Một vạn đồng là con số cực lớn đối với Triệu Ca.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
"Nếu như lập hội buôn bán, tài chính đương nhiên không thể để một mình chị
kiếm, em cũng sẽ góp một phần. Như vậy đi, em sẽ nghĩ cách kiếm khoảng
4000 – 5000 đồng, chị cũng nghĩ cách kiếm thêm một chút, tổng hai chúng
ta gộp lại được khoảng 1 vạn đồng (10.000) là ổn, nếu như không được thì 8000 cũng xong."
Triệu Ca vội vàng nói:
"Em nói, em cũng tham gia, chúng ta lập hội buôn bán?"
Phạm Hồng Vũ gật đầu, nói:
"Việc này là đương nhiên, nếu em mà không tham gia thì lòng tin và sự quyết tâm của chị sẽ không đủ, đúng không?"
Triệu Ca hiển nhiên bị nói trúng tâm sự, có chút ngượng ngùng, nhưng cũng thẳng thắng thừa nhận:
"Quả thật là có chút, dù sao mở quán cơm lời lãi cũng tạm được, mỗi tháng cũng kiếm được khoảng một hai trăm đồng."
Lợi nhuận mỗi tháng một hai trăm đồng còn nhiều hơn cả cán bộ cấp Khoa.
Đương nhiên, cũng chỉ những năm 80 mới có chuyện ngược đời như vậy. Thời gian trôi đi, ý thức kinh tế của đám lãnh đạo được thức tỉnh, có thể
biến quyền lực thành tiền tài, hơn nữa còn là rất nhiều tiền. Có thể vào trong chốn quan trường đều không phải những kẻ ngốc, kiểu gì cũng có
cách biến không thành có. Đến thời hậu thế, ông chủ khách sạn 1 sao cũng chưa chắc kiếm nhiều tiền bằng một cán bộ cấp Khoa.
Nhưng mà lúc này, mở quán cơm đúng là một cách để làm giàu, hơn nữa nàng đã mở được
hơn 1 năm, lời lãi cũng tạm ổn, bây giờ tự dưng bỏ đi buôn bán tín phiếu nhà nước, quyết tâm đương nhiên không đủ rồi.
Nghe Phạm Hồng Vũ nói hắn cũng tham gia, lòng tin của Triệu Ca nhất thời tăng lên nhiều.
Triệu Ca tương đối tin những lời Phạm Hồng Vũ nói.
Cũng không phải do Phạm Hồng Vũ khen nàng có năng lực kiếm tiền, mà mấu chốt là ở xuất thân của hắn. Trong mắt Triệu Ca, con trai của Phó chủ tịch
huyện chính là người trong xã hội thượng lưu, ánh mắt, kiếm thức nhất
định là hơn người bình thường.
Phạm Hồng Vũ cầm cốc bia lên uống một ngụm rồi nói:
"Chị Ca Nhi, em đã suy nghĩ cách kiếm tiền này rất kỹ rồi, hơn nữa độ phiêu
lưu không lớn. Bởi vì tín phiếu nhà nước vẫn là mặt hàng có thể đổi tiền mặt, chỉ cần không phải hàng giả là không sợ gì cả."
"Hàng giả? Chắc chắn là không rồi, thứ của nhà nước ai dám làm giả chứ?"
Thời đại này, uy tín của nhà nước khá cao, tư tưởng của quần chúng cũng
tương đối đơn thuần, Triệu Ca chưa bao giờ lo vấn đề hàng giả, thậm chí
trong đầu cũng không có khái niệm này.
"Vậy chẳng phải là ngon rồi ư?"
Phạm Hồng Vũ cười nói.
Triệu Ca được Phạm Hồng Vũ cổ động, trong lòng cũng khá hứng khởi nói:
"Chị hiện giờ có 2000, sẽ cố vay mượn bạn bè để kiếm được khoảng 4000 ngàn."
Phạm Hồng Vũ mỉm cười gật đầu.
Triệu Ca nhìn hắn, vừa cười vừa nói:
"Hồng Vũ, tại sao em lại biết mấy thứ này? Trước kia chị đã nghe em nói bao giờ đâu."
Nam nhân kiến thức rộng rãi bao giờ cũng có lực sát thương với nữ nhân.
Phạm Hồng Vũ nói:
"Em cũng chỉ nghe bạn bè nói mà thôi."
"À, bạn của em chắc chắn đều là người có bản lĩnh."
"Chị Ca Nhi, hình như chị đang khen chính mình thì phải."
Triệu Ca lấy làm lạ hỏi:
"Tại sao chị lại khen chính mình?"
"Chị chẳng phải là bạn của em hay sao?"
Triệu Ca nhất thời phì cười, lập tức lắc đầu, nói:
"Chị không tính, nếu chị có bạn như em thì đã không bị Trương Đại Bảo bắt nạt."
Nói đến Trương Đại Bảo, trong mắt Triệu Ca lại hiện lên sự chán ghét.
Phạm Hồng Vũ nghiêm túc nói:
"Chị Ca Nhi, chuyện này nếu đã qua thì đừng nên để trong lòng. Con người
kiểu gì cũng phải nhìn về phía trước. Thời gian dần trôi, mọi người sẽ
tự hiểu chị là con người như thế nào. Trương Đại Bảo không thể trở thành bóng ma trong cuộc đời của chị được."
Phạm Hồng Vũ cổ động Triệu Ca bắt đầu buôn bán tín phiếu nhà nước, thứ nhất là vì đây là một cơ
hội tốt, thứ hai cũng là muốn nàng thay đổi hoàn cảnh. Huyện thành Vũ
Dương cũng không lớn, nếu như Triệu Ca có thể thoát khỏi hoàn cảnh này
thì kiểu gì cũng thoát khỏi những lời nói bóng gió. Chờ khi nàng giàu có trở về, huyện Vũ Dương sẽ lại là trời cao biển rộng của nàng, quá khứ
đã qua sẽ không bao giờ ảnh hưởng tới nàng.
Triệu Ca liên tục gật đầu, nói:
"Chị cũng hi vọng như vậy..."
Kỳ thực, nàng đồng ý làm ăn với Phạm Hồng Vũ, một phần là vì tin tưởng đối phương, một phần là vì muốn thay đổi hoàn cảnh sống.
"Được, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ!"
Phạm Hồng Vũ liền cầm cốc bia, nhìn Triệu Ca nói.
Triệu Ca cũng giơ cốc, cười chạm với hắn một cái.
Bầu không khí trong quán cơm dần trở nên thoải mái, sau khi Triệu Ca uống
mấy ngụm thì mặt đã đỏ, rất là kiều mị động lòng người.
Đột nhiên có tiếng đập cửa vang lên.
Cửa tiệm vốn chỉ khép hờ, người ngoài gõ cửa chứng tỏ hắn rất có lễ phép, được giáo dụ tốt.
"Ai vậy? Vào đi, cửa không khóa."
Triệu Ca cao giọng trả lời, giọng nói khá là vui vẻ.
Cửa phòng được mở ra, có một người bước vào, Phạm Hồng Vũ và Triệu Ca nhất
thời ngẩn cả người, hai mặt nhìn nhau, Triệu Ca thậm chí còn bật dậy,
thậm chí trốn ra phía sau Phạm Hồng Vũ, rất là sợ hãi.
Cái người có lễ phép và được giáo dục tốt hóa ra lại là Trương Đại Bảo.
Trương Đại Bảo cầm theo một giỏ trứng gà, vào cửa đã liên tục gật đầu cúi
người, khuôn mặt tươi cười, nhưng mà sau một khắc, nụ cười của hắn đã
trở nên vô cùng xấu hổ.
"Cậu… Phạm..., cậu cũng ở đây à..."
Hiển nhiên Trương Đại Bảo khá sợ hãi, không ngờ là lại đụng mặt Phạm Hồng Vũ ở đây, thật đúng là oan gia ngõ hẹp.
Chỉ là nếu lui ra bây giờ thì sẽ vô cùng không thích hợp, cho nên kiểu gì cũng phải đứng lại chào Phạm Hồng Vũ.
Nhưng Trương Đại Bảo dù sao cũng không phải người thường, sau khi bất ngờ liền bình tĩnh nói:
"Phạm công tử, bà chủ Triệu, hai người ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, tôi tới
đây là để nhận lỗi. Trước đây là tôi không tốt đã làm ra chuyện đáng xấu hổ, hi vọng rằng bà chủ Triệu đại nhân đại lượng, không so đo với tôi,
tôi hôm nay cố ý tới đây xin lỗi, mong được lượng thứ."
Nói xong, Trương Đại Bảo đặt giỏ trứng gà lên bàn.
Những năm 80, ở nông thôn thường dùng những cái giỏ bằng trúc, có thể đựng
trứng gà, số lượng cũng khá nhiều, chừng 100 cái, có thể nói đây là một
lễ vật khá quý.
Phạm Hồng Vũ lập tức hiểu tâm tư của Phạm Hồng
Vũ. Tối nay Trương Đại Bảo muốn tới xin lỗi Triệu Ca, nhưng lại cúi đầu
với Phạm Hồng Vũ, thực chất hành động này chính là đối phương đang lo sợ uy thế của bố hắn mà thôi.
Một cán bộ bình thường, nếu đắc tội
con trai Phó Chủ tịch huyện cũng chưa chắc đã lo lắng như vậy. Những năm 80, đội ngũ lãnh đọa cũng khá tốt, bình thường sẽ chẳng xử lý một thuộc hạ nghiêm chỉnh, cũng không thể cho con cái nhà mình lợi dụng uy thế
của bố mẹ. Nhưng Trương Đại Bảo không giống như vậy, hắn vốn có "chuyện
bẩn", đã bị xử phạt một lần. Không chỉ không biết hối cải, mà còn ôm mối hận trả thù, Phạm Hồng Vũ nếu như nói vài câu với ông bố, thì cho dù
không bị khai trừ khỏi đảng, cũng phải rụng luôn mũ cánh chuồn "Trưởng
phòng" trên đầu. Hơn nữa, nguyên nhân mà hắn đắc tội Phạm Hồng Vũ cũng
không bình thường, Triệu Ca đúng là một vưu vật (bảo bối xinh đẹp), Phạm Hồng Vũ vạn nhất nếu như coi trọng cô ta, thì Trương Đại Bảo đúng là
xui xẻo.
Cái đám trẻ trâu này luôn lấy việc theo đuổi con gái làm niềm vui, chuyện gì chẳng làm được. Nếu như Phạm Hồng Vũ độc ác hơn
Trương Đại Bảo, vậy thì kiểu gì Trương Đại Bảo chẳng chết.
Trương Đại Bảo càng nghĩ, càng cảm thấy không thể không tới “xin Phạm Hồng Vũ tha” được.
Phạm công tử và Trương Đại Bảo hắn không phải người cũng tầng lớp, đám con
ông cháu cha này mắt cao hơn đầu, Trương Đại Bảo ở trong mắt bọn họ
chẳng là cái gì cả. Nếu như không dưng tìm đến chỉ thêm mất mặt, cách
duy nhất là tìm tới Triệu Ca xin lỗi.
Chỉ cần Triệu Ca không truy xét, ở trước mặt Phạm Hồng Vũ nói tốt vài câu, Phạm Hồng Vũ cũng sẽ không tìm hắn tính sổ.
Chỉ là Trương Đại Bảo không ngờ tới, tối nay lại đụng ngay mặt Phạm Hồng Vũ ở quán của Triệu Ca. Tuy lúc đầu hơi run nhưng sau lại cảm thấy may
mắn, xem ra hành động hôm nay đúng là ý trời rồi.
Quan hệ giữa Phạm Hồng Vũ và Triệu Ca đâu có giống bình thường.
Trời tối, cô nam quả nữ cùng ở một phòng, ăn ăn uống uống, đây là bạn bè bình thường ư?
Triệu Ca liếc mắt nhìn Trương Đại Bảo, không lên tiếng.
Cũng không phải nàng không biết ứng đối với hoàn cảnh này, mà là có Phạm
Hồng Vũ ở đây, nàng tự giác coi mình là nhân vật phụ, để Phạm Hồng Vũ
quyết định.
Phạm Hồng Vũ cười nhạt một tiếng, nói:
"Trưởng phòng Trương khách khí quá rồi. Nếu như chuyện đã qua thì cho qua đi, sau này đừng… nhắc lại nữa. Hiểu chưa?"
"Dạ, tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi."
Trương Đại Bảo liên tục gật đầu.
"Ừ, vậy đến đây thôi."
Phạm Hồng Vũ không dài dòng, khẽ gật đầu, hạ lệnh trục khách.
Trương Đại Bảo cố tình định nói thêm vài câu xin lỗi, nhưng khi thấy Phạm Hồng Vũ tỏ vẻ lạnh nhạt thì nuốt ngược trở lại, cúi người rồi cái rồi quay
người ra cửa.
"Này, trứng gà..."
Triệu Ca nhịn không được gọi một tiếng.
Nàng không muốn nhận quà gì của Trương Đại Bảo.
Phạm Hồng Vũ khoát tay, nói:
"Được rồi, trứng gà lưu lại. Nếu như chị không nhận ít đồ của hắn, trong lòng hắn sẽ không yên tâm, nói không chừng lại tìm thứ gì khác tới quấy rầy
đấy."
Triệu Ca vừa nghe vậy thì lập tức hiểu chuyện, gật đầu, nhìn Phạm Hồng Vũ với đôi mắt rạng ngời.