Tối hôm đó,
Vưu Lợi Dân không trở về thị xã mà ở lại thị trấn Phong Lâm. Hôm nay
khảo sát khu công nghiệp, ngày mai còn muốn khảo sát tình huống nông
thôn, nhất là thôn Đại Vương bị thiên tai hồi đầu năm.
Thị trấn Phong Lâm hiện tại có ba nhà khách. Thời gian đầu chỉ có một
nhà khách cũ nát, cơ bản chẳng làm được kinh doanh gì, thử nghĩ có ai mà đến nhà khách thị trấn ở chứ? Khi đó nhân khẩu lưu động quá thấp, nông
dân không phải vạn bất đắc dĩ thì tuyệt không tiêu tiền vào nhà khách mà ở. Toàn bộ nhà khách cũng chỉ có ba bồn phòng, chủ yếu là để tiếp đãi
lãnh đạo cấp trên đến thị sát.
Từ khi khu công nghiệp khởi công, có người ra vào thường xuyên ở thị trấn, cho nên mới xây dựng thêm nhà khách.
Người nước ngoài cũng nhiều hơn.
Khu công nghiệp xây dựng ký túc xá, nhưng ngay cả văn phòng nhà xưởng mà còn xây dựng giản dị thì điều kiện chỗ ở của nhân viên làm sao mà tốt
hơn được. Nhất là một số kỹ thuật viên từ Hongkong và Giang Khẩu đến,
thật sự là không chịu khổ nổi, nên trường kỳ ở lại nhà khách. Tóm lại
điều kiện so với chỗ ở của khu công nghiệp vẫn tốt hơn một chút.
Hai nhà khách mới mở cũng được xem là có cấp bậc rồi. Ít nhất so với nhà khách quốc doanh kia điều kiện tốt hơn nhiều. Sạch sẽ, còn có quạt
điện. Phòng sang hơn thì thậm chí còn có TV, chỉ có điều là giá hơi đắt. Nhưng kỹ thuật viên và nhân viên quản lý tiền lương cao, không cần quan tâm đến chút tiền đó, chủ yếu là được thoải mái.
Vưu Lợi Dân không trở về địa khu, Lương Quang Hoa, Khâu Minh Sơn, Tống
Mân và các lãnh đạo thị xã khác tất nhiên cũng không thể trở về. Làm sao mà để cho Chủ tịch tỉnh một mình ở lại nông thôn, còn mình thì chạy về
thị xã ngủ ngon chứ?
Không hiểu quy củ như vậy thì còn lăn lộn làm gì?
Hai ông chủ của nhà khách cả người mồ hôi lạnh ứa ra.
Chủ tịch tỉnh!
Cha mẹ ôi! Ở cái thị trấn Phong Lâm chim không thèm thải này mở nhà
khách, ai có thể nghĩ đến một ngày kia, không ngờ có Chủ tịch một tỉnh
lại đến ở?
Đây là khách quý đến bậc nào?
Ông chủ một nhà già trẻ đều xuất động, chạy trước chạy sau, luống cuống
tay chân, cuối cùng cũng an bài số khách quý này một cách thỏa đáng.
Trong phòng họp nhỏ nhà máy điện tử Thiên Ca, đèn đuốc sáng trưng.
Lệnh Hòa Phồn, Triệu Ca, Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ, Lư Đại Chính, Tái Hiểu Vũ, Tiêu Lang đang ở trong phòng họp.
Lệnh Hòa Phồn và Triệu Ca tối nay khẳng định là phải ở chỗ chiêu đãi.
Tuy nhiên, hiện tại vẫn còn rất nhiều công việc cần phải thương lượng.
Phó cục trưởng của văn phòng thư ký Tỉnh ủy Tiêu Lang cũng chủ động yêu
cầu tới tham dự hội nghị. Cũng không biết là do Chủ tịch yêu cầu hay tự
thân y yêu cầu. Tóm lại, y nói rất rõ với Phạm Hồng Vũ là muốn dự thính, hiểu biết một chút về hình thức vận tác của xí nghiệp đầu tư nước
ngoài.
Phỏng chừng, cho dù không phải là đề nghị của Vưu Lợi Dân thì ít nhất Tiêu Lang cũng phải hướng Chủ tịch tỉnh làm báo cáo.
Vưu Lợi Dân đến địa khu Ngạn Hoa khảo sát, Tiêu Lang là thư ký đi theo.
Lần này tới tham dự cuộc họp của nhà máy Thiên Ca, tất nhiên phải đạt
được sự phê chuẩn của Vưu Lợi Dân, bằng không thì không thể tự ý rời
khỏi cương vị công tác.
Cuộc họp này rất kỳ lạ, có thiếu niên anh tuấn của tập đoàn Lệnh thị có
tiếng ở Hongkong, thoát ly gia tộc tự mình gầy dựng sự nghiệp, có thể
nói là người tài; có một bà chủ nhỏ của một khách sạn ở một thị trấn
không biết tên của huyện Vũ Dương nay nghiễm nhiên trở thành thương nhân nước ngoài, đang ở trong giai đoạn lột xác lớn nhất của cuộc đời; có
thiên kim tiểu thư của một Chủ tịch thành phố, Bí thư Đảng ủy trẻ tuổi
nhất; còn có đệ nhất thư ký của Tỉnh ủy, người có thể luôn nghe thấy đại sự cơ mật của toàn tỉnh.
Còn người chủ trì hội nghị này không hề nghi ngờ là người đã công nhiên
cướp súng của cảnh sát, ở phòng công an huyện bắt cóc con tin, trong
nháy mắt nhanh chóng biến thành Chủ tịch thị trấn trẻ tuổi nhất toàn
tỉnh, đồng chí Phạm Hồng Vũ.
Ban ngày có quá nhiều lãnh đạo, Phạm Hồng Vũ nhất định phải tuân theo
quy củ. Nhưng còn ở đây, là cá nhân tụ hội, cũng không cần e dè nhiều
như vậy.
Có thể nói, hội nghị này toàn là người một nhà.
Phạm Hồng Vũ cũng không cần khách khí.
- Lệnh tổng, xin anh hãy nhớ kỹ. Tốc độ, tốc độ và vẫn là tốc độ. Ở
trong lĩnh vực điện tử, tốc độ sản xuất sản phẩm và tốc độ đổi mới vĩnh
viễn là mấu chốt quan trọng nhất trong việc cạnh tranh. Lĩnh vực cạnh
tranh trung tâm của ngành điện tử chính là tốc độ sản xuất và tốc độ đổi mới. Hiện tại ông trời cho chúng ta cơ hội tiêu thụ sản phẩm tốt như
vậy, phỏng chừng Nintendo và một số nhà sản xuất game khác cũng đã vùng
dậy đuổi theo. Nhất là Nintendo, phải đề phòng chiến thuật giá cả của
bọn họ.
Phạm Hồng Vũ ngồi ở vị trí trung tâm, nâng tách trà lên uống một ngụm, không chút do dự nói.
Lệnh Hòa Phồn cau mày nói:
- Chiến thuật giá cả? Nintendo hẳn sẽ không điên cuồng như vậy chứ?
Chúng ta bây giờ tiêu thụ giá cả không cao. Căn cứ vào suy đoán của
chúng ta, Nintendo cũng đã bước vào giai đoạn thí nghiệm cuối cùng,
nhưng chi phí sản xuất của bọn họ khẳng định là cao hơn so với chúng ta. Bọn họ tất cả đều sản xuất ở Nhật Bản, chi phí lao động chính là điểm
mấu chốt hạn chế chiến thuật giá cả của bọn họ.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Nhưng anh đừng quên, trong những năm vừa qua, bọn họ trong việc tiêu
thụ máy chơi game gia đình đã kiếm không ít tiền. Liều mạng nhất thời
thì chỉ có thể nhận lấy thiệt thòi, chi bằng đấu chiến với chúng ta. Máy chơi game cầm tay này tốc độ bao trùm thị trường là rất nhanh. Bọn họ
chỉ cần bên trong cuộc đọ sức thứ nhất phá hủy chúng ta, độc bá thị
trường thì việc thua lỗ có thể nhanh chóng được thu hồi lại. Bọn họ rất
có thực lực đấy.
- Thế thì phải làm sao bây giờ?
Triệu Ca không kìm nổi hỏi.
Cô ngồi bên cạnh Phạm Hồng Vũ, cùng với Cao Khiết một trái một phải, vây quanh Chủ tịch thị trấn Phạm.
Không ai để ý đến chi tiết này.
[CHARGE=3]Triệu Ca gương mặt xinh đẹp hiện lên vẻ âu lo. Một năm qua,
Triệu Ca cảm thấy mình giống như đang nằm mơ, một chút cũng không chân
thực. Nhất là khi công ty Thiên Ca được thành lập ở Hongkong, cô bỗng
nhiên trở thành Chủ tịch hội đồng quản trị, mỗi ngày đều đối mặt với
ngựa xe như nước, càng làm cho Triệu Ca sinh ra cảm giác hoang đường.
Nhưng Triệu Ca cuối cùng cũng tin rằng đây chính là sự thật. Không phỉa
bởi vì những gì cô nghe thấy, nhìn thấy mà chính là vì Phạm Hồng Vũ.
Chỉ cần hết thảy đều là do Phạm Hồng Vũ an bài, thì không còn là giả.
Triệu Ca đối với Phạm Hồng Vũ sùng bái đã xâm nhập đến tận xương tủy, không có gì có thể thay đổi được.
Máy chơi game cầm tay vừa ra thị trường liền lập tức có được thành công
thật lớn. Triệu Ca vui sướng không ngừng. Hiện tại Phạm Hồng Vũ lại đưa
ra cảnh cáo, khiến triệu ca lập tức lo lắng hãi hùng.
Đầu tư nhà máy điện tử Thiên Ca đã chiếm hết một nửa tiền của bọn họ. Nếu bị phá hủy hết thì chính là hỏng bét.
Tất cả mọi người đều chờ đáp án của Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười nói:
- Tôi đây cũng chỉ là phỏng đoán. Người Nhật Bản rất giỏi về năng lực
bắt chước, thường có thể tiết kiệm rất nhiều chi phí nghiên cứu. Sau đó
dựa vào ưu thế giá cả để đánh bại bản gốc. Tuy nhiên lần này, nếu
Nintendo muốn đấu với chúng ta, tôi thật ra rất hoan nghênh.
- Vì sao?
Lần này đến phiên Cao Khiết đặt câu hỏi.
Cuộc họp tối nay là do Phạm Hồng Vũ chủ động mời Cao Khiết tham dự. Cao
Khiết cũng cần tiếp xúc nhiều những cuộc họp như thế này để làm phong
phú tri thức của mình.
- Nintendo chính là người cạnh tranh lớn nhất của công ty Thiên Ca trong lĩnh vực máy chơi game. Thừa dịp lúc này bọn họ đang bị chúng ta đoạt
trước, không thể không chịu lỗ vốn trước để đấu với bọn họ. Phá hủy một
lần là xong. Làm một mẻ, khỏe suốt đời.
Phạm Hồng Vũ chắc chắn nói.
- Cậu không phải nói, tiền của bọn họ rất nhiều sao?
Cao Khiết có cuht1 không rõ.
Phạm Hồng Vũ liền cười nói:
- Đó cũng chính là hạn cuối. Khi lỗtới một trình độ nhất định, bọn họ sẽ liền chịu không được. Lúc này, nếu bọn họ lỗ vốn vì đấu với chúng ta,
người chết chính là bọn họ, không phải là chúng ta. Bởi vì ưu thế lớn
nhất của bọn họ chính là bắt chước, làm giảm đi phí tổn nghiên cứu. Mà
điểm này cũng chính là ưu thế lớn nhất của chúng ta. Hơn nữa, phí tổn
cho nhân công của chúng ta thấp hơn bọn họ. Bất kể họ dùng loại giá cả
nào để đè chúng ta, chúng ta đều có thể nghênh chiến.
Bởi vì đồng chí Phạm Hồng Vũ bắt chước, so với người Nhật Bản phải hoàn
chỉnh hơn nhiều. Nintendo đã bị Phạm Hồng Vũ bắt chước một lần, mà đời
sau lại còn có rất nhiều trò chơi nổi danh cũng trở thành đối tượng được bắt chước của đồng chí Phạm Hồng Vũ. Hiroshi Yamauchi chỉ cần không
phải là người trọng sinh thì ông ta tuyệt đối chơi không lại Phạm Hồng
Vũ.
Đồng chí Phạm Hồng Vũ cũng không ngại dùng phương thức này để xử lý Nintendo.
Lệnh Hòa Phồn thở phào một cái.
Không thể nghi ngờ, y hoàn toàn có cùng nhận thức với phân tích của Phạm Hồng Vũ. Chi phí nghiên cứu của điện tử Thiên Ca, bởi vì có Phạm Hồng
Vũ tồn tại nên đã giảm xuống đến mức không thể tin nổi.
- Lệnh tổng, Triệu tổng, tôi cho rằng mở rộng quy mô sản xuất gấp hai
lần vẫn là chưa đủ. Người mà chúng ta đang nhắm tới chỉ là thị trường
nước ngoài. Mà thị trường trong nước cơ bản là trống rỗng. Chúng ta có
hơn một tỷ người, hơn nữa tốc độ giàu có đang tăng lên nhanh chóng. Nhu
cầu sử dụng máy chơi game cầm tay tuyệt đối sẽ không ít hơn so với thị
trường nước ngoài. Với giá cả của máy chơi game hiện nay, thị trường
trong nước quả thật còn rất cao. Tuy nhiên, một khi bắt đầu cuộc chiến
giá cả thì có thể giảm xuống đến mức người trong nước có thể chấp nhận
được. Hơn nữa, tôi trước đây đã nói qua, sản phẩm điện tử đặc điểm lớn
nhất chính là đổi mới cực nhanh. Tuy nhiên, hiện nay thì tiêu phí thị
trường trong nước vẫn còn lạc hậu hơn so với thị trường nước ngoài đến
hai ba năm. Máy chơi game đời thứ nhất ở thị trường nước ngoài hết hơi
thì lúc đó mới có thể khởi động ở thị trường trong nước. Và máy chơi
game đời thứ nhất này vẫn được thị trường trong nước hoan nghênh. Cho
nên, hiện tại chúng ta mở rộng quy mô sản xuất gấp hai lần, toàn lực
tranh đoạt thị trường nước ngoài, đồng thời bắt đầu tiến hành bán thử ở
các thành phố lớn trong nước, xem xét đến những đại lý. Sau khi dây
chuyền mới được hình thành, có thể đem tiêu thụ chủ lực chuyển về trong
nước. Sau này sản phẩm điện tử, hoặc bất kỳ một sản phẩm nào, ai chiếm
cứ được thị trường trong nước thì người đó liền đứng ở thế bất bại.
Phạm Hồng Vũ chậm rãi nói.
- Chủ tịch thị trấn Phạm, chí lớn gặp nhau.
Lệnh Hòa Phồn không kìm nổi nở một nụ cười.
Nhân số một tỷ người, hơn nữa còn là một chỉnh thể. Tiềm lực của thị
trường này thật sự là khổng lồ. Có thể nói, trong vòng mười năm, ai
chiếm cứ được thị trường trong nước thì người đó có thể trở thành thương hiệu đầu tiên trên thế giới.