Phạm Hồng Vũ ở trong quân doanh ngây người, tổ chuyên án mỗi ngày đều đến thẩm vấn nghi phạm, đồng thời cũng hỏi han Phạm Hồng Vũ và Hạ Ngôn, bất kể thế nào bọn họ cũng là đương sự quan trọng nhất. Đối đãi với
những cảnh sát này đều là nghiêm khắc thẩm vấn. Đối với Phạm Hồng Vũ và
Hạ Ngôn thì khách khí hơn rất nhiều, chưa từng có kiểu thẩm vấn như nói
chuyện bình thường như vậy.
Tự nhiên, đây đều là do Bảo gia đứng đằng sau phát lực.
Phạm Hồng Vũ trong đầu cũng hiểu được, đây thật ra cũng không phù hợp
với nguyên tắc công bằng của pháp luật. Nhưng bối cảnh như vậy, hoàn
cảnh như vậy, cho dù Phạm Hồng Vũ tự giác đi ngồi tù thì cũng vô ích.
Người ta chỉ cười mắng hắn ngốc chứ tuyệt đối sẽ không học theo hắn.
Phạm Hồng Vũ cố nhiên mang trái tim chính nghĩa, không phải kẻ thông
thái rởm. Cái gì nặng, cái gì nhẹ, hắn phân biệt rất rõ ràng.
Có thái độ này của tổ chuyên án, Phạm Hồng Vũ càng thêm yên tâm hơn,
Bảo gia rất trượng nghĩa, sẽ không “vong ân bội nghĩa, qua cầu rút ván”.
Trịnh Thiên Bình bị tạm thời cách chức để điều tra, mọi người đều biết
ông ta đã gặp xui xẻo rồi. Rất nhiều người trước đây bị ông ta ức hiếp,
nhưng không dám lên tiếng thì giờ đây đều đứng ra tố cáo ông ta. Phòng
tuyến của Trịnh Thiên Bình thậm chí còn muốn đột phá sớm hơn Trịnh Phong Khuông. Không phải vì Trịnh Phong Khuông “kiên cường” hơn cha mình mà
là vì y bị thương rất nặng, thời gian hôn mê nhiều, thời gian tỉnh táo
ít, tổ chuyên án muốn hỏi cũng không thể ép buộc một người trọng thương
như vậy được.
Tuy nhiên ảnh hưởng này không lớn, Trịnh Thiên
Bình ngã xuống, Trịnh Phong Khuông lập tức biến thành “chó chết”, không
cần y phải khai điều gì thì những kẻ đồng phạm và những người bị hại đã
khai hết mọi tội ác của y ra rồi, có thể nói bằng chứng về tội ác của y
đã chất đầy như núi.
Cũng không biết hữu ý hay vô ý mà tiến
trình phá vụ án này được diễn ra rất “thông suốt”. Rất nhiều hành vi
phạm tội của cha con họ Trịnh vừa mới được khai với tổ chuyên án không
lâu đã bị truyền a ngoài. Nhất là tội ác của Trịnh Phong Khuông, được
mọi người bàn tán rất sôi nổi, vì thế mà gần như cán bộ và quần chúng
huyện Vũ Dương đều tỏ ra hết sức căm phẫn đối với Trịnh Phong Khuông.
Người này thật sự là tội ác chồng chất, đáng chết từ lâu rồi.
So sánh với điều đó, hành động của Phạm Hồng Vũ và Hạ Ngôn thì lại được rất nhiều cán bộ và quần chúng ca ngợi là “hành động chính nghĩa”.
Phạm Hồng Vũ quả thật đã biến thành “Đại hiệp”, đánh kẻ mạnh giúp đỡ kẻ yếu, “cướp của kẻ giàu chia cho người nghèo”.
Một nhân vật “anh hùng” như vậy, có mấy người nghĩ đến việc truy cứu trách nhiệm pháp luật của hắn chứ?
Thuần túy dựa theo quy định của pháp luật, hành vi của Phạm Hồng Vũ và
Hạ Ngôn quả thật cũng có thể được nói thành ngăn chặn tội phạm, phòng vệ chính đáng. Còn về phần có phòng vệ quá đáng hay không thì mỗi người
một ý, và được quyết định bởi nhận thứ của người phá án.
Hiện tại xem ra ý kiến của tổ chuyên án là khá thống nhất.
Lửa giận của cấp trên tuyệt đối không phải hướng về Phạm Hồng Vũ và Hạ Ngôn.
Ngoại trừ không thể ra khỏi quân doanh, thì cuộc sống của Phạm Hồng Vũ và Hạ Ngôn trong này đều rất tự do tự tại.
Trong nháy mắt đã đến hai mươi mấy tháng chạp rồi, tuyết rơi đầy đất.
Phạm Hồng Vũ ăn sáng, hứng trí quá, cũng không muốn chỉ ngồi trong phòng đọc sách, vì thế hắn bèn đeo đôi giày quân dụng, đi bộ ra cổng quân
doanh.
Tuổi trẻ tràn đầy sức sống như vậy, đã dần dần ảnh
hưởng đến tâm lý tuổi của Phạm Hồng Vũ. Không ít thời điểm hắn đã quên
mình đang mang một “linh hồn” của người bốn chục tuổi, mà khôi phục lại
tuổi thanh xuân năm nào.
Đi đến cửa, Phạm Hồng Vũ nhìn xung
quanh theo thói quen, nhìn mặt đất mênh mông tuyết trắng, hắn có chút
kích động muốn hét thật to. Lập tức, miệng hắn há to, nhưng không phải
để hét mà là vì kinh sợ.
Đối diện với cổng doanh trại, có một người đang ngồi, người này mặc một chiếc áo bong rất dày, rộng thùng
thình, hai tay đang ôm ngực, ngồi co ro ở đó, không nhúc nhích.
Đây…đây chính là Triệu Ca.
Mặc dù cô mặc một chiếc áo bong dày, lại cúi đầu xuống nhưng Phạm Hồng Vũ vẫn nhận ra đó là Triệu Ca.
Bạn có thể nghi ngờ nhiều thứ, nhưng không thể tùy tiện nghi ngờ con mắt của một cảnh sát hình sự.
Huống chi, trong lòng Phạm Hồng Vũ, Triệu Ca có một địa vị rất quan trọng, không lúc nào hắn không nhớ đến cô.
Tại sao Triệu Ca lại đến đây nhỉ?
- Ca Nhi?
Trố mắt một hồi, Phạm Hồng Vũ bỗng hô to một tiếng, rồi lao ra. Chiến
sỹ trực ban cũng bị giọng nói của Phạm Hồng Vũ làm cho giật mình, nhưng
vẫn đứng nguyên ở vị trí cũ, vì các chiến sỹ ở đây đã sớm coi Phạm Hồng
Vũ và Hạ Ngôn là anh em, tự nhiên cũng không có ai ngăn lại mà chỉ giật
mình nhìn hắn, không biết vì sao hắn lại “nổi điên” như vậy.
- Ca Nhi.
Phạm Hồng Vũ chạy vọt tới chỗ Triệu Ca, lại gọi to một tiếng, giọng nói đều có chút run rẩy.
Triệu Ca chấn động, khẽ ngẩng đầu lên, đôi mắt xinh đẹp ngước lên nhìn Phạm Hồng Vũ, nước mắt cũng tuôn trào.
- Ca Nhi, sao em lại đến đây?
Phạm Hồng Vũ vội vàng hỏi, vẻ mặt đầy lo âu.
- Hồng Vũ.
Triệu Ca đứng mạnh dậy, lập tức nhào vào lòng Phạm Hồng Vũ, khóc nấc lên, hai tay liên tục đập vào lưng Phạm Hồng Vũ.
- Hồng Vũ, Hồng Vũ.
- Cô bé ngốc, sao em lại đến đây?
Phạm Hồng Vũ cũng khẽ vuốt lưng cô, liên thanh hỏi.
Triệu Ca lớn hơn hắn hai tuổi, nhưng trong tâm lý của Phạm Hồng Vũ thì
người tầm ba lăm tuổi đổ xuống thì đều là thế hệ đàn em.
Câu “cô bé ngốc” này hắn nói rất tự nhiên.
- Em lo lắng cho anh, rất lo lắng…em rất sợ, Hồng Vũ, em rất sợ.
Triệu Ca ôm chặt lấy hắn, bất kể thế nào cũng không chịu buông tay,
dường như nếu cô buông tay ra thì Phạm Hồng Vũ sẽ biến mất vậy.
- Đừng sợ, đừng sợ, anh rất ổn, không sao cả.
Trong lòng Phạm Hồng Vũ rất cảm động, liên thanh nói.
- Đúng là anh, đúng là anh rồi.
Triệu Ca rất kích động, nói năng có chút lộn xộn. Bỗng nhiên mắt cô tối sầm lại, người mềm nhũn, nhưng tay thì vẫn bám chặt vào người Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ chấn động, vội vàng bế Triệu Ca lên. Dáng
người Triệu Ca khá cao, lại khá đầu đặn, thể trọng cũng không nhẹ, nhưng với sức lực của Phạm Hồng Vũ thì bế bạn gái của mình đương nhiên không
chút vấn đề.
- Ca Nhi, sao thế? Sao thế?
Phạm Hồng Vũ liên thanh hỏi.
Triệu Ca không một tiếng độc, cũng đã hôn mê rồi. Không biết là vì quá kích động hay là bị bệnh.
Phạm Hồng Vũ ôm chặt lấy Triệu Ca, đặt lên vai mình, đi từng bước đến phòng trực ban.
Chiến sỹ trực chiến lập tức đi đến, thân thiết hỏi:
- Hồng Vũ, sao thế? Cô gái này, anh quen à?
- Đúng, là bạn gái của tôi.
Phạm Hồng Vũ trả lời không chút do dự.
- Hả?
Chiến sỹ trực chiến cũng giật mình kinh hãi.
- Cô ấy đến đây từ sớm, nói muốn đến tìm anh, nhưng không chịu nói có
quan hệ gì với anh, chỉ nói là người quen, muốn gặp anh một chút…Anh
cũng biết, tiểu đoàn trưởng đã dặn, những người không có liên quan thì
không được tùy tiện thông báo với anh…cô ấy vẫn ngồi đối diện, chúng tôi hỏi cô ấy, nhưng cô ấy lại chẳng chịu nói gì cả…
Chiến sỹ trực chiến vội vội vàng vàng giải thích với Phạm Hồng Vũ, có ý như đang trách mình.
Nếu biết cô bé này là bạn gái của Phạm Hồng Vũ thì thế nào cũng không thể để người ta đứng ngoài chịu lạnh như vậy được.
Chỉ có điều, điều này cũng không thể trách được chiến sỹ trực chiến.
Thứ nhất là để bảo vệ Phạm Hồng Vũ, Long Thần Du có nghiêm lệnh, chiến
sỹ trực chiến không dám làm khác. Thứ hai, Triệu Ca đóng giả vẻ quá quê
mùa, mặc dù cô rất xinh đẹp, nhưng cũng không thể nói là bạn gái của
Phạm Hồng Vũ được, Phạm Hồng Vũ thì anh tuấn như vậy, sao lại có một cô
bạn gái quên mùa như vậy chứ? Điều đó quá khó tin.
- Cô bé ngốc này, thật là quá thật thà…
Phạm Hồng Vũ lắc đầu, không biết nói gì cho phải. Nếu không phải hôm
nay hắn nổi hứng, đi bộ ra ngoài quân doanh, thì không biết Triệu Ca
phải chịu lạnh đến lúc nào, không chừng còn xảy ra chuyện lớn cũng nên.
Lúc này không còn quan tâm đến những thứ khác, Phạm Hồng Vũ bế lấy
Triệu Ca rồi chạy lên phòng của mình. Vẫn như thường lệ, Hạ Ngôn không
có ở phòng, có lẽ lúc này gã đã đi đánh bóng bàn rồi.
Phạm
Hồng Vũ đặt Triệu Ca lên giường của mình, cởi đôi giày bị ướt sũng, đắp
chăn lên người cho cô, đặt tay lên trán cô, thấy nóng bừng bừng. Cô đã
bị ốm rồi!