Trịnh Mỹ Đường trầm ngâm suy tính.
- Bí thư Phạm, cậu nói những điều này thật sự có đạo lý, chín năm giáo
dục bắt buộc, có thể cải tiến được, giáo dục bắt buộc nên miễn phí. Tôi
tin tưởng, với thực lực của nền kinh tế huyện Vân Hồ có thể làm thử
nghiệm bắt buộc miễn phí giáo dục trên toàn huyện. Một số trường hợp cần cắt giảm chi phí, cũng có thể cắt giảm, nhưng Bí thư Phạm, chúng ta có
thể thấy được không chỉ có hai vấn đề tồn tại, toàn bộ trong tỉnh thậm
chí các huyện trong cả nước cũng tồn tại nhiều vấn đề, cho nên phải cẩn
thận.
Khẩu khí của Trịnh Mỹ Đường càng trở nên nghiêm trọng.
Phạm Hồng Vũ có điều không ngờ, Trịnh Mỹ Đường đặc biệt gọi hắn đến đây
chính là nói về việc giáo dục bắt buộc miễn phí, thực hiện cắt giảm
những khoảng phí không hợp lý. Hai sự kiện này, huyện Vân Hồ thật sự có
nhiều tin tức, chủ yếu là đốc thúc cán bộ tự kiểm tra chứ không thể tự ý mở rộng phạm cắt giảm chi phí.
Theo lý, các trấn muốn rút ra khoản tiền thì cần được sự phê chuẩn của
Ủy ban Nhân dân huyện. Nhưng thực tế có khá nhiều trấn tự chủ trương sử dụng tiền không đúng mục đích mà không dùng cho mục đích nông nghiệp.
Phạm Hồng Vũ thấy điều này diễn ra khá phổ biến đã lấy danh nghĩa huyện
ủy gửi công văn đi, yêu cầu các Ủy ban Nhân dân các trấn không được tự ý cắt giảm các khoản, người vi phạm sẽ bị xử phạt nặng.
Tuy nhiên, chín năm giáo dục bắt buộc hoàn toàn miễn phí và việc cắt
giảm các khoản không cần thiết, hai sự kiện này đều chưa được chấp thuận chính thức, chưa từng được báo cáo với chính quyền thành phố.
Trịnh Mỹ Đường thực sự hiểu được ý của Phạm Hồng Vũ.
Đồng chí Phạm Hồng Vũ, hiện tại huyện Vân Hồ hắn có tiền, hắn muốn làm
điều gì đó mới mẻ Trịnh Mỹ Đường có thể hiểu được. Hắn còn trẻ muốn làm
những việc để đạt được danh tiếng tốt, còn các mặt khác của huyện thì
sao? Làm thế nào để phát triển?
Cho là huyện Vân Hồ muốn miễn phí toàn bộ chế độ giáo dục, có thể cắt
giảm chi phí bất hợp lý, nhưng vì sao mặt khác đó của huyện không được?
Tại sao bị cắt giảm? Các lãnh đạo khác của huyện đều ngồi không ăn bám
sao? Chỉ biết ăn không biết làm gì sao?
Người trẻ tuổi đi theo thời đại, suy nghĩ của mình không cần ý kiến của người khác sao?
Ngay cả đạo đức bình thường cũng không hiểu à?
Hôm nay Trịnh Mỹ Đường có thể gọi Phạm Hồng Vũ đến văn phòng để trao đổi đã xem như một ngoại lệ vì không muốn Phạm Hồng Vũ làm quá lên nên Phó
chủ tịch thành phố còn công khai khen ngợi Bí thư Phạm.
- Phó chủ tịch thành phố Trịnh tôi hiểu vấn đề này, nên khi đưa ra quyết định chúng tôi đã có cân nhắc khá rõ, mục đích phát triển kinh tế là
gì? Chính là vì dân chúng, điều này kiên quyết không thể nào lầm được.
Trước kia cơ sở kinh tế huyện Vân Hồ thật sự còn yếu kém, tài chính
thiếu hụt nên có nhiều chuyện chỉ nghĩ mà không làm được gì, hiện tại đã được cải thiện, nên đây là lúc muốn thực hiện những biện pháp thay đổi
mới. Mặt khác tình hình ở huyện như thế nào, tôi không phải không biết, nên tôi cho rằng bắt đầu sang năm mới huyện Vân Hồ tạm thời có được
điều kiện này, theo kế hoạch của chúng tôi, chín năm giáo dục bắt buộc
miễn phí, cắt giảm các dự án không hợp lý là những bước đi đầu tiên, kế
tiếp, chờ khi tình hình tài chính có những bước tiến mới cao hơn, chúng
tôi dự định sẽ giảm trừ thuế nông nghiệp, mặt khác sẽ thu phí dự án, thu toàn bộ. Ngay cả các đặc sản nông lâm ngư nghiệp trong tỉnh cũng thu
phí cả, ngoài ra, cũng có ý thực hiện một số các dịch vụ chăm sóc y tế
cho toàn dân.
Phạm Hồng Vũ nhanh chóng nói.
Nghe những lời này, Trịnh Mỹ Đường thật sự có chút sửng sốt, nghe rất có lý.
Làm sao hắn có thể nói những "lời hay" như thế, phong thái tự tin, hắn có đức hạnh thế sao?
Nói không cần chú ý đến cảm nhận của người khác
Thậm chí hắn có muốn tiến lên một bước, cái gì cũng "miễn phí", hắn muốn cả nước biết danh tính của vị Bí thư Huyện ủy này sao?
Cũng may hôm nay Chủ tịch thành phố Trịnh đặc biệt cho gọi hắn đến đây
nói chuyện, không phải vì muốn cải nhau với Phạm Hồng Vũ hắn, mà muốn
khen hắn, trong lòng Chủ tịch thành phố Trịnh thật sự cũng không thích
như thế.
- Ừ, Bí thư Phạm nói cũng có đạo lý, trước mắt ngoại trừ huyện Vân Hồ
thì các huyện khác tạm thời không có điều kiện như vậy, tài chính cũng
không được dư dả như vậy. Để xem nào, huyện các cậu gửi báo cáo lên đi,
để mọi người nghiên cứu một chút, chúng ta lấy huyện Vân Hồ thực hiện
giáo dục bắt buộc chín năm miễn phí làm thí điểm, nếu tình hình tốt,
gánh nặng về tài chính không quá lớn thì chuyện này sẽ mở rộng trên toàn thành phố.
Trịnh Mỹ Đường tự tung quả cầu của chính mình.
Miệng Phạm Hồng Vũ cười tươi, xem ra vì chuyện này Trịnh Mỹ Đường thực
suy nghĩ khá nhiều mới đưa ra chủ ý "nơi làm thí điểm", Chủ tịch thành
phố Trịnh đã sớm suy nghĩ ra nhưng là ra vẻ khó xử, cuối cùng lại nói ra biện pháp làm thí điểm, xem như mua sĩ diện của Phạm Hồng Vũ.
Mặc kệ trong lòng Trịnh Mỹ Đường có chủ ý thế nào, chỉ cần có thể giải quyết được vấn đề thì Phạm Hồng Vũ không chối từ.
Có thể thực hiện được lý tưởng của mình ở huyện Vân Hồ, vì mưu cầu lợi
ích cho nhân dân, lại không ảnh hưởng đến Bí thư Huyện ủy khác xem như
là một biện pháp thỏa đáng.
- Được, Phó chủ tịch thành phố Trịnh, sau khi tôi trở về nhất định sẽ
làm báo cáo, cảm tạ Chủ tịch thành phố Trịnh đã ủng hộ mạnh mẽ.
Phạm Hồng Vũ nói khách sáo đúng theo kiểu cách trên quan trường.
Trịnh Mỹ Đường khoát tay, cười nói:
- Bí thư Phạm, đừng nói lời khách sáo đó, duy trì công tác huyện Vân Hồ, chính thực hiện công việc của mình mà thôi.
Anh ta hiện giờ còn là Chủ tịch thành phố Tề Hà.
Phạm Hồng Vũ gật gật mỉm cười.
- Phạm Hồng Vũ uống trà đi.
Trịnh Mỹ Đường đưa tay mời, chính anh ta nâng chung trà lên, uống ngay một hơi.
Phạm Hồng Vũ thật sự kinh ngạc, nhìn tư thế này dường như câu chuyện của Chủ tịch thành phố chưa chấm dứt nhưng không biết anh ta lại muốn nói
gì với Bí thư Phạm chứ.
- Bí thư Phạm, Chủ tịch thành phố Quách trước đó không lâu giữ chức Phó
bí thư Thành ủy, thành phố đang xem xét nên làm thế nào để đề nghị
tỉnh....
Trịnh Mỹ Đường uống trà trầm ngâm nói.
Câu nói "thật không minh bạch" nhưng ý của hắn Phạm Hồng Vũ có thể hiểu được rõ ràng.
Quách Thanh Hoa không còn kiêm nhiệm chức Phó Bí thư Thành ủy, ảnh hưởng không chỉ có ảnh hưởng đến riêng Trịnh Mỹ Đường. Nói như vậy, thành
viên trong bộ máy cần được bảo trì, để thích hợp cần phải biểu quyết.
Trước mắt Ủy viên của thành phố Tề Hà chỉ còn lại có mười người, đúng là mười một người.
Vị trí còn thiếu này đúng là "miếng bánh ngon", ai sẽ là người cuối cùng đây, thật đáng để chờ đợi.
Việc bổ nhiệm chức vụ ở Ủy ban thành phố phải được sự quyết định từ
tỉnh, nhưng thành phố Tề Hà có quyền kiến nghị điều này, vì nhiệm kỳ hai năm trước, tỉnh có đưa một vị bộ trưởng xuống dưới, lại điều đến khu
Nam Sơn một vị Phó chủ tịch thành phố, hiện giờ đang thiếu một người như vậy, người ở thành phố Tề Hà có thể bổ sung là khả năng có thể xảy ra
lớn nhất.
- Hiện tại, những lãnh đạo đối với chuyện này cũng không có cùng ý
kiến, một số ý kiến cho rằng người được chính phủ đưa xuống, cũng có một số ý kiến có cho rằng nên đưa từ dưới lên...
Hiện nay ở thành phố Tề Hà chỉ có Chủ tịch thành phố cùng Phó Chủ tịch
thành phố vào cơ quan thành phố, và ba huyện, tám quận chỉ có Ủy viên
Thành ủy, Bí thư Quận ủy, Thị ủy Thưởng ủy là nằm trong ủy ban thành
phố.
- Cá nhân tôi so với hai ý kiến này thì theo khuynh hướng thư hai, cần nghiêng về khu huyện, đóng vai trò khích lệ tinh thần.
Trịnh Mỹ Đường lập tức nói tung "quả cầu" thứ hai, tương đối mà nói, quả cầu thứ hai này tương đối nặng hơn quả cầu thứ nhất, nếu Phạm Hồng Vũ
có thể tiến vào nhóm thường vụ này đối với hắn mà nói đã vượt qua một
bậc khá lớn.
Một người cả đời lăn lộn trong quan trường, nhưng không vượt qua được khoảng cách này cuối cùng chỉ có thể chết cùng nó.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Chủ tịch thành phố Trịnh, theo cá nhân tôi mà nói, tôi thật sự không có quyết sách nào cả.
Việc liên quan đến luận điểm này ở Thành vụ Thành ủy có rất nhiều tin
đồn, điều này cũng khá thú vị, "tiếng nói cao nhất" có lẽ là Lục Cửu và
Phạm Hồng Vũ.
Lục Cửu là Phó chủ tịch thành phố, là người rất được Bí thư Thành ủy
Đàm Khải Hoa xem trọng, hiện giờ có cơ hội tốt như vậy Lục Cửu tranh thủ để Đàm Khải Hoa hướng về anh ta. Có thể trở thành tâm phúc của Đàm Khải Hoa, đương nhiên phải tận lực giúp đỡ hắn. Mà hiện tại nền kinh tế
huyện Vân Hồ phát triển vượt quá chỉ tiêu đề ra, có vị trí cao trên toàn tỉnh, chính thế nên Phạm Hồng Vũ cũng bước lên một bậc cao hơn.
Huyện Vân Hồ có được thành tích như vậy.
Theo Trịnh Mỹ Đường thấy thì anh ta sẽ duy trì ủng hộ Phạm Hồng Vũ, không ủng hộ Lục Cửu.
Nếu chuyện lần này tiết lộ ra ngoài chỉ sợ sẽ ảnh hưởng không tốt.
Thế giới này hoàn toàn bị đảo ngược sao? Chủ tịch thành phố Trịnh chủ
động giúp Bí thư Phạm bước vào hàng ngũ cấp Phó giám đốc sở, Phó văn
phòng, với chức vị này không phải là thấp.
Rốt cuộc trong đầu Chủ tịch thành phố Trịnh đã chuẩn bị những thứ gì?
Kỳ thật, lúc này trong thâm tâm của Trịnh Mỹ Đường thật sự khá buồn bực, anh ta không nghĩ Phạm Hồng Vũ có thể tiến triển đến như thế, Chủ tịch
thành phố Trịnh hận khong thể hạ bệ Phạm Hồng Vũ trong thời gian sớm
nhất có thể, thật sự cho đến chết cũng không phục.
Lệnh này được đưa ra, Chủ tịch thành phố Trịnh không thể ngồi yên mà chủ động hướng Phạm Hồng Vũ biểu đạt thiện ý.
Viên Lưu Ngạn bị điều đi, nếu sắp tới không xuất hiện những thay đổi cơ bản theo như kết quả định trước. Viên Lưu Ngạn vừa đi, thì chỗ dựa đối
với Trịnh Mỹ Đường cũng không còn nữa, cho dù Viên Lưu Ngạn có nhớ
chuyện cũ, nhưng ở bên ấy còn chưa quen tình huống, nên cần có thời gian mới nghĩ đến chuyện của Trịnh Mỹ Đường.
Viên Lưu Ngạn điều đi, Trịnh Mỹ Đường tiếp tục ở lại Thanh Sơn, Viên Lưu Ngạn điều đi trong thời gian này thật sự với anh ta có chút khó khăn.
Theo lý, người bình thường sẽ không làm khó dễ gì cho Chủ tịch thành phố Trịnh, nhưng đối với Phạm Hồng Vũ thì ngoại lệ. Điều Trịnh Mỹ Đường lo
lắng nhất chính là Phạm Hồng Vũ. Nếu trong thời khắc quan trọng lại
không có chỗ dựa, Chủ tịch thành phố Trịnh không muốn xảy ra chuyện gì
giữa y và Phạm Hồng Vũ, điều này thật sự không chịu nổi.
Với năng lực của Phạm Hồng Vũ, Trịnh Mỹ Đường không chỉ đã "lĩnh giáo"
một lần hai lần, mỗi lần đều gây cho Chủ tịch thành phố Trịnh sự kinh
ngạc lớn.
Loại chuyện như vậy không thể lại xảy ra nữa.
Đối với Trịnh Mỹ Đường mà nói, hiện tại yên ổn là quan trọng nhất, mọi chuyện khác không quan trọng.
Chủ tịch thành phố Trịnh rất tin tưởng khi nghe những điều hấp dẫn như
thế, Phạm Hồng Vũ không thể không động lòng, chỉ cần tiếp nhận hảo ý của hắn là được, như vậy sẽ không làm càng nữa.
Nếu không đồng ý cả hai đều thiệt, có gì tốt chứ?