Hám Văn Thanh vừa nghe xong liền ho khan, cười xởi lởi nói:
- Bí thư Phạm, tình hình này tôi đã biết, nhưng cần tìm hiểu chuyện cụ
thể xảy ra như thế nào? Nếu cần. Bí thư Phạm nghe tôi nói đề nghị này
cậu xem thế nào?
- Đội trưởng Hám, cứ nói.
Nhìn thái độ của Hám Văn Thanh đúng như dự kiến của Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói.
- Bí thư Phạm, chúng ta ở Giang Khẩu nếu các bên có sự bất hòa về kinh
tế đều hai bên cố gắng giải hòa, tất cả chỉ là việc kiếm miếng cơm manh
áo mà thôi, nên làm hòa, nếu hai bên không ai nhượng ai sau này nói
chuyện cùng nhau không tiện.
Hám Văn Thanh nghiêm trang nói.
Hai hàng chân mày Phạm Hồng Vũ nhíu lại, lập tức giản ra nói:
- Cục trưởng Hám, không biết tôi nói có đúng không nhưng theo tôi được
biết chuyện này tôi cho rằng không phải là bất hòa nhỏ. Chúng tôi là
công ty tiêu thụ, là một công ty được sự thành lập của chính phủ, hơn
nữa với Công ty hậu cần Thông Thiên trước kia không có bất kỳ xích mích
cũng như quan hệ nào, Công ty hậu cần Thông Thiên làm như vậy chính là
sử dụng phương pháp xã hội đen gây lũng đoạn thị trường, mang tính chất
ép buộc.
- Xã hội đen?
Sắc mặt Hám Văn Thanh vô cùng nghiêm túc, thân hình béo ú đứng thẳng lên.
- Bí thư Phạm, lời nói như thế không được nói tùy tiện đâu, ở Giang Khẩu tình hình trị an vẫn khá tốt, đối với những chuyện như hành vi lưu
manh, chúng tôi vẫn một mực loại bỏ chúng, cơ quan pháp luật chính muốn
cải cách cách quản lý mà thôi, cái gọi tổ chức xã hội đen đó chỉ tồn tại ở giai cấp tư sản ở phương tây nên mới tồn tại hiện tượng đó, ở Giang
Khẩu tuyệt nhiên không thể nào tồn tại cái gọi là tổ chức xã hội đen
này. Công ty hậu cần Thông Thiên cũng trải qua sự thẩm tra của chính
phủ, chính thức đăng ký Công ty hợp lệ. Không biết bọn chúng có lũng
đoạn thị trường hay không, có hành vi ép buộc hay không chúng ta cần
điều tra cẩn thận, không nên dễ dàng ra kết luận được.
Đội trưởng Hám dùng ngữ điệu cũng sắc mặt giáo huấn.
Đồng chí tiểu Phạm, nơi này là Giang Khẩu, không phải Thanh Sơn, ông ta là phó trưởng phòng Công an, được phân công quản lý trực tiếp, hắn nói
có tổ chức xã hội đen khác nào hắn đánh vào mặt ông ta chứ?
Người ta thường nói, cường long không thể nào qua bọn cường hào ác bá.
Hiện tại, không biết Chủ tịch tỉnh La còn sống được mấy ngày, tên tiểu tử như hắn không phải gọi là cường long được?
Vậy còn chạy đến văn phòng ông ta giáo huấn, hắn không có tư cách đó.
Phạm Hồng Vũ có chút trầm tĩnh, chậm rãi nói:
- Cục trưởng Hám, có phải tổ chức xã hội đen hay không đương nhiên cần
cơ quan pháp luật xác nhận. Không cần biết Công ty hậu cần Thông Thiên
có hành vi thế nào, nhưng đã gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến Công ty tiêu thụ Giang Khẩu của chúng tôi, lại còn gây trọng thương người phụ trách, đến hiện giờ còn đến bệnh viện không thể làm được, với hành vi này, cần phải xét xử mới đúng chứ?
Hám Văn Thanh lạnh lùng nói:
- Đương nhiên, chuyện này chúng ta cần xét xử, chờ khi bắt được hung
thủ, khẳng định công ty đó làm thì sẽ xử lý nghiêm khắc. Điểm này, đồng
chí tỉnh Thanh Sơn cứ yên tâm.
Bí thư Phạm đã biến thành "đồng chí tỉnh Thanh Sơn ".
Phạm Hồng Vũ thật sự hoài nghi thành ý của Hám Văn Thanh, đích thân Bí
thư Huyện ủy hắn đến báo án, nghĩ cơ quan công an Giang Khẩu cũng ít
nhiều biết phải trái, nhưng như lời ông ta nói bao lâu mới có thể bắt
được hung thủ, điều này khó nói lắm. Với một vụ án "nhỏ" như vậy phá án
đến vài năm cũng không phải là ngạc nhiên. Vụ án này đã đả thương nghiêm trọng hai người, và một vài người khác, và gây hỏng đồ dùng, như vậy
không được xem là nghiêm trọng sao? Dù gì Phạm Hồng Vũ cũng là công an
hai mươi năm, hiểu quá rõ ấy chứ, đối với cách nói như thế thật sự không đồng lòng điều tra vụ án.
Qua một năm rưỡi, bắt được tên côn đồ kia, giam giữ vài ngày, bồi thường tiền thuốc men, cùng tổn thất, là có thể kết án.
- Được rồi, đã quấy rầy Phó trưởng phòng Hám, hẹn gặp lại.
Không hài lòng chút nào, Bí thư Phạm đành đứng dậy cáo từ, không có chút tức giận nào.
- Tạm biệt, thứ cho không tiễn được.
Hám Văn Thanh ngay cả mông cũng không thèm nhấc lên đứng dạy chào, chút lễ nghĩa cũng không có.
Phạm Hồng Vũ đi ra phòng khách, Hoàng Vĩ Kiệt, Lôi Minh, Diệp Hữu Đạo,
Trương Thắng Lợi mọi người đồng loạt đứng dậy, Diệp Hữu Đạo nói:
- Thế nào, bọn họ trả lời thuyết phục chứ?
Phạm Hồng Vũ thản nhiên nói:
- Tranh chấp kinh doanh, vụ án này họ sẽ xử lý sau.
- Nói gì vậy?
Diệp Hữu Đạo giận tím mặt.
- Đi thôi.
Phạm Hồng Vũ lắc đầu, không muốn ở phòng khách Cục công an mà nói nhiều về chuyện này.
Hoàng Vĩ Kiệt bước lên thấp giọng hỏi:
- Bí thư tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?
- Công ty cứ làm việc bình thường, nhưng cần đề cao cảnh giác, nếu có
người đến quấy rối, không cần cố chấp ngăn cản, lo an toàn cho bản thân
là trên hết.
Phạm Hồng Vũ nói chuyện với phong thái hết sức bình tĩnh, không có chút tức giận nào cả.
Hoàng Vĩ Kiệt không khỏi nhìn Lôi Minh một cái, có chút khó nghĩ.
Chuyện này không giống tính cách của Bí thư Phạm.
Lôi Minh hạ giọng nói nhỏ:
- Chờ đi, có trò hay để xem đấy.
Dù sao Lôi Minh cũng theo Phạm Hồng Vũ đã hơn ba năm nay, đối với tính
cách của Phạm Hồng Vũ hiểu hơn Hoàng Vĩ Kiệt. Hoàng Vĩ Kiệt là hậu duệ
của Phạm Hồng Vũ còn Lôi Minh là tâm phúc, vẫn có điều khác nhau.
Lúc này, còn không có người ý thức được vị Bí thư Huyện ủy trẻ tuối đến
nơi này, "vương quốc ngầm" của Giang Khẩu sắp có những thay đổi nghiêng
trời lở đất.
Sau đó Phạm Hồng Vũ trở lại khách sạn nghỉ ngơi. Giang Khẩu có tiểu khu
được các nhà hàng khách sạn dựng lên, nó chiếm một diện tích rộng lớn ở
ven biển. Một người đàn ông trung niên ở trong khu vườn biệt thự, mặc áo lót bông giản dị đang ngồi trong chòi nghỉ mát, chậm rãi thưởng thức
trà, hai bên có hai cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, hai cô gái kia khoảng
chừng hai mươi tuổi, cách ăn mặc rất mode nhưng không trang điểm diêm
dúa lẳng lơ, nhìn dáng khá tinh khiết.
Lý Thiên Nhiên thích những cô gái tự nhiên, thanh khiết, không thích những cô gái trang điểm lòe loẹt.
Những người trẻ tuổi này đâu cần dùng son phấn để che giấu khuôn mặt xinh đẹp của mình chứ?
Họ không phải là geisha Nhật Bản.
Mùa đông đã bắt đầu đến, phương Bắc có khá nhiều địa phương bị cái lạnh
bao trùm, còn ở Giang Khẩu thì thời tiết mười phần ấm áp tất cả mọi
người ăn mặc giản dị, ngồi bên ngoài uống trà vô cùng thích thú.
Hai cô gái đưa mắt nhìn Lý Thiên Nhiên, ánh mắt vừa sùng bái, vừa kính sợ.
Ở Giang Khẩu thiết lập vương triều ngầm, "bố già" Lý Thiên Nhiên giống
như một nhân vật trong truyền thuyết. Lý Thiên Nhiên qua câu chuyện mọi
người kể lại vô cùng kỳ diệu, người ta nói rằng ông ta ở Bông Bắc là
người sống ngoài vòng pháp luật, ở Vùng Đông Bắc Trung Quốc có một người đạo thuật thần thông, một người một đao một mình đấu lại mười tám
người, giết họ máu chảy thành sông, hoàn toàn chiến thắng, cũng có người truyền rằng gã ta chính là truyền nhân của "đao phỉ", nên khi xử dùng
đao Trảm Mã khiến cho nó xuất thần nhập hóa, một người có thể địch trăm
người chưa từng bại bao giờ, giết những người ở Giang Khẩu, một loạt xử
lý ba đầu lĩnh của ba bang phái lớn, sau khi chiến thắng y sở hữu chức
vị lão đại, từ đó trở đi mới đặt vương triều ngầm kia là của "bố già".
Theo tin đồn Lý Thiên Nhiên có thân hình cao lớn, vạm vỡ, thân cao hai thước, sức mạnh kinh người, không ai địch nổi.
Hai cô gái trẻ tuổi này nghe truyền thuyết như vậy nên sớm tiếp cận Lý
Thiên Nhiên, khi bản thân gặp Lý Thiên Nhiên thật sự không khỏi thất
vọng. Nhìn qua, ông ta cũng chỉ là một người đàn ông trung niên bình
thường, nếu nói về đặc biệt có thể nói về hình dáng của y có vẻ đạt tiêu chuẩn, y có vẻ trẻ tuổi hơn nhiều so với những người đàn ông trung niên bình thường, chỉ nhìn qua hình dáng nhất định có người nghĩ y là tên
tiểu tử hai mươi tuổi.
Không có chút gì gọi là một tên tội phạm cả.
Dù thật sự khá thất vọng nhưng cô gái kia vẫn cam tâm tình nguyện đi
theo hầu hạ Lý Thiên Nhiên, đến khu ở sang trọng. Sau khi các cô theo Lý Thiên Nhiên trong thời gian dài các cô mới hiểu được Lý Thiên Nhiên
không phải là "vị thần giáng trần" mà lại là một "bố già" đích thực.
Không ít anh em nói, ở Giang Khẩu có hai Chủ tịch thành phố, một người
được cấp trên đưa xuống, còn một người là tự phong cho mình. Chủ tịch
thành phố được đảng ủy đưa xuống thường xuyên xem xét những chuyện tình
bên ngoài, còn Chủ tịch thành phố ngầm thì lại quản lý mọi chuyện ở thế
giới ngầm của Giang Khẩu. Bên trong xã hội ngầm quả thật lời nói của Lý
Thiên Nhiên có trọng lực hơn Chủ tịch thành phố.
Nếu như hai công ty kinh doanh khởi kiện đưa ra tòa, tòa xử lần ba cũng
không có kết quả chỉ cần tìm Lý Thiên Nhiên, ông ta phát ra một câu xử
lý công bằng, không ai không dám tuân theo.
Nếu không phục Lý đại ca, thì sẽ bị đại ca nghiến xương thành tro, ngay cả chết thi thể cũng không tìm thấy.
Nghe nói Lý Thiên Nhiên chẳng những là lão đại của vương triều ngầm, mà
ngay cả các quan chức cũng nể ông ta, ông ta là khách quý của quan lớn.
Dù là Giang Khẩu hay Lĩnh Nam ông ta nổi tiếng là nhà từ thiện, từ thiện quyên tiền không tiếc, một lần quyền hơn mấy vạn. Nên trên đầu Lý Thiên Nhiên thực sự được bao trùm bởi vòng hào quang chói sáng, làm cho người ta nhìn vào hoa cả mắt.
Đưa mắt nhìn Lý Thiên Nhiên chậm rãi uống trà, một cô gái vội vàng rót
trà cho y, một cô gái trẻ tuổi hơn nhẹ nhàng xoa vai cho y, hai ngực vô
tình hay cố ý chạm vào lưng của Lý Thiên Nhiên.
- Chú à, chiếc xe người ta đã đổi màu rồi, chú có nên cho cháu đổi xe...
Kỳ thật chiếc BMWs là chiếc xe vừa mua năm trước, chính Lý Thiên Nhiên
tặng cho cô làm quà sinh nhật, cũng chỉ đi được vài lần, còn khá mới.
- Vậy chờ đến sinh nhật cháu, chú sẽ mua cho cháu xe mới, cháu thích kiểu dáng như thế nào, màu sắc ra sao? Cứ chọn đi.
Lý Thiên Nhiên mỉm cười nói, giọng nói êm ái, thật giống như hai chú cháu.
Ông ta thích các cô gái gọi mình là "chú", thậm chí khi trên giường còn
bảo các cô ấy gọi y là "ba", Lý Thiên Nhiên biết y có bệnh, nhưng không
muốn chữa khỏi nó.
Loại bệnh này không phải ai cũng có thể chữa khỏi.
- Ba ba, người thật tốt.
Cô gái ấy liền ôm chặt lưng y, tặng liền một cái hôn, hạ giọng nói,
hướng lỗ tai hắn nhẹ thổi khí, cười khanh khách, hai bầu vú lớn bị ép
biến hình.
Lý Thiên Nhiên mỉm cười, hai tay ôm trước ngực vô cùng thích thú.
Cuộc sống là thế, ai lại không có nhu cầu chứ?
Tuy nhiên, có một số người không cảm nhận được nên tới quấy rầy buổi chiều nhàn hạ của Lý đại ca.
Đối với người như thế, Lý đại ca đều không khách khí.