- Ông ta ghê gớm vậy, tôi sẽ không đi.
Cao Khiết nhìn ra bên ngoài, bỗng thốt lên một câu như vậy
Thị xã Ngạn Hoa rất nhỏ, chỉ mất vài phút là đã ra khỏi thị xã rồi. Cao
Khiết bỗng nhiên trở về với tính tình vốn có. Khi ở cùng chỗ riêng với
Phạm Hồng Vũ, thì tính tình đó càng phát tác thường xuyên, gần như không hề giống với lúc là Bí thư đảng ủy thị trấn.
- Được, chúng ta không đi, chẳng lẽ ông ta cắn chúng ta sao.
Đây cũng là kinh nghiệm mà hắn đúc rút được, khi mà các cô gái tức giận
thì mình nhất định phải thuận theo tính tình của cô ấy, nếu thao thao
bất tuyệt giảng đạo lý thì chỉ tự tìm phiền toái mà thôi.
Cao Khiết cuối cùng cũng thu ánh mắt từ bên ngoài trở về, nhìn thẳng về phía trước, miệng cũng không nhếch lên.
Trong mắt mọi người Lục Nguyệt là người rất ưu tú, chỉ có một mình Bí
thư Cao là không thuận mắt với anh ta, vừa nghĩ đến việc từ nay về sau
ngày nào cũng phải gặp anh ta, là Cao Khiết lại cảm thấy đau đầu.
Thân trong chốn quan trường, Cao Khiết cũng hiểu đạo lý “gặp dịp thì
chơi”, nhưng do “hạn chế thời gian”, nếu như việc “gặp dịp thì chơi này” chỉ là ngẫu nhiên thì còn có thể chịu đựng được. Còn nếu từ thứ hai đến thứ bảy, buổi sáng từ tám giờ sáng đến sáu giờ chiều đều phải “chơi” ,
miễn cưỡng cười nói thì lcó thể chịu được sao?