Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 254: Chương 254: Uất khí




Tất cả mọi người ngơ ngác một chút, ánh mắt đồng loạt quét về phía bên kia.

Gã đầu trọc và gã xăm hình trong mắt lóe hung quang, hung hăng nhìn Phạm Hồng Vũ.

Trịnh cô giống như người chìm trong nước vớ được một tấm ván gỗ, trên mặt lộ ra vẻ mừng như điên, kêu lên:

- Là cậu, Phạm….Phạm tiên sinh!

Trong khoảng thời gian ngắn, Trịnh cô đúng thật là không nhớ nổi cái tên của Phạm Hồng Vũ, chỉ có nhớ là trong dịp tết âm lịch đã từng đến nhà thăm hỏi, tự xưng là con trai của Chủ tịch huyện Vũ Dương Phạm Vệ Quốc, hình như là Chủ tịch thị trấn thì phải. Thật sự không nghĩ tới, trong thời khắc gian nan như vầy mà lại gặp được hắn.

Cũng may Trịnh cô coi như nhanh trí, không nhớ nổi tên Phạm Hồng Vũ, lập tức kêu là “Phạm tiên sinh”.

Bất kế thế nào, “đại cứu tinh” này nhất định phải nắm lấy.

- Cậu là ai?

Gã xăm hình lập tức tiến lên, ngăn cản Phạm Hồng Vũ, cao thấp đánh giá, sắc mặt tràn đầy khiêu khích.

Phạm Hồng Vũ lạnh lùng trừng mắt nhìn gã, cũng không thèm để ý, lập tức hướng Trịnh cô gật đầu:

- Xin chào Trịnh cô, cháu là Tiểu Phạm!

- A, Tiểu Phạm, xin chào!

Trịnh cô liên tục gật đầu, ra vẻ hiểu ý của Phạm Hồng Vũ, đổi giọng gọi hắn là Tiểu Phạm, có vẻ quan hệ giữa mọi người càng thêm thân mật vài phần. Người trong nước đều có loại tâm lý kỳ quái này. Nếu như gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ, sẽ bị coi là người “không có chuyện gì làm xen vào việc của người khác”. Nếu là người quen thì lại khác, dường như sẽ có đủ tư cách “chõ mõm” vào.

- Buông tay!

Phạm Hồng Vũ liếc gã đầu trọc, thản nhiên nói.

- Cậu là ai?

Gã đầu trọc lập tức khó chịu, gân cổ kêu lên, nhưng vẫn đè Phó Đình Đình như trước.

Phạm Hồng Vũ cười lạnh một tiếng nói:

- Chưa thấy qua loại người làm kinh doanh như các người. Không phải là đòi tiền sao? Để tôi trả cho. Nhưng các người đối với bạn của tôi như vậy, vậy thì nên nói như thế nào đây? Có phải là làm hôm nay xong thì ngày mai đóng cửa tiệm không?

- Ồ, khẩu khí thật lớn! Cậu uy hiếp tôi à?

Gã đầu trọc cười lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn Phạm Hồng Vũ.

Nghe giọng thì biết Phạm Hồng Vũ cũng là người bên ngoài. Một người từ tỉnh ngoài đến, không ngờ lại dám uy hiếp người địa phương. Quả thật là buồn cười!

- Có phải uy hiếp hay không thì trong lòng anh hẳn biết. Anh ở nơi này buôn bán, tốt nhất cũng nên biết quy củ chứ. Bằng không, anh hôm nay có thể chiếm tiện nghi nhưng có lẽ ngày mai sẽ chịu thiệt thòi lớn. Bộ anh nghĩ rằng tất cả những người từ bên ngoài đến Giang Khẩu đều là thằng nhà quê sao?

Phạm Hồng Vũ rất bình tĩnh nói.

Chỉ bằng mấy câu, gã đầu trọc lập tức do dự, trong mắt lộ ra thần sắc chần chừ.

Phạm Hồng Vũ nói không sai, gã còn phải buôn bán ở trong này. Hôm nay ỷ vào người đông thế mạnh mà ăn hiếp khách, ai biết ngày mai lại phát sinh chuyện gì.

Những năm gần đây, những người từ bên ngoài tới Giang Khẩu tiêu phí cũng không phải là tay gà mờ. Vạn nhất đắc tội với nhân vật lợi hại, vậy thì sẽ không chịu nổi rồi.

- Cậu thật sự trả chứ?

Gã đầu trọc hỏi.

- Nói nhiều quá!

Phạm Hồng Vũ duỗi tay ra đằng sau.

Một xấp tiền mệnh giá một trăm đồng xuất hiện trong tay hắn.

Triệu Ca tùy thân mang theo cái bóp đầm không lớn, nhưng bên trong tiền không ít. Triệu Ca ở Giang Khẩu một thời gian ngắn, đối với mấy khu mua sắm sang trọng này cũng biết sơ qua. Nếu cùng với người yêu đi dạo phố thì cũng không thể không chuẩn bị. Lại không lường trước quần áo của Phạm Hồng Vũ chưa mua được mà lại xuất hiện cái vụ này.

Đám người vây xem lại phát ra tiếng thán phục, ánh mắt nhìn Phạm Hồng Vũ và Triệu Ca vừa kính sợ vừa hâm mộ. Thật sự không nhìn ra được hai người trẻ tuổi này thật đúng là người giàu có, tùy tay cũng rút ra được bấy nhiêu, một chút cũng không nháy mắt.

Ở Giang Khẩu, những thứ khác không nói, quả nhiên là kẻ có tiền khắp nơi.

Phạm Hồng Vũ nhìn gã xăm mình trước mặt.

Gã xăm mình thấy tư thế này, lập tức thối lui qua một bên tránh đường.

- Tiền đây, thả người mau.

Phạm Hồng Vũ tùy tay đặt xấp tiền trước mặt gã đầu trọc, thản nhiên nói.

- Mười hai ngàn?

Gã đầu trọc nói.

- Mười ngàn là đủ rồi! Làm người phải biết đủ chứ?

Phạm Hồng Vũ lãnh đạm nói.

Gã đầu trọc ngưng trệ một chút, rồi buông Phó Đình Đình ra.

Bị ép chặt xuống cái quầy kính hơi lâu, nên Phó Đình Đình không khỏi bị kinh hãi, cả người mềm nhũn. Gã đầu trọc tuy rằng đã thả tay nhưng Phó Đình Đình lại đứng không vững, vẫn gục người trên quầy kính, mông nhô cao lên.

Trịnh cô vội vàng chạy tới, đỡ con gái mình lên, liên tiếp nói với Phạm Hồng Vũ:

- Cảm ơn cậu, Tiểu Phạm, cảm ơn!

Phó Ngọc Long lúc này cũng khẩn trương chạy lại, luôn miệng nói:

- Mẹ, chúng ta đi nhanh đi.

Gã nói theo giọng của người Hồng Châu, vừa nói vừa sợ hãi liếc nhìn gã đầu trọc, lại khẩn trương quay đầu sang chỗ khác. Nơi đây thật sự quá nguy hiểm, Phó công tử nửa khắc cũng không muốn ở lại, chỉ muốn lập tức rời đi.

- Ừ, đi!

Trịnh cô bình phục lại tâm trạng, liên tục gật đầu, đỡ Phó Đình Đình ra ngoài.

- Chờ một chút!

Phạm Hồng Vũ nói.

- Tiểu Phạm!

[CHARGE=3]Trịnh cô quay đầu lại nhìn Phạm Hồng Vũ, kinh nghi bất định, sợ Phạm Hồng Vũ lại làm khó dễ.

- Trịnh cô, y phục của các người quên mang rồi nè.

Phạm Hồng Vũ cười, tùy tay cầm bộ quần áo lên, hướng Trịnh cô đưa tới.

Trịnh cô giống như phản xạ có điều kiện lui về sau một bước, vẻ mặt hoảng sợ, dường như bộ quần áo xinh đẹp kia chính là con rắn độc, chỉ cần bà vươn tay ra thì sẽ bị nó cắn.

- Đừng lo, Trịnh cô, nếu đã mua rồi thì quần áo là của chúng tôi.

Triệu Ca đúng lúc ở bên cạnh mỉm cười, lời nói như mang ý an ủi.

Cho tới giờ cô cũng không rõ ràng lắm Phạm Hồng Vũ và gia đình này quan hệ như thế nào, nhưng Phạm Hồng Vũ đã đồng ý bỏ ra mười ngàn đồng thì quan hệ này là không tầm thường. Triệu Ca cũng phải tự động nhận trọng trách một phần.

- Mẹ, đừng trì hoãn nữa. Đi nhanh đi!

Phó Ngọc Long liên thanh thúc giục.

- Ừ, ừ!

Trịnh cô cũng không dám trì hoãn, vội vàng giơ tay nhận bộ quần áo, rồi đỡ con gái bước nhanh ra ngoài.

- Quang ca!

Gã xăm mình kêu lên một tiếng với gã đầu trọc, mang theo thần sắc nghi hoặc, tất nhiên là muốn xin chỉ thị có ngăn cản đám người đó lại hay không? Dù sao thì bọn họ ra giá mười hai ngàn, Phạm Hồng Vũ chỉ trả mười ngàn, dường như không đủ.

Gã đầu trọc lắc đầu.

Phạm Hồng Vũ nói không sai, làm người thì phải biết đủ.

Gã đầu trọc cũng nhìn ra được Phạm Hồng Vũ không phải là Phó Ngọc Long có thể sánh bằng, đứng đắn là một nhân vật. Nếu làm cho nhân vật này phát bực thì không phải là một ý kiến hay.

Nghề “làm thịt người” này cũng phải biết nhìn người, không thể vơ đũa cả nắm. Có một số người có thể bị làm thịt mà không xảy ra vấn đề. Nhưng có một số người thì tuyệt đối không thể bị làm thịt. Hôm nay chém người ta một đao thì nói không chừng, ngày mai sẽ có một trăm đao chém trở về mình.

Hiển nhiên, khi đám người Phạm Hồng Vũ đi ra, mọi người vây xem lại tự động nhường ra một đường.

Ngày hôm nay thật đúng là được mở rộng tầm mắt. Người cứng rắn xuất hiện nhiều lần. Buổi sáng có người bỏ ra hai chục ngàn, đem chiếc áo Pierre Cardin cắt thành giẻ rách. Nay lại xuất hiện một tên không có việc gì làm, tùy tay quăng ra một xấp tiền lớn mà mày cũng không cau.

- Trịnh cô, sao lại như thế?

Thật vất vả mới rời xa được chỗ đó, Phạm Hồng Vũ lên tiếng hỏi.

- Haiz, đừng nói nữa. Hôm nay thật là xui xẻo.

Không đợi Trịnh cô trả lời, Phó Ngọc Long đã lớn tiếng ồn ào. Vừa nói vừa nhổ nước miếng xuống đất.

- Khu mua sắm đó thật sự là kỳ cục, rõ ràng là nơi làm thịt người. Mẹ, chúng ta không thể cứ như vậy mà thôi đi. Mau nói cho cha biết, tìm mấy tên này tính sổ.

Biết rõ là đã cách xa rồi, lường trước đám người đầu trọc và hình xăm không nghe được, Phó Ngọc Long liền lớn tiếng nói. Tuy nhiên vẫn dùng phương ngôn của Hồng Châu. Đây chính là “chỗ tinh tế” của Phó công tử. Cho dù đám người đầu trọc có nghe được thì bọn họ cũng không hiểu phương ngôn của Hồng Châu.

- Con im đi!

Trịnh cô hung hăng trừng mắt nhìn Phó Ngọc Long.

Ngày bình thường, Phó Ngọc Long ở nhà máy đều là bộ dạng thiếu gia, chó mang hình người, chưa từng nghĩ ra bên ngoài gặp được chút chuyện liền biến thành loại người vô dụng đớn hèn. So với Phạm Hồng Vũ quả thật là một trời một vực. Trịnh cô thật sự bị y làm cho tức chết.

Hiện tại còn ở đây lải nhải lời ác độc.

- Tiểu Phạm, hôm nay thật sự là cảm ơn cậu.

Trịnh cô lập tức nghiêng đầu sang, nói lời cảm ơn với Phạm Hồng Vũ.

Hôm nay, nếu không phải bất ngờ được Phạm Hồng Vũ trượng nghĩa ra tay, còn thật không biết việc này như thế nào xong. Những thứ khác không nói, nếu chẳng may Phó Đình Đình chịu ủy khuất gì thì thanh danh sẽ bị phá hủy. Cho dù, sau này lấy lại danh dự thì có ích gì.

Phạm Hồng Vũ cười khoát tay nói:

- Trịnh cô, đây cũng chỉ là may mắn gặp được, chưa cần nói một tiếng cảm ơn.

- Phải cảm ơn, nhất định phải cảm ơn. Tiểu Phạm, cậu cứ yên tâm, mười ngàn kia, đợi trở về nhà khách, tôi sẽ trả lại cho cậu. Hôm nay trên người không mang nhiều tiền như vậy.

Trịnh cô thở dài, vẻ mặt vừa buồn vừa xấu hổ.

Gây ra trò cười lớn như vậy, trùng hợp lại lôi Phạm Hồng Vũ vào, thật sự là xui xẻo mà!

Phạm Hồng Vũ cười nói:

- Trịnh cô, trước không nói chuyện này nữa. Tiền là chuyện nhỏ. Đình Đình đang bị sợ hãi, để tôi đưa mọi người về lại nhà khách. Giám đốc Phó đang ở nhà khách chứ?

- Ừ, lão Phó tới Giang Khẩu tham dự hội nghị tọa đàm của những người phụ trách hệ thống thuốc lá trung nam lục tỉnh. Chúng tôi cũng đi theo đến đây để du lịch, không nghĩ tới lại đụng phải chuyện như thế này. Đây không phải là khu mua sắm mà là khu thổ phỉ.

Trịnh cô nói xong, thần sắc trở nên phẫn nộ.

Uất khí này, làm sao có thể nuốt trôi?

Chẳng qua đây là Giang Khẩu, không phải là Hồng Châu. Hôm nay mặt mũi bị mất như vậy, nhất định không thể gỡ lại. Đều nói rồng mạnh không đè được rắn địa phương. Đám đầu trọc có gan lớn, ức hiếp tống tiền khách bên ngoài như vậy, khẳng định là có chỗ dựa sau lưng. Chứ một chủ tiệm bình thường không dám làm như vậy.

Nghĩ đến đây, tâm trạng của Trịnh cô càng thêm không xong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.