Phạm Hồng Vũ bỗng thản nhiên cười.
Ở thời điểm này, Phạm Hồng Vũ lại có thể tươi cười như vậy, khiến cho mọi người cảm thấy rất kinh ngạc. Trong phút chốc, ánh mắt mọi người đều dừng lại trên người hắn.
- Chủ tịch huyện, anh có ý kiến gì về chuyện này không?
Lục Cửu không kìm nổi hỏi, trong đầu đang rất bồn chồn. Nhớ đến việc ngày thứ hai Phạm Hồng Vũ đến nhậm chức, Trần Hà đã nói với ông ta, Phạm Hồng Vũ không giống như người hơn hai mươi tuổi bình thường, tâm tư của hắn, rất khó để nắm bắt.
Lúc đó, Lục Cửu còn không cho là đúng, trả lời Trần Hà một câu: - Hắn không phải người trẻ tuổi thì là yêu quái hay sao?
Nhưng một tháng nay, những gì Phạm Hồng Vũ đã làm, thật sự khiến cho Lục Cửu có cảm giác như vậy.
Suy nghĩ của Phạm Hồng Vũ, thật sự khiến cho người ta khó nắm bắt.
Phạm Hồng Vũ cười cười nói: - Bí thư Lục, Chủ nhiệm Tạ, tôi cảm thấy cuộc họp Bí thư mà thảo luận vấn đề này, thật sự không cần thiết cho lắm. Cát Nhị Tráng là ai? Là phần tử lưu manh. Hiện tại thân trong tù, để muốn tránh sự trừng phạt, nên nhất định sẽ “rứt giậu”, cái gì cũng có thể nói được. Nếu những lời nói xằng nói bậy của tội phạm mà cũng đem ra thảo luận ở cuộc họp bì thư thì chúng ta lấy đâu ra sức? Việc này, cứ giao cho cơ quan pháp luật xử lý là được, nên làm thế nào thì cứ làm thế đó.
Phó Bí thư Triều không kìm nổi cũng gật gật đầu.
Nói thực, ông ta cũng không thích cái đề tài thảo luận mà Tạ Hậu Minh đưa ra này. Một phần tử tội phạm vu cáo lung tung, mà lãnh đạo chủ chốt coi như là đại địch, thế thì còn ra cái gì nữa chứ?
Biết Tạ Hậu Minh trong lòng không phục, muốn khiến Phạm Hồng Vũ khó xử, thì cũng phải chú ý trường hợp, không nên đưa ra cuộc họp Bí thư như vậy. Mà cũng buồn cười là Bí thư Huyện ủy lại đồng ý.
Chỉ có điều Phó Bí thư Triều từ trước tới giờ luôn chú ý trường hợp, không đắc tội với người khác lung tung, có thể gật đầu phụ họa với ý kiến của Phạm Hồng Vũ, đã coi là rất tốt rồi.
Tạ Hậu Minh lập tức nói: - Chủ tịch huyện Phạm nói đúng, nếu Cát Nhị Tráng chỉ tố cáo cục công an bức cung với hắn thì chuyện này đúng là không cần đem lên đây để thảo luận. Mấu chốt là người này nói hươu nói vượn, vu cáo Chủ tịch huyện Phạm, để tránh ảnh hưởng, tôi nghĩ vẫn nên nói rõ một số tình huống ở đây. Nếu đã thảo luận rồi thì cũng phải có cái quyết định.
Phạm Hồng Vũ cười nói: - Chủ nhiệm Tạ, ý kiến của tôi rất đơn giản, không cần để ý đến loại người như Cát Nhị Tráng. Hành vi phạm tội của bọn chúng nhiều không đếm xuể, bằng chứng như núi. Loại lưu manh như vậy, cứ xử thật nặng, thật nhanh vào là được.
Sắc mặt Tạ Hậu Minh trở nên nghiêm túc, nói: - Chủ tịch huyện Phạm, ý kiến này của anh tôi không tán thành cho lắm. Cát Nhị Tráng đúng là thủ lĩnh lưu manh, nhưng hắn cũng có quyền lợi chính đáng của mình. Tra tấn bức cung nhất định là không được dùng, tôi dù là Chủ nhiệm UB chính trị pháp luật , cũng không thể bao che hành vi này. Hơn nữa hiện tại đang tiến hành chỉnh đốn tác phong của cảnh sát trong toàn tỉnh, trước đó không lâu báo tỉnh còn đưa tin việc chỉnh đốn này ở huyện chúng ta. Chúng ta nên cẩn thận hơn, giữ gìn vinh dự này. Tất cả những con sâu làm ảnh hưởng đến cơ quan chính trị pháp luật đều phải xử lý đến nơi đến chốn. Cát Nhị Tráng phải xử lý, những đồng chí phạm sai lầm nghiêm trọng cũng phải xử lý. Pháp luật đối với ai cũng bình đẳng cả.
Một nụ cười châm chọc hiện lên trên khóe miệng của Tề Chính Hồng.
Lão Tạ này trở nên “chí công vô tư” từ bao giờ vậy? Còn nói pháp luật bình đẳng với mỗi người nữa chứ?
Phải nói rằng, chiêu thức này của lão Tạ khá độc, không ngờ lôi cả Phạm Hồng Vũ vào vụ này. Đương nhiên, cũng không phải nói Cát Nhị Tráng vu cáo Chủ tịch huyện Phạm, nhất định phải điều tra Phạm Hồng Vũ, Tạ Hậu Minh vẫn chưa có gan để nói như vậy. Từ miệng Cát Nhị Tráng nói ra Phạm Hồng Vũ, chủ yếu là để ngăn Phạm Hồng Vũ lại, không để hắn nhúng tay vào chuyện này.
Người đang bị “tình nghi” thì phải tránh đi mà.
Nghiêm khắc mà nói, Tạ Hậu Minh làm như vậy đã là không hợp quy củ.
Trong quan trường, tuy là đấu tranh nhưng đều có điểm mấu chốt. Để một tên tội phạm vu cáo Chủ tịch huyện, quả thực là không tưởng tượng được. Cát Nhị Tráng cũng không phải quan viên gì, mà chỉ là đầu lĩnh lưu manh mà thôi. Làm như vậy, cho dù là Tạ Hậu Minh thắng thì cũng khiến cho lãnh đạo cấp trên bất mãn nghiêm trọng.
Phải biết rằng phía sau Phạm Hồng Vũ chính là Chủ tịch tỉnh.
Mọi người ngồi đây, chỉ có một mình Tạ Hậu Minh có thể làm chuyện như vậy, đến Bí thư Lục cũng không dám khác người như thế. Chung quy Tạ Hậu Minh đã tiến thêm được một bước, điều dị thường người khác không dám làm, nhưng trong mắt ông ta chỉ là bình thường mà thôi.
Dù sao cũng không phải trực tiếp “xử lý” Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ không vội đáp lại ngay, mà vẫn bình tĩnh hút thuốc.
Mấy người trong phòng họp cũng đều không lên tiếng, cùng đợi Phạm Hồng Vũ trả lời. Sự tình đã đến mức như thế này, thắng bại lập tức sẽ thấy được rõ ràng.
Lục Cửu đảm nhiệm Bí thư Huyện ủy Vân Hồ hai năm, giữa các thành viên bộ máu cũng có ý kiến, có đấu tranh nhưng việc đánh “giáp lá cà” trong cuộc họp bí thư như thế này là vô cùng hiếm thấy. Hơn nữa lại còn do Tạ Hậu Minh khởi xướng, đồng chí này thật chỉ biết đấu đá lung tung.
Hiện tại đối đầu với cựu thư ký Chủ tịch tỉnh, để xem Phạm Hồng Vũ ứng đối như thế nào?
Trong lòng mọi người, thậm chí còn có ý mong chờ.
- Chủ nhiệm Tạ, ý của ông là Ủy ban Chính trị Pháp luật kiên trì điều tra tới cùng?
Hít vài hơi thuốc, Phạm Hồng Vũ nhìn vào mắt Tạ Hậu Minh, trực tiếp hỏi. Tạ Hậu Minh hai hàng lông mày giương lên, cơn tức đã nổi dậy. Không phải vì cái gì khác, mà chính là vì giọng điệu của Phạm Hồng Vũ, trong suy nghĩ của Tạ Hậu Minh, Phạm Hồng Vũ rõ ràng là đang “chất vấn” mình, đây hoàn toàn là khiêu khích/
Tạ Hậu Minh không thể để mình chịu thiệt được. - Đúng, đúng vậy. Đã có tố cáo rồi thì nhất định phải điều tra tới cùng.
Tạ Hậu Minh vẫn nói như đinh đóng cột, giọng điệu cũng trở nên tương đối nóng.
- Ừm, tôi biết rồi.
Phạm Hồng Vũ khẽ cười một tiếng, trả lời một câu “mịt mờ” như vậy, thân mình khẽ dựa ra sau, hiển nhiên là không muốn nói thêm điều gì nữa, ánh mắt cũng đang liếc qua người Lục Cửu.
Trong lòng Lục Cửu cả kinh, đột nhiên ý thức được bản thân mình trong chuyện này, cũng có thể phạm vào sai lầm.
Báo tỉnh mới đưa tin hoạt động chỉnh đốn tác phong của công an huyện Vân Hồ, hơn nữa còn khen ngợi rất nhiều. Lúc này, mới qua được vài ngày đã xuất hiện lời gièm pha tra tấn bức cung, thì không phải công nhiên giáng cho một cái tát hay sao? Không phải tát vào mặt Vân Hồ, cũng không phải tát vào mặt thành phố tề hà, mà trực tiếp đánh vào mặt báo tỉnh, vào mặt sở công an, thậm chí là mặt Đoàn Thần Hân.
Trong đại hội công an toàn tỉnh, Đoàn Thần Hân phê bình Vân Hồ trị an không tốt, Lý Văn Hàn lập tức tiến hành chỉnh đốn toàn huyện, được báo tỉnh đăng tin.
Cái này gọi là biết sai mà sửa.
Hiện tại Tạ Hậu Minh liều lĩnh, muốn làm ngược “quy trình”, nếu Lục Cửu không ngăn lại….một khi sở tỉnh tức giận, thậm chí là Đoàn Thần Hân nổi giận thì không những Tạ Hậu Minh không chịu nổi mà đến Lục Cửu cũng sẽ bị liên lụy theo.
Thảo nào mà Phạm Hồng Vũ vẫn ung dung như thế, không thèm để ý chút nào. Nguyên nhân chính là vì hắn đã cân nhắc thấu đáo rồi. Tạ Hậu Minh phá vớ quy tắc, không chỉ là đối nghịch lại với Phạm Hồng Vũ mà là đối nghịch với quy tắc trong quan trường.
Chủ tịch huyện Phạm thậm chí không cần ra tay thì cũng có người đứng ra giúp hắn bãi bình.
Bất cứ thế nào, Phạm Hồng Vũ đã ngồi lên vị trí này chỉ cần tinh thông quy tắc và vận dụng tốt quy tắc thì dù hắn có phải xuất thân là thư ký của Chủ tịch tỉnh hay không thì hiệu quả cũng đều giống nhau. Đây chính là điều khác biệt giữa Phạm Hồng Vũ và Tạ Hậu Minh.
Cao thấp phân biệt rõ ràng.
Lục Cửu rõ ràng muốn ngồi nhìn hổ đấu nhau, làm ngư ông đắc lợi, nhưng lúc này lại phát hiện không thể không ra mặt để “gỡ khó” cho Phạm Hồng Vũ. Cảm giác giống như bị bắt cóc vậy, rất ngộp thở.
- Chủ nhiệm Tạ, chuyện này, cơ quan chính trị pháp luật các anh có thể điều tra, nhưng nhất định phải thận trọng, phải biết phạm vi. Cho dù tình trạng mà Cát Nhị Tráng phản ánh là đúng thì đó cũng là vấn đề nội bộ, làm ồn ào ra chỉ tổn khiến chúng ta bị bôi nhọ thôi. Cho nên anh hãy thống nhất với bên công an về phương pháp xử lý, về sau không được để chuyện này xảy ra nữa. Nếu cần thiết tôi sẽ triệu tập cuộc họp để nhắc nhở bọn họ.
Lục Cửu cố kiềm chế sự buồn bực trong lòng, cao giọng nói.
Đây là cuộc họp Bí thư, Bí thư huyện ủy đã nói như vậy rồi thì chẳng khác nào đã có quyết định cuối cùng.
- Bí thư Lục cứ yên tâm, cơ quan chính trị pháp luật có phương pháp của mình, tôi sẽ nhắc nhở bọn họ.
Tạ Hậu Minh lạnh lùng nói. Đồng chí lão thành này, xem ra kiên quyết cố đấm ăn xôi đây.