- Vương Nhị Ca!
Lý Xuân Vũ ngơ ngác một chút, lập tức cười chào hỏi.
Trong đại sảnh gần như tất cả mọi người đứng dậy.
Vương Nhị Ca
Ở Bắc Kinh không biết có bao nhiêu người họ Vương nhưng người có thể
đứng hàng thứ hai, xưng là “Vương Nhị Ca”, mấu chốt là “Vương nhị ca”,
ba chữ này, được thốt ra từ miệng của Lý nhị thiếu gia thì lại khác rất
nhiều.
Cả Tứ Cửu thành, có đủ tư cách để Lý Xuân Vũ gọi là “Vương nhị ca” tuyệt đối chỉ có một người.
Vương Thiện!
Cũng chỉ có vị “Vương nhị ca” này mới dám đĩnh đạc gọi Lý Xuân Vũ là “Tiểu Lý tử” mà Lý Xuân Vũ không hề tức giận.
Người ta thực sự có tư cách này!
Gia thế không hề kém hơn so với Lý Xuân Vũ, tuổi lớn hơn cậu ta, ra đời
cũng trước cậu ta, trong số con ông cháu cha ở Bắc Kinh, trong quần thể
“Tam thế tổ”, Vương Thiện hoàn toàn xứng đáng xếp thứ nhất, đứng trên cả Cổ Hiểu Lượng.
Khi Vương nhị ca trong hội con ông cháu cha ở thủ đô tiếng lành đồn xa,
Lý nhị thiếu gia của Lý Tầm Hoan vẫn còn đang mài mông trên ghế nhà
trường nghe thầy giảng dạy, trong số các con ông cháu cha, cùng lắm chỉ
được tính là thế hệ con cháu. Hiện giờ, Lý Xuân Vũ thanh danh hiển hách, nhưng nếu ngồi cạnh Vương Thiện thì vẫn chưa đủ phân lượng. Trong vòng
tròn con ông cháu cha cũng rất chú trọng “kinh nghiệm.”
Chỉ có điều đám này chưa từng nghĩ sẽ đụng Vương Thiện ở đây.
Phạm Hồng Vũ cũng đứng dậy theo, đánh giá vị công tử hàng đầu đại danh đỉnh đỉnh ở Tứ Cửu thành này.
Vương Thiện khoảng hơn hai mươi tuổi, trông có vẻ lớn hơn Lý Xuân Vũ vài tuổi, vóc dáng cũng không tính là cao, cũng không tính là khôi ngô,
diện mạo cũng không xuất chúng, là một người bình thường đến mức không
hề nổi bật trong đám đông. Nhưng người như vậy, nhất định sẽ có điểm
khác biệt riêng. Chỉ có một vài người vẻ nổi trội hiện ra ngoài, liếc
mắt là biết. Còn có một số người, chỉ dùng mắt để nhìn sẽ không nhận ra
được, phải dụng tâm mới có thể lĩnh hội.
Lúc này, điểm đặc biệt mà Vương Thiện để lại cho Phạm Hồng Vũ chính là khí chất cà lơ phất phơ, bất cần đời của gã.
Cà lơ phất phơ, bất cần đời, rất nhiều tên côn đồ đều có đặc điểm này.
Nhưng, bất kỳ thứ gì cũng “tinh thô” khác biệt, cũng phân “đẳng cấp”.
Khí chất này cũng vậy. Những tên côn đồ cà lơ phất phơ, bất cần đời bình thường chỉ khiến người ta ghét cay ghét đắng, đụng phải mấy anh bạn
tính tình tương đối nóng nảy không chừng sẽ đưa tay ra giáo huấn.
Tên nhóc anh chẳng có bản lĩnh rắm gì mà cũng dám tỏ vẻ lưu manh trước mặt ông đây sao?
Tát một cái là choáng ngay!
Sự cà lơ phất phơ, bất cần đời của Vương Thiện biểu lộ sự tự tin vô cùng.
Cái ánh mắt lười biếng nhìn cái gì cũng chẳng thèm để ý đó, ngẫu nhiên
lộ ra chút linh hoạt, sắc bén, cũng đủ để làm cho người ta trong lòng
run sợ, làm người ta căn bản không dám hoài nghi thực lực của gã.
Tục ngữ có câu: bụng có thi thư khí tự hoa.
Chính là ý này.
Giống như con sư tử ăn no rồi, lười biếng đánh giá con mồi bước qua nó,
chẳng hề có ý xuất thú, nhưng không có nghĩa là con mồi có thể diễu võ
dương oai, ngạo mạn trước mặt sư tử.
Sư tử là sư tử, con mồi con mồi, có ăn ngươi hay không, khi nào ăn
ngươi, quyền chủ động ở trong tay sư tử, con mồi chỉ có bị ăn hoặc là
bán mạng bỏ trốn.
Phạm Hồng Vũ đang đánh giá Vương Thiện, Vương Thiện cũng đang đánh giá hắn, ánh mắt thản nhiên.
Trong đám Lý Xuân Vũ, mỹ nữ không ít, Lý Thu Vũ, Đông Nhan, Đông Vũ,
Trượng Quan Thâm Tuyết, Phạm Hồng Thái, đều là những mỹ nữ hạng nhất,
đều có vẻ đặc sắc. Nhưng sức chú ý của Vương Thiện không ở các mỹ nữ,
chỉ liếc mắt qua. Không phải Vương Thiện không thích mỹ nữ, ngược lại,
gã rất thích các loại mỹ nữ. nhưng mà Vương Thiện không thích nhìn chằm
chằm các mỹ nữ bên cạnh mấy anh em trong hội.
Nghe đồn, Vương nhị ca không có lý lẽ, nhưng lại rất trọng nghĩa khí, rất tuân thủ quy củ của hội.
Mấy mỹ nữ này đều đi cùng Lý Xuân Vũ, Vương Thiện có thể làm như không thấy.
Thân là đại ca đứng đầu của hội con ông cháu cha, tự giác bảo vệ quy củ
trong hội là điều tất nhiên. Mọi người không có quy cũ, lời đại ca nói
cũng mất đi linh nghiệm. Vương Thiện tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xuất hiện.
Không có quy củ, sao thành được vuông tròn.
Muốn cả đám tuân thủ quy củ, đại ca nhất định phải làm tấm gương tốt, lúc dạy bảo đám đàn em mới hợp tình hợp lý.
- Tiểu Lý tử, đây là Tiểu Phạm à?
Vương Thiện ngắm Phạm Hồng Vũ, bổng nhiên mở miệng hỏi, giọng điệu vẫn cà lơ phất phơ, hồn nhiên không thèm để ý.
- Vương nhị ca, tôi là Phạm Hồng Vũ!
Không đợi Lý Xuân Vũ trả lời, Phạm Hồng Vũ chủ động đáp, trong lòng âm
thầm kinh ngạc, không ngờ Vương Thiện biết “đại danh” của hắn, dường như Phạm Hồng Vũ không phải thành viên trong hội con ông cháu cha, chức vụ
chỉ là một Chủ tịch huyện nho nhỏ, sao có thể khiến Vương Thiện chú ý.
- Ờ, có nghe nói. Là cậu bày mưu cho tiểu Lý tử tống em vợ của Chu Đại Toàn vào tù à? Chuyện này, làm rất thú vị!
Vương Thiện nhếch miệng cười, nói.
Phạm Hồng Vũ hơi sửng sốt, cẩn thận quan sát sắc mặt Vương Thiện, dường
như muốn biết, trong câu nói của Vương Thiện rốt cuộc là có ý gì. Chẳng
lẽ Vương Thiện và Chu Đại Toàn có quan hệ? Thậm chí lão Chu gia và lão
Vương gia còn bất hòa với nhau?
Vương Thiện cười nói: - Đừng nhìn nữa, không phức tạp như cậu nghĩ đâu.
Thằng em vợ của Chu Đại Toàn kia, con mẹ nó, muốn chơi, cũng được. Nhưng phải cam tâm tình nguyện, một người nguyện đánh một người nguyện chịu
đau. Ỷ có vài đồng bạc mà dám hãm hại lừa gạt, ép mua ép bán, thế là thế nào?
Phạm Hồng Vũ lại rùng mình.
Cách nói chuyện của con cháu quý tộc Bắc Kinh, Phạm Hồng Vũ không phải
gặp lần đầu, không nói Lý Xuân Vũ, Bảo Hưng, Dương Thanh Sơn. Chu Đại
Toàn, Tưởng Tuyết Tùng, đều lăn lộn trong thể chế, muốn làm rạng danh
gia tộc, thủ đoạn trong chốn quan trường rất độc, lờ mờ phong phạm của
những tay gia đời. Cổ nhị ca trong truyền thuyết cũng đã từng gặp, rất
âm trầm, hỉ nộ đều không lộ rõ. Còn Vương Thiện, chỉ trong khoảnh khắc
mà có thể nhìn thấu trong lòng hắn đang nghĩ gì, ánh mắt quả nhiên cao
thâm.
Từ thái độ của Vương Thiện đối đãi với tên em vợ của Chu Đại Toàn cũng
có thể thấy được, Vương nhị ca thực sự rất để ý quy củ trong hội. Nếu
nói con ông cháu tra, Hứa Minh Thành kém xa Vương Thiện, ngay đến bên
ngoài vòng tròn của Vương Thiện cũng không bước vào được, đến xách giày
cho Vương nhị ca cũng không xứng. Nhưng y làm hỏng quy củ, Vương Thiện
cảm thấy đáng bị xử lý.
Hơn nữa, trước mặt mọi người Vương Thiện nói như vậy, chỉ cần lọt vào tai Chu Đại Toàn, chắc chắn sẽ đắc tội với người ta.
Vương nhị ca không cần quan tâm!
Chỉ có thực lực mạnh đến một mức độ nhất định mới dám nghĩ gì nói đó.
Anh thích tôi cũng được, hận tôi cũng tốt, ai ngán ai!
- Haha, Vương nhị ca đúng là thích nói đùa!
Lý Xuân Vũ dường như cảm thấy có gì đó không đúng, lập tức ra mặt hoà
giải. Tuy nói trong hội, Lý nhị thiếu gia tạm thời chưa đuổi kịp “uy
vọng” của Vương nhị ca nhưng cũng không thể coi thường.
Vương Thiện nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến, ánh mắt cũng rời khỏi khuôn mặt Phạm Hồng Vũ, tỏ vẻ không hứng thú.
Cho dù Hứa Minh Thành hay Phạm Hồng Vũ tạm thời đều không có tư cách để
Vương Thiện đặc biệt chú ý. Vương Thiện có lẽ chỉ hiếu kỳ rốt cuộc Phạm
Hồng Vũ là người như thế nào, lăn lộn trong thể chế, một Chủ tịch huyện
nhỏ, chỉ vì mấy nữ sinh nghèo không liên quan gì đến hắn mà dám đắc tội
với quyền quý ở thủ đô, cũng được coi là con cháu kiệt xuất được coi
trọng như Chu Đại Toàn.
Tính cách này, hơi giống kẻ không có đầu óc, sao lại thành bạn thân của Lý Xuân Vũ.
- Vương nhị ca, trùng hợp vậy, cũng đến đây hát à?
Dương Thanh Sơn ở bên cạnh nói.
Nếu nói về “dòng dõi”, so với Vương gia, Dương gia dĩ nhiên kém hơn vài
phần. nhưng ông cụ Dương vẫn còn sống, sức khỏe vẫn tốt, đây là vốn
liếng rất mạnh. Hơn nữa Dương Thanh Sơn đối nhân xử thế có chút thủ
đoạn, có nhiều quan hệ trong hội, Vương Thiện cũng đánh giá anh ta khá
cao.
- Sao, Thanh Sơn, chỗ này cậu mở à, tôi không được đến à?
Vương Thiện cười nói.
Dương Thanh Sơn cười ha hả nói: - Làm gì có, cho dù là tôi mở, khách quý như Vương nhị ca đến ủng hộ, tôi hoan nghênh còn không kịp ấy chứ.
Trong Tứ Cửu thành này, có nơi nào mà không muốn mời Vương nhị ca đến
chơi, đây đúng là chuyện nở mày nở mặt mà!
- Haha, Thanh Sơn, cái miệng của cậu ngọt như đường, Nhị ca tôi chịu
không nổi… Được, có phải cậu thực sự muốn mở chỗ này không, nếu đúng, vì lời nói của cậu hôm nay, tôi nhất định sẽ đến ủng hộ!
Vương Thiện vỗ vai Dương Thanh Sơn đĩnh đạc nói.
Dương Thanh Sơn cười ha hả, nói: - Không nói dối gì Nhị ca, đúng là tôi có ý định này, nhưng trong tay lại không đủ vốn.
Vương Thiện đảo mắt một vòng, hừ nói: - Tiểu Dương, nói gì vậy. Mấy câu không đủ vốn này mà cũng dám nói với tôi à? Thế là cậu đánh vào mặt tầm Hoan đấy. Giờ ở Tứ Cửu thành này, ai mà không biết Lý nhị thiếu gia
phát tài, trở thành nhà giàu mới nổi! Muốn làm chỗ bơi bời, chẳng phải
chỉ cần một câu nói sao, đừng có khóc than trước mặt tôi.
Lý Xuân Vũ cười nói: - Vương nhị ca, cái chỗ này, là Thanh Sơn muốn làm, không phải tôi muốn làm!
Dương Thanh Sơn cũng không thèm để ý đến lời “chế nhạo” của Vương
Thiện, cười nói: - Đúng đấy, Vương nhị ca, anh em ruột còn tính toán rõ
ràng mà. Cái chỗ này là tôi muốn làm, nếu tiền vốn do Tầm Hoa đưa cho
tôi thì tiểu Dương tôi cũng mất mặt quá. Vương nhị ca anh cũng biết mà,
con người tôi, chẳng có bản lĩnh gì khác, chỉ được cái tự biết mình biết ta. Mình ăn được bao nhiêu thì ăn chừng đó. Ăn không nổi nữa cũng không dám cố.
- Dương thiếu gia, nếu thiếu tiền vốn có thể đi mượn mà!
Lúc này, một người trung niên đi theo Vương Thiện vốn vẫn không lên tiếng, chợt mỉm cười mở miệng nói.
Người đàn ông trung niên này mặc đồ thể thao Armani, trên mặt luôn nở nụ cười, có phong độ. Chính là Liêu Khải Chính người Phạm Hồng Vũ và Lý
Thu Vũ đã từng gặp ở Câu lạc bộ tennis Hồng Phong Diệp. Bên cạnh là cặp chị em sinh đôi trang điểm đậm, ăn mặc diêm dúa.
Hai chị em vốn tính cách ngông nghênh, nhưng giờ lại ngoan ngoãn như hai con cừu nhỏ, chỉ cười cười không nói gì.
Chắc chắn không phải ai cũng có thể vui vẻ trò chuyện trước mặt Vương nhị ca.
Vị A Lang bình thường luôn theo sau Liêu Khải Chính như hình với bóng,
lúc này đang đứng ở một góc âm u cách đó không xa, gần như không ai nhận ra sự hiện hữu của y.
Ngoại trư Phạm Hồng Vũ và Thương Quan Thâm Tuyết.