Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 227: Chương 227: Tính toán không bỏ sót




Đêm càng về khuya, dân quê đã ngủ từ lâu, trên đường hoàn toàn yên tĩnh.

Bỗng nhiên, hai ngọn đèn pha sáng chói phá vỡ bóng đêm yên tĩnh, một chiếc xe jeep kiểu cũ đi về phía trụ sở Thị trấn Phong Lâm.

Cao Khiết ngồi ở ghế phụ, hai hàng lông mày nhíu lại, nói:

- Con đường này, thật sự phải sửa rồi...Chủ tịch tỉnh Vưu mà dến, nếu làm không tốt thì sẽ bị phê bình đấy.

Hai người bọn họ là di dự "Hội nghị khẩn cấp" từ Địa khu trở về.

Chủ tịch tỉnh thị sát, bất kể thế nào cũng là chuyện lớn. Địa ủy tổ chức hội nghị, những đồng chí ở các đơn vị liên quan họp lại để bàn bạc việc tiếp đón. Trong cuộc họp này, Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ có chức vụ thấp nhất, lại ngồi cùng Bí thư Huyện ủy, Chủ tịch huyện Hồng Tinh.

Bởi vì, huyện Hồng Tinh và Thị trấn Phong Lâm là nơi Chủ tịch tỉnh chỉ mặt gọi tên muốn đến thị sát lần này.

Bí thư Cao và Chủ tịch thị trấn Phạm lập tức biến thành nhân vật trọng yếu, công khai ngồi ở đằng trước các vị lãnh đạo địa khu, nghe chỉ thị của Bí thư Lương và Chủ tịch Địa khu Khâu.

Trong cuộc họp, Lương Quang Hoa có hỏi một số hình hình ở thị trấn Phong Lâm. Có thể nhìn ra được, Bí thư Lương cảm thấy kinh ngạc đối với câu trả lời của Cao Khiết.

Chẳng lẽ thị trấn nhỏ này thật sự có sự thay đổi lớn như vậy hay sao?

Từ khi Phạm Hồng Vũ đến thị trấn Phong Lâm công tác đến nay, Bí thư địa ủy Lương Quang Hoa chưa từng đặt chân đến đây, đến lễ tuyên dương sau vụ giải cứu thôn Đại Vương ông ta cũng không đến.

Hiện giờ Chủ tịch tỉnh Vưu muốn đến thị sát, Lương Quang Hoa không thể không hỏi một số tình hình được. Đến lúc đó, nếu Chủ tịch tỉnh có hỏi tới thì cũng có cái để mà trả lời.

Việc phải làm không ít, cho nên cuộc họp cũng chấm dứt khá muộn.

Sau khi cuộc họp kết thúc, thư ký của Lương Quang Hoa là Lý Trường Thắng gọi Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ lại, cười nói:

- Bí thư Cao, Chủ tịch thị trấn Phạm, có thể nhờ hai vị cho một số số liệu đơn giản không?

Lương Quang Hoa muốn tóm tắt một số số liệu. Ông ta lớn tuổi, chỉ nghe Cao Khiết báo cáo một lần thì e là không nhớ được.

- Không thành vấn đề

Cao Khiết cười nói.

- Xin lỗi, đã muộn thế này rồi, còn làm phiền hai người.

Lý Trường Thắng nói.

Phạm Hồng Vũ cười cười, lập tức lấy tài liệu trong cặp ra đưa cho Lý Trường Thắng, nói:

- Chủ nhiệm Lý, đây là số liệu cơ bản có liên quan, anh em xem.

Lý Trường Thắng hai mắt sáng ngời, kinh ngạc nói:

- Chủ tịch thị trấn Phạm, cậu đã chuẩn bị từ trước rồi?

- Ha ha, tôi chuẩn bị cho mình ấy mà.

Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói.

Lý Trường Thắng nhận tài liệu xong, ánh mắt trở nên sáng ngời. Những tờ giấy này được viết rất tỉ mỉ, nét chữ đẹp, rõ ràng. Rõ ràng đây không phải là Phạm Hồng Vũ tự chuẩn bị cho mình, hắn còn trẻ như vậy, không cần phải dùng nét chữ to, càng không cần phải viết tỉ mỉ như thế.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là hắn chuẩn bị cho Lương Quang Hoa hoặc Khâu Minh Sơn.

Hắn đã dự đoán được lãnh đạo có thể sẽ cần những tài liệu này.

Đây là đầu óc gì vậy?

- Ha ha, Chủ tịch thị trấn Phạm đúng là chu đáo hơn người, lợi hại lợi hại.

Lý Trường Thắng không nhịn được, tán thưởng một tiếng..

Bởi vì nguyên nhân từ phía Lương Quang Hoa, cho nên Lý Trường Thắng cũng không mấy hoan nghênh Phạm Hồng Vũ, nhưng không thể phủ nhận, bản lĩnh của người trẻ tuổi này quả thực rất cao, một việc nhỏ như thế cũng có thể chuẩn bị chu đáo, tính toán kỹ càng, không bỏ sót chi tiết nào.

Thảo nào đến Tống Mân nắm được hắn trong tay nhưng cũng không thể làm gì được, mà đành phải "ngậm bồ hòn", đề bạt hắn trở thành Chủ tịch thị trấn.

21 tuổi trở thành Chủ tịch thị trấn, đây là điều chưa từng có trong cả lịch sử của Địa khu Ngạn Hoa.

Trên thực tế, những số liệu này là Phạm Hồng Vũ chuẩn bị cho Lương Quang Hoa, Khâu Minh Sơn thì không cần thiết

Đối với "biểu hiện thần kỳ" của Phạm Hồng Vũ, Cao Khiết thấy nhưng không thể trách, lên xe cô thoải mái dựa lưng vào ghế, khẽ thở dài.

Chỉ có điều tuyến đường này thật chẳng nể tình Bí thư Cao gì cả, dọc đường xóc nảy không ngừng, Bí thư Cao không thể yên ổn mà nghỉ ngơi được.

Phạm Hồng Vũ thấy vậy cười nói:

- Tôi thấy, con đường này nếu muốn sửa thì đều phải dựa vào Chủ tịch tỉnh Vưu thôi.

Cao Khiết lấy làm lạ hỏi:

- Cậu lại định tìm đến Chủ tịch tỉnh đấy à?

Người này đúng thật là hiếm thấy, chỉ là một cán bộ cỏn con vậy mà còn muốn tìm tới tận Chủ tịch tỉnh.

[CHARGE=3]- Cũng không hẳn thế, chỉ là muốn Chủ tịch tỉnh mở lời mà thôi. Tuyến đường số 2 chuẩn bị phải sửa, tuy nhiên nghe nói tạm thời chỉ sửa đến bên Hồng Tinh. Cơ hội này rất hiếm gặp, nếu không tranh thủ thì thật là đáng tiếc. Nếu tuyến số 2 và số 3 có thể đồng thời được sửa thì rất thuận lợi cho việc phát triển kinh tế của cả địa khu.

Cao Khiết lắc đầu, nói:

- Tôi thấy khó lắm. Bên phía Hồng Tinh chủ yếu là dựa vào bên trên cấp tiền xuống. Bên này chủ yếu dựa vào tiền chúng ta bỏ ra, khó khăn rất lớn, cả địa khu và thị xã đều không móc đâu ra tiền cả.

- Cũng chưa chắc, sự tình ở nước ta chính là cổ quái như vậy. Bất kể công việc gì thì cũg phải xem mình có quyết định làm hay không. Tiền luôn có cách để kiếm được.

Cao Khiết lặng lẽ gật đầu.

Cô biết Phạm Hồng Vũ nói rất đúng.

- À, đúng rồi, Chủ tịch tỉnh Vưu đến, sao cậu lại biết được?

Cao Khiết đột nhiên hỏi, bí ẩn này vẫn đặt trong lòng Cao Khiết, nhưng mấy ngày hôm nay bận quá, cô chưa có thời gian hỏi.

Phạm Hồng Vũ đang chuẩn bị trả lời, xe jeep bỗng nảy dựng lên, Phạm Hồng Vũ cầm chặt tay lái, chuyên chú nhìn về phía trước, nói:

- Sắp đến thị trấn rồi, về rồi nói sau, không lại lao xuống rãnh thì khổ.

- Ừ.

Cao Khiết lại gật gật đầu.

Dù sao người này, đã hình thành một thói quen, tối nào hắn cũng thích đến phòng mình ngồi một lúc mới về, dường như nếu không như vậy thì hắn sẽ mất ngủ không bằng.

Thật vất vả, xe jeep đã về đến thị trấn, Bí thư Cao ngẩng đầu lên, Chủ tịch thị trấn Phạm vội vàng theo sát phía sau.

Xế chiều hôm nay, Chủ tịch Hội đồng ND thị trấn đã tổ chức hội nghị. Theo đề cử của Thị ủy, nhất trí thông qua Phó Chủ tịch thị trấn Phạm sẽ trở thành Quyền Chủ tịch thị trấn. Đợi cuối năm Hội đồng ND thị trấn tổ chứ hội nghị sẽ đề cử để chính thức trở thành Chủ tịch thị trấn.

Mở căn phòng cá nhân của mình ra, Cao Khiết liền ném chum chìa khóa lên giường, rồi ngồi luôn xuống ghế, nói:

- Chủ tịch thị trấn Phạm, pha một cốc trà nóng để Bí thư đây uống, mau lên…

- Yes Sir, Bí thư đại nhân cứ ngồi, đợi tiểu sinh đi pha trà.

Chủ tịch thị trấn Phạm liền đáp ứng, lanh lẹ pha cho Bí thư Cao một cốc trà nóng. Hắn đã quá quen thuộc với căn phòng này rồi.

Cao Khiết thật sự mệt mỏi, tay cầm cốc trà, từng ngụm từng ngụm thưởng thức.

Phạm Hồng Vũ cũng pha cho mình một cốc, nhưng giờ khắc này hắn lại chăm chú nhìn Cao Khiết.

Cao Khiết cũng không thèm để ý.

Người này chỉ cần ở cùng mình một lúc là sẽ lại như vậy, điều này quá quen rồi.

- Chị, chị thật là xinh đẹp.

Phạm Hồng Vũ bỗng nhiên lẩm bẩm một câu.

Cao Khiết trừng mắt nhìn hắn, lập tức đưa tay lên vuốt tóc, khóe miệng hơi nhếch lên, cười nhạt. Từ nhỏ đến giờ, cô nghe câu này đã quá quen tai rồi, tuy nhiên khi nghe Phạm Hồng Vũ nói như vậy, trong lòng cô lại cảm thấy kiêu hãnh.

- Nói đi, rốt cuộc là chuyện như thế nào?

Một lúc sau, Cao Khiết thu lại tâm tư, quay lại vấn đề vừa rồi.

- Tiêu Lang, chính là thư ký của Chủ tịch tỉnh Vưu, chị biết rồi chứ?

Hai hàng lông mày tuyệt đẹp của Cao Khiết khẽ dựng lên:

- Biết, chẳng lẽ anh ta lại nói cho cậu? Cậu quen anh ta từ bao giờ.

Phạm Hồng Vũ cười nói:

- Là Lý Xuân Vũ giới thiệu đấy. Tiêu Lang chính là bạn học thời đại học với chị họ của Lý Xuân Vũ, nghiêm chỉnh mà nói thì anh ấy là bạn trai. Anh ấy là sinh viên xuất sắc của trường đại học ở miền Bắc, cùng trường với Chủ tịch tỉnh Vưu.

Thì ra là thế.

Thảo nào mà Tiêu Lang trẻ tuổi như vậy nhưng đã làm thư ký của Chủ tịch tỉnh, hóa ra là xâu xa như vậy. Trong mạng lưới quan hệ ở chốn quan trường đúng là phức tạp thật sự. Nhưng cũng may mà Phạm Hồng Vũ đều biết vận dụng. E là lúc này Tống Mân dù có nghĩ nát óc nhưng cũng không đoán ra “quân bài chưa lật” này của Phạm Hồng Vũ.

- Sao không nói sớm?

Cao Khiết bỗng nhiên tức giận, hung hăng nhìn Phạm Hồng Vũ.

Người này thật là đáng ghét.

Rõ ràng như thế mà không nói với mình, làm hại mình đã “nổi giận lôi đình” xông thẳng đến chỗ Bí thư Tống, thiếu chút nữa thì đã “tay đôi” với cả ông ta.

- Chị đâu có hỏi.

Phạm Hồng Vũ cợt nhả nói.

- Cậu đúng là đồ vô lại.

Cao Khiết càng thêm tức giận, quay mặt đi chỗ khác, không thèm nhìn hắn nữa.

Bỗng nhiên, Cao Khiết cảm giác được bàn tay nhỏ bé của mình bị bao phủ bởi một bàn tay rộng lớn, thô ráp, nóng hầm hập.



Thân hình mềm mại của Cao Khiết khẽ run lên, khuôn mặt xinh đẹp có chút ửng đỏ, “căm tức” nhìn Phạm Hồng Vũ.

- Chị, cảm ơn.

Phạm Hồng Vũ cầm chặt bàn tay nhỏ bé của Cao Khiết, hạ giọng nói.

Nếu như trước đó, Phạm Hồng Vũ còn không rõ sự “yêu mến” của Cao Khiết đối với hắn như thế nào, bây giờ thì hắn đã rõ ràng rồi.

Vì hắn, Cao Khiết có thể đánh đổi bất cứ thứ gì.

Cao Khiết cắn chặt môi, muốn gạt tay hắn ra, nhưng tay Phạm Hồng Vũ chắc chắn như vậy, sao có thể dễ dàng thoát khỏi được.

- Bỏ tay ra.

Cao Khiết hừ một tiếng, nói.

- Không.

Ánh mắt Phạm Hồng Vũ nhìn cô vô cùng nóng bóng, không che dấu chút nào.

Cao Khiết ngượng ngùng quay mặt đi, không dám nhìn hắn, hai má càng đỏ bừng bừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.