Tống Mân không nóng lòng tỏ thái đổ, hơi trầm ngâm chút, nói:
- Lão Trần, ông đi về trước đi, lập tức hỏi Ban tuyên giáo Tỉnh ủy một chút, xem bọn họ có biết chuyện này hay không?
Trưởng phòng Trần bừng tỉnh.
Vẫn là Bí thư Tống “tỉnh táo”, Phòng Tuyên giáo thị xã không rõ chuyện
này, chưa chắc ban Tuyên giáo Tỉnh ủy cũng không biết. Tuy rằng, theo
quy củ cho dù là Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy đồng ý gửi bản thảo đi, thì cũng phải thông báo xuống cấp dưới, làm việc một phía như vậy không phải là
cách xử sự hợp lý trong chốn quan trường. Tuy nhiên nói gì thì nói, Ban
Tuyên giáo Tỉnh ủy dù sao cũng là cơ quan cấp trên, thông báo những việc như vậy cho cấp dưới, không phải “nhiệm vụ” của bọn họ.
Điều kiện tiên quyết chính là: Phạm Hồng Vũ đã có được sự ủng hộ của lãnh đạo chủ chốt Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy.
- Vâng vâng, Bí thư Tống, tôi lập tức đi ngay.
Trưởng phòng Trần không dám chậm trễ, lập tức đứng dậy, cúi đầu với Lục
Nguyệt và Tống Mân, cấp tốc rời đi, không ngờ thân hình mập mạp của ông
ta cũng có thể “thần tốc” như vậy.
[CHARGE=3]Trưởng phòng Trần rời đi, trong phòng lập tức trở nên yên
lặng, Tống Mân và Lục Nguyệt đều ngồi ngay ngắn, ai cũng không nói
trước.
Chuyện này, ở ngoài nhìn vào là Phạm Hồng Vũ phá vỡ quy củ lớn, phải
trừng phạt hắn một phen để làm gương cho kẻ khác. Nhưng hiện tại đang
trong quá trình tìm hiểu ngọn nguồn, với tính cách của Tống Mân, thì sẽ
không hành động thiếu suy nghĩ.
Lục Nguyệt nhịn không được, nói:
- Bí thư Tống, bất kể Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy trả lời thế nào, việc này, ở thị xã chúng ta phải có một thái độ rõ ràng.
Tính cách của Lục Nguyệt, thậm chí còn âm trầm hơn cả Tống Mân, nhưng
Phạm Hồng Vũ thật sự làm gã tức giận, khiến gã không thể nhẫn nhịn được
nữa. Phạm Hồng Vũ chỉ đối nghích với Lục Nguyệt gã thì còn tạm chấp nhận được, dù sao Lục Nguyệt cũng mới đến, uy vọng chưa tạo dựng được, hơn
nữa Lục Nguyệt gã cũng phải nể mặt Khâu Minh Sơn và Phạm Vệ Quốc vài
phần.
Nhưng tình huống hiện tại lại là, Phạm Hồng Vũ công khai chống đối lại cha gã là Lục Thành Đống.
Trước đó không lâu Lục Thành Đống có bài viết trên nội san, cơ bản biểu
lộ thái độ chính trị, vậy mà Phạm Hồng Vũ lại dám phát biểu trên Quần
Chúng nhật báo với quan điểm trái ngược.
Cái gì có thể nhịn được chứ cái này thì không thể.
Việc có liên quan đến uy vọng và tiền đồ chính trị của Lục gia, Lục Nguyệt không còn đường để lui nữa.
Hai hàng lông mày của Tống Mân càng nhíu lại, không hé răng.
Lục Nguyệt biết, Tống Mân không hề ngu ngốc. Bài viết được đăng trên
Quần Chúng nhật báo, chỉ một chút như vậy đã khiến cho Tống Mân cảm thấy không yên. Ông ta quá rõ ràng, Quần Chúng nhật báo là tờ báo phát hành
toàn quốc, không được cơ quan Tuyên giáo của thị xã và địa khu đồng ý
thì không thể được đăng. Tính châm chích của bài viết như vậy, thật
không hề đơn giản. Tống Mân phải đem sự tình làm rõ một chút.
Lục Nguyệt liền mỉm cười, hơi châm chọc, nhưng lại không nói gì nữa.
Văn phòng lại trơi vào trạng thái trầm mặc. Tống Mân và Lục Nguyệt không cảm thấy có gì “không khỏe”, bọn họ tính cách như vậy, cho dù là ngồi
như vậy suốt mấy tiếng đồng hồ cũng có thể làm được.
Ước chừng 10 phút sau, tiếng chuông điện thoại trên bàn reo lên, tống mân bước nhanh tới nghe điện.
- Bí thư, Bí thư. Tôi hỏi rõ ràng rồi, Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy cũng không biết chuyện này.
Trong điện thoại truyền đến giọng nói thở hổn hển của Trưởng phòng Trần, cẩn thận nghe qua, thậm chí còn cảm thấy có chút hưng phấn.
Kỳ quái, ông ta hưng phấn cái gì?
- Nghe nói Trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy giận dữ, chất vấn là chuyện gì
xảy ra? Một bài viết như vậy mà cho đăng trên Quần Chúng nhật báo, Ban
Tuyên giáo Tỉnh ủy lại không hề biết gì.
Trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy Hồ Sơn Địch, là người có tính cách mạnh
mẽ, cứng rắn. Ở trong hệ thống Tuyên giáo, được xem như là một “dị số”.
Thông thường mà nói, đại lãnh đạo của hệ thống tuyên giáo đều cho người
ta một cảm giác nho nhã phong độ, nhưng với Hồ Sơn Địch thì lại là một
ngoại lệ, tính tình ông ta tương đối nóng nảy.
- Lão Trần, ông chắc chắn?
Tống Mân truy hỏi một câu.
- Tôi chắc chắn mà, cực kỳ chính xác là đằng khác, nếu sai thì Bí thư cứ cắt chức của tôi đi.
Trưởng phòng Trần thề thốt trong điện thoại.
- Được, tôi biết rồi.
Tống Mân buông điện thoại xuống, vẻ sát khí trong ánh mắt đã thu lại, chậm rãi đi về chỗ ghế sô pha ngồi.
- Đã xác nhận rồi, Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy cũng không hay biết chuyện này.
Lục Nguyệt thản nhiên nói:
- Bí thư Tống, sự tình đã rất rõ ràng, Phạm Hồng Vũ vô tổ chức vô kỷ
luật, công nhiên làm trái lại chính sách mà thị xã đang thực hiện.
Chuyện này nếu không xử lý thì sau này hội nghị Thường vụ Thị ủy không
cần mở nữa, văn kiện của Thị ủy cũng không cần phát xuống nữa.
Giọng điệu của Lục Nguyệt vẫn rất kịch liệt, chẳng khác nào nhằm vào
Tống Mân mà trách cứ - Ông làm Bí thư mà cái gì cũng không biết. Bị cấp
dưới xỏ mũi như vậy mà một tiếng cũng không nói.
Rác rưởi!
Đúng là rác rưởi.
Còn làm Bí thư Thị ủy làm cái gì nữa, mở hội nghị Thường vụ làm cái gì nữa, ban hành văn kiện làm cái gì nữa?
Trực tiếp chạy đến chỗ Phạm Hồng Vũ lĩnh chỉ thị là được rồi.
Tống Mân không tức giận, trầm ngâm nói:
- Chủ tịch thị xã Lục, chuyện này nhất định phải xử lý. Bất kể là ai, cũng không được làm trái với kỷ luật của tổ chức.
Lục Nguyệt khẽ vuốt cằm.
Tuy nhiên, không ngờ câu tiếp theo của Tống Mân lại khiến Lục Nguyệt nghẹn họng:
- Tuy nhiên, đồng chí Phạm Hồng Vũ tại sao phải làm như vậy, tôi cũng
muốn tìm hiểu một chút. Có vẻ cậu ấy không cùng quan điểm với việc cải
cách xí nghiệp công hữu của thị xã. Công việc này do bên chính quyền phụ trách, Chủ tịch thị xã Lục phân quản công tác này, tôi cho rằng cậu nên tìm Phạm Hồng Vũ nói chuyện một chút, làm cho rõ rốt cuộc cậu ta suy
nghĩ như thế nào…
- Bí thư Tống, cái này có cần thiết không?
Không đợi Tống Mân nói hết lời, Lục Nguyệt đã cắt ngang, lạnh lùng hỏi lại.
Lục Nguyệt rất rõ ràng tâm tư của Lục Nguyệt, Tống Mân không muốn xung phong.
Đối với Lục Nguyệt, Tống Mân áp dụng sách lượng tích cực hợp tác, nhưng
không có nghĩa là Tống Mân sẽ trở thành “đồng minh đáng tin” của Lục
Nguyệt.
Khâu Minh Sơn còn ngồi trên ghế Chủ tịch Địa khu, nếu làm không tốt ngày mai Ban Tổ chức Tỉnh ủy sẽ tìm Khâu Minh Sơn nói chuyện.
Tống Mân không có lý do để đắc tội với Khâu Minh Sơn như vậy.
Cho dù Phạm Hồng Vũ công khai đánh vào mặt ông ta, thì ông ta cũng phải suy nghĩ đến hậu quả của việc nổi giận lôi đình.
Ai không biết Phạm Hồng Vũ là một tên lưu manh?
Nhưng Tống Mân không thể giống với Phạm Hồng Vũ, cũng làm tên lưu manh được!
Đứng ở lập trường khách quan, Lục Nguyệt có thể hiểu tâm tư của Tống
Mân. Nhưng không có nghĩa là Lục Nguyệt dễ dàng tha thứ cho “kẻ dối trá” Tống Mân – vừa muốn lấy lòng tôi, vừa không muốn mạo hiểm mũ quan, trên đời có chuyện đơn giản vậy sao?
Phạm Hồng Vũ công nhiên “đánh đến tận cửa”, tình thế cấp bách, Lục Nguyệt nhất định phải ứng chiến.
Nếu đã quyết định khai “tử chiến” với Phạm Hồng Vũ, thì Lục Nguyệt phải
điều động tất cả lực lượng có thể điều động được, để đảm bảo mình có thể giành chiến thắng.
Còn Tống Mân thì không thèm đếm xỉa đến.
- Bí thư Tống, cho đến giờ, có phải chúng ta quá dung túng Phạm Hồng Vũ
rồi không? Tính cách của đồng chí này thế nào mọi người đều biết, không
khác gì lưu manh ngoài đường cả. Người như vậy không ngờ lên được chức
Bí thư thị trấn, đúng là nực cười.
Lục Nguyệt giận dữ nói.
Đây là lần đầu tiên Tống Mân nhìn thấy Lục Nguyệt phát hỏa, không khỏi hoảng hốt.
Lời này của Lục Nguyệt, phê bình rõ rệt thị xã Ngạn Hoa càn quấy, không
ngờ lại để một tên “lưu manh” như vậy làm Bí thư Đảng ủy thị trấn.
Hai hàng lông mày của Tống Mân dựng lên, có vẻ không hài lòng.
Lục Nguyệt không để ý đến Tống Mân mất hứng, tiếp tục nói:
- Bí thư Tống, công nhiên đối nghịch với thị ủy, đây là vấn đề nguyên
tắc nghiêm trọng nhất. Tật xấu này không thể để tồn tại được. Phạm Hồng
Vũ mà không bị xử lý thì thị xã Ngạn Hoa còn uy tín gì để nói nữa? Bí
thư Tống, tôi co thể nói một cách trách nhiệm rằng, nếu Thị ủy không xử
lý, tôi sẽ báo cáo lên tổ chức đảng cấp trên.
Tống Mân thần sắc trở nên đen kịt, nhẹ nhàng hừ một tiếng, nói:
- Chủ tịch thị xã Lục, cậu đừng có hiểu lầm, không ai dung túng Phạm
Hồng Vũ cả. Tôn chỉ của Đảng là phải trân trọng đồng chí. Nắm chắc
nguyên tắc trị bệnh cứu người, phải giáo dục Phạm Hồng Vũ trước, sau đó
mới xử lý. Để cho cậu ta nhận thức được hành vi sai trái của mình, rồi
mới xử phạt thì cậu ta mới tâm phục khẩu phục được. Cậu cứ thương lượng
trước với đồng chí Nhạc Tây Đình đi, mời lão Nhạc nói với Phạm Hồng Vũ,
hỏi rõ tình huống, sau đó chúng ta bàn bạc xử lý như thế nào, như vậy sẽ thỏa đáng hơn.
Tống Mân ý tứ rõ ràng, nếu muốn xử phạt Phạm Hồng Vũ thì phải kéo Nhạc
Tây Đình vào, ở thị xã này, mấy lãnh đạo chủ chốt ai cũng đừng hòng đứng một bên xem náo nhiệt.
Lục Nguyệt lạnh lùng nói:
- Bí thư Tống, không cần làm phiền đến Chủ tịch thị xã Nhạc, tôi tự sẽ đi tìm Phạm Hồng Vũ nói chuyện.
Đồng tử của Tống Mân bỗng nhiên co lại.
Lục Nguyệt muốn tự mình ra trận?
- Bí thư Tống, nguyên tắc của tổ chức phải tuân thủ, ai làm trái phải xử lý. Đây chính là thái độ của tôi.
Lục Nguyệt đứng dậy, nói như đinh đóng cột, trong mắt hiện lên thần sắc dữ tợn.