Phạm Hồng Vũ động tác tuy rằng mau lẹ, nhưng Trịnh Phong Khuông bên kia còn nhanh hơn.
Hạ Ngôn vừa mới về nhà lấy mấy bộ trang phục, mang theo túi xách cùng với
Phạm Hồng Vũ ra đến cửa nhà máy thì đã bị cảnh sát nhân dân của phòng
công an chặn lại. Đầu lĩnh đúng là bạn bè của Trịnh Phong Khuông, dáng
người rất khôi ngô, cảnh sát nhân dân Hoàng Liên Sinh.
- Đứng lại, làm gì vậy? Muốn chạy trốn à?
Vừa thấy tư thế của Phạm Hồng Vũ và Hạ Ngôn, Hoàng Liên Sinh một phen quát lớn.
Hoàng Liên Sinh vừa nhìn thì biết đây là loại chỉ biết đánh nhau mà không
biết suy nghĩ. Tối ngày chỉ biết nghe lời Trịnh Phong Khuông, còn ai
cũng không thèm để vào mắt.
Hạ Ngôn lập tức phát hảo, quăng
cái túi xách trong tay, chuẩn bị mở miệng thì Phạm Hồng Vũ đã kéo y lại, đoạt ở đằng trước, mỉm cười nói:
- Cảnh sát Hoàng, xin chào!
Xưng hô “cảnh sát” vào những năm tám mươi thì chưa được lưu hành. Thường hay gọi là đồng chí cảnh sát này, đồng chí công an kia. Nhưng người trong
thể chế sẽ tự động cấp cho Hoàng Liên Sinh danh hiệu “đội trưởng”.
Hoàng Liên Sinh rõ ràng không quen kiểu cách xưng hô mới của Phạm Hồng Vũ,
liếc mắt nhìn hắn một cái, ngoài cười nhưng trong không cười nói:
- Phạm công tử.
Mặc dù là ngoài cười nhưng trong không cười, giả bộ rối tinh rối mù, nhưng y rốt cuộc cũng phải cố nở một nụ cười, đủ để cho thấy trong đầu đối với
Phạm Hồng Vũ nhiều ít cũng có sự kiêng kỵ. Bất kể thế nào, bố của Phạm
Hồng Vũ trước đây cũng là Phó chủ tịch thường trực huyện. Ở huyện Vũ
Dương không phải căn cơ không có. Họ Phạm cũng là dòng họ lớn nhất ở Vũ
Dương. Nhất là thôn họ Phạm của Phạm Hồng Vũ. Đây là thôn lớn nhất trong toàn bộ huyện. Cả thôn hơn ba ngàn nhân khẩu toàn bộ đều họ Phạm, dân
phong dũng mãnh. Phạm Vệ Quốc là người có chức tước quan lớn nhất của
thôn họ Phạm, năng lực phi phàm. Nếu chọc giận người của thôn họ Phạm,
ngay cả UBND huyện cũng dám bắt anh lại.
Trịnh Phong Khuông
không tự mình ra mặt, vừa rồi thậm chí còn phái đám người của Diệp Hữu
Đạo của đội cảnh sát hình sự đến nhà máy cơ khí nông nghiệp, hẳn là cũng có sự e dè bên trong. Trong ấn tượng của Phạm Hồng Vũ, Trịnh Phong
Khuông được xem là một thứ con cháu cán bộ ngang ngược, càn rỡ nhất.
Loại người như y sẽ không bao giờ có sự cố kỵ. Cho dù là lãnh đạo trung
ương, lãnh đạo tỉnh có xuất hiện trước mặt y cũng không sợ. Nhưng đối
với lãnh đạo chủ chốt huyện, như Bí thư Huyện ủy, Chủ tịch huyện và bố
của y, Phó bí thư Trịnh Thiên Bình thì y tương đối vẫn có sự kiêng kỵ.
Những người này tuy rằng không thể quyết định sinh tử của y, nhưng có thể
quyết định “chất lượng sinh hoạt” của y. Nếu Trịnh Thiên Bình mất hứng
thì cuộc sống của y sẽ không được tốt.
- Cảnh sát Hoàng, các người tới rất đúng lúc. Hạ Ngôn buổi tối hôm qua đã đánh Trương Đại
Bảo, tôi đang muốn dẫn cậu ấy đến đồn công an tự thú.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói.
Nếu đám người Hoàng Liên Sinh đã tới, còn muốn rời khỏi thì khả năng không
lớn. Chi bằng đoạt ở phía trước, khiến Hạ Ngôn tự động đến đồn công an
vùng ngoại thành tự thú. Khi xử lý cũng có thể có tình tiết giảm nhẹ. Xử lý những vụ án này, ngoại trừ tạm giam và bồi thường thuốc men thì cũng không còn hình phạt gì đặc biệt nghiêm trọng. Chỉ có điều, Trịnh Phong
Khuông nắm quyền, nhất định phải ra tay rất nặng. Bắt Hạ Ngôn hai năm
lao động giáo dục, thậm chí ngồi tù hai năm cũng là có khả năng.
Phạm Hồng Vũ chi bằng trước chiếm tiên cơ.
Hoàng Liên Sinh sửng sốt, cũng không nghĩ đến Phạm Hồng Vũ sẽ nói như thế. Dừng một chút liền nói:
- Haha, tự thú thì rất tốt. Chúng tôi cũng chính vì người bị hại Trương
Bảo Tài báo án, nói Hạ Ngôn của nhà máy cơ khí nông nghiệp đả thương anh ta, cho nên mới qua đây bắt người. Hạ Ngôn không cần đến đồn công an
ngoại thành làm gì, trực tiếp theo chúng tôi trở về phòng công an. Vụ án này do đội trị an của chúng tôi tiếp quản.
Phạm Hồng Vũ không chút do dự, lập tức gật đầu, nói:
- Được, quần chúng công an cùng một nhà. Đến cục hay sở thì cũng giống
nhau. Hạ Ngôn, chúng ta đi thôi, tôi đi với cậu đến phòng Công an.
Hạ Ngôn trong lòng rất không tình nguyện nhưng mắt thấy tình trạng như vậy, cũng chỉ biết rằng mình phải đến phòng công an rồi.
Bị một đám cảnh sát vây quanh, y cho dù có muốn “dũng mãnh phi thường” cũng không được.
Lập tức Hạ Ngôn gật đầu một cái, rồi xoay người cầm túi xách lên, không
thèm nói một tiếng, đi theo đám người Hoàng Liên Sinh đến phòng công an.
Hoàng Liên Sinh như cười như không nói với Phạm Hồng Vũ:
- Phạm công tử, anh không cần đi theo.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Không có việc gì, tôi đến phòng công an, tìm Trịnh ca tâm sự. Xem
chừng, Trịnh ca đối với tôi có chút hiểu lầm. Dù sao mọi người trước kia cũng cùng làm chung một chỗ. Có hiểu lầm gì, giải thích rõ ràng là được rồi.
Hoàng Liên Sinh cao thấp đánh giá Phạm Hồng Vũ một
phen, dường như hoàn toàn không ngờ được Phạm Hồng Vũ lại khiêm tốn như
vậy, lại chủ động đến phòng công an tìm Trịnh Phong Khuông giải thích
“hiểu lầm”. Nói trắng ra là đi chịu thua cầu tình. Đám công tử ca này,
bình thường ai mà mắt không cao hơn trán?
Xem ra, Phạm công
tử cũng hiểu được, lúc này bố của hắn không còn là Phó chủ tịch thường
trực huyện Vũ Dương nữa. Đấu với Trịnh Phong Khuông cũng chẳng có gì ưu
đãi.
Cách trả thù người thông minh.
- Được, có hiểu lầm gì thì mọi người cứ nói. Rồi sau đó sẽ không còn việc gì.
Hoàng Liên Sinh cũng không phải là cái tên có đầu óc. Khoác lên người bộ quần áo công an nhưng người cũng đầy phỉ khí. Người này sau khi tiến vào hệ
thống công an, chỉ sợ chuyện tốt thì một chuyện cũng chưa làm nổi, nhưng chuyện xấu chắc cũng mười lần. Toàn bộ chính là chó săn của Trịnh Phong Khuông, dọa nam nạt nữ, giúp kẻ xấu làm điều ác. Không có chuyện ác nào là không làm. Hiện giờ, Phạm Hồng Vũ lấy giọng điệu giang hồ đối thoại
với y, y nghe ra mùi vị trong đó, lập tức đối với Phạm Hồng Vũ cũng vài
phần kính trọng hẳn lên.
Phòng công an huyện Vũ Dương vẫn là cái bộ dạng cũ nát trong trí nhớ của Phạm Hồng Vũ.
Ở kiếp trước, Phạm Hồng Vũ trong cái đống “kiến trúc” đổ nát này ước
chừng công tác cũng mười mấy năm. Mãi cho đến năm 2007, phòng công an
huyện Vũ Dương mới dời đến địa điểm làm việc mới.
Hoàng Liên Sinh cùng với Hạ Ngôn đến văn phòng của đại đội trị an.
Trước khi bước vào cửa, Phạm Hồng Vũ từ trong túi lấy ra một hộp thuốc lá
Hồng Châu Bài, vụng trộm nhét vào trong tay Hoàng Liên Sinh, cười nói:
- Hoàng ca, hút điếu thuốc đã. Hạ Ngôn tuổi còn trẻ, không hiểu chuyện, anh cũng không nên chấp nhất với cậu ấy.
Thuốc lá Hồng Châu Bài một gói là một đồng tám hào, xem như là loại thuốc lá
cao cấp. Các lãnh đạo chủ chốt của huyện bình thường cũng không hút loại thuốc lá mắc như vậy. Khi đó, không khí trong đội ngũ cán bộ tương đối
còn trong sạch.
Phạm Hồng Vũ có tiền, thì không bạc đãi bản thân, ăn ngon uống ngon.
Cũng không cần phải chịu khổ.
Hắn trong túi áo vốn còn mấy gói, tính lên xe sẽ đưa cho Hạ Ngôn mang đi. Nhưng không ngờ ở trong này cũng có công dụng.
Hoàng Liên Sinh ánh mắt sáng ngời, trên mặt tràn đầy ý cười, gật đầu nói:
- Phạm công tử, không phải tôi Hoàng Liên Sinh muốn thế nào. Việc này còn phải là sếp Trịnh mở miệng. Chỉ cần anh ấy nói một câu, vấn đề gì cũng
đều được giải quyết.
Phạm Hồng Vũ gọi “Hoàng ca” khiến y trong lòng cũng cảm thấy thoải mái.
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười:
- Tôi hiểu rồi, tôi phải đi tìm Trịnh ca tâm sự đây.
- Được, phòng của sếp Trịnh ở phía trước. Tôi bảo đảm không làm khó anh em của anh đâu.
Hoàng Liên Sinh trịnh trọng cam kết.
Phạm Hồng Vũ vỗ vỗ vai của y.
Trịnh Phong Khuông là đội trưởng đại đội trị an, lại hưởng thụ đãi ngộ đặc
biệt, tất nhiên là một mình một phòng. Đương nhiên, đó chỉ là một gian
phòng nhỏ lâm thời, chưa thể nói là văn phòng chính quy. Tuy nhiên, xét
đến Đại đội trưởng, Đại đội phó đội trị an chen chúc trong một căn phòng thì cũng khó coi.
Chỉ có điều, gian phòng này bình thường Trịnh Phong Khuông cũng ít dùng đến.
Đội trưởng Trịnh trên cơ bản ít khi đến văn phòng làm việc.
Còn không bằng ra ngoài uống rượu, tán gái, ăn chơi đàng điếm cho sảng khoái.
Hôm nay, rất hiếm thấy y ngồi trong phòng làm việc. Tất nhiên là vì chuyện
Trương Đại Bảo bị đánh mà Trịnh Phong Khuông cảm thấy rất căm tức. Trong suy nghĩ của Trịnh công tử, đây rõ ràng là Phạm Hồng Vũ hướng y thị uy.
Như thế nào, tôi chân trước phá tiệm của anh, anh sau lưng thu thập huynh đệ của tôi. Đây chính là đối nghịch.
Được, anh đã cứng đầu như vậy, vậy thử một chút xem sao? Xem rốt cuộc là ai da trâu hơn.
Cho nên, khi Phạm Hồng Vũ hiện ra trước cửa phòng làm việc của y, cười gọi
một tiếng “Trịnh ca”, Trịnh Phong Khuông cảm thấy rất ngạc nhiên, còn
tưởng là mình nhìn lầm.
Phạm Hồng Vũ cũng dám đến văn phòng của y sao?
Phạm Hồng Vũ không chút để ý đến sự kinh ngạc của Trịnh Phong Khuông, lập
tức đi qua, móc thuốc lá, kính cẩn đưa cho Trịnh Phong Khuông một điếu,
cười ha hả nói:
- Trịnh ca, mau hút điếu thuốc cho thơm miệng.
- Phạm công tử, này thì không dám.
Trịnh Phong Khuông rất nhanh hồi phục lại tinh thần, tay nâng lên, ngăn điếu
thuốc lá của Phạm Hồng Vũ, kỳ quái nói, nụ cười trên mặt rõ ràng là chế
nhạo.
Phạm Hồng Vũ không thèm quan tâm, vẫn như trước, cười ha hả nói:
- Trịnh ca, hiểu lầm rồi. Chuyện tối hôm qua, tôi thật không biết. Tối
hôm qua, tôi ở địa khu cùng với bạn bè uống rượu. Chủ yếu là đối tượng
của người anh em của tôi không phải là nhằm vào Trịnh ca anh đây. Điểm
này tôi dám cam đoan. Tôi đã tự mình mang người đưa đến đây, đang ở
phòng bên đấy.
Trịnh Phong Khuông vừa nghe, sắc mặt biến
đổi, trong mắt hiện lên một chút hồ nghi, không biết được Phạm Hồng Vũ
rốt cuộc muốn cái gì đây.
- Tiểu Phạm, cậu đây là có ý tứ gì?
- Trịnh ca, nghe lời nói của anh, tôi còn có thể có ý gì. Hai ta cũng
không phải kẻ thù, phải không? Mọi người cùng hít thở một bầu không khí, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy. Tất cả đều là sự hiểu lầm. Trịnh ca, hút một điếu thuốc nhé.
Phạm Hồng Vũ cười, miệng đầy hương vị giang hồ.
Loại diễn xuất này, cảnh sát Phạm là ngựa quen đường cũ. “Phạm thần thám”
xưng hô này cũng không phải là ngây ngốc cả ngày trong phòng làm việc mà có được. Tam giáo cửu lưu, người nào mà hắn chẳng giao tiếp.
Trịnh Phong Khuông lúc này nhận lấy điếu thuốc lá của Phạm Hồng Vũ. Phạm Hồng Vũ lập tức đốt thuốc cho y. Trịnh Phong Khuông sau khi được Phạm Hồng
Vũ đốt thuốc xong liền hít sâu hai ngụm, khẽ gật đầu nói”
-
Tiểu Phạm, cậu nói như vậy là có chút thú vị đấy. Tuy nhiên, cậu không
phải đem tôi là thằng ngốc đấy chứ. Tôi biết rồi, cậu là sợ anh em mình
chịu thiệt, cho nên mới ăn nói khép nép với tôi lời hay. Tiểu Phạm, ý
nghĩ ba xạo nên chấm dứt đi, cũng không dễ dàng như vậy đâu.
Phạm Hồng Vũ móc bốn gói thuốc còn dư trong túi ra, đặt trước mặt Trịnh Phong Khuông, mỉm cười nói:
- Anh Trịnh, tới vội vàng nên không mang gì cả. Tôi cũng biết, việc này
nói ba xạo thì cũng không được rõ ràng. Nếu không, Trịnh ca nể mặt, trưa nay chúng tôi ngay tại nhà khách Huyện ủy mở mấy bàn, mọi người cùng
nhau họp mặt?
Trịnh Phong Khuông nhìn mấy gói thuốc, rồi lại nhìn Phạm Hồng Vũ, gật đầu nói:
- Được!