẩn nói:
- Tiên sinh, điện thoại của ngài.
Phạm Hồng Vũ giơ tay cầm lấy điện thoại, nhấn nút trả lời.
- Hồng Vũ, đang ở nhà hay ở công ty?
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Lệnh Hòa Phồn.
- Đang ở nhà!
- Cậu bây giờ rảnh không? Nếu rảnh thì có một vị khách muốn đến gặp cậu.
- Vị khách nào vậy?
- Anh trai Giai Ngọc.
- Hả, là Từ Thế Phong tiên sinh à? Rất hoan nghênh.