Phạm Hồng Vũ bước vào văn phòng của Vưu Lợi Dân, không khỏi ngơ ngác một chút.
Cảnh tượng này quá quen thuộc.
Vưu Lợi Dân không có ngồi sau bàn làm việc, cũng không ngồi ở ghế sofa,
chỉ chắp tay sau lưng, đứng trước một tấm bản đồ cả nước treo trên một
bức tường.
Có vẻ giống như Khâu Minh Sơn khi đảm nhiệm chức Chủ tịch địa khu, Phạm
Hồng Vũ lần đầu tiên đến văn phòng của ông, Khâu Minh Sơn cũng là tư thế này.
- Chủ tịch tỉnh, đồng chí Phạm Hồng Vũ tới rồi.
Tiêu Lang đứng đằng sau Vưu Lợi Dân, nhẹ giọng nói.
- Chủ tịch tỉnh, xin chào!
Mặc dù Vưu Lợi Dân quay lưng về phía mình, Phạm Hồng Vũ vẫn cúi đầu,
kính cẩn nói. Vưu Lợi Dân dù sao cũng không phải là Khâu Minh Sơn, Phạm
Hồng Vũ tuyệt không dám lung tung làm càn.
[CHARGE=3]- Ừ, lại đây đi.
Vưu Lợi Dân lập tức đem mình trở thành Khâu Minh Sơn, cũng không quay
đầu lại, thuận miệng nói một câu, chút cũng không khách khí với Phạm
Hồng Vũ.
- Vâng!
Phạm Hồng Vũ cũng không nhiều lời, nhẹ nhàng đi tới, đứng bên cạnh Vưu
Lợi Dân. Rất rõ ràng, Vưu Lợi Dân đang suy tư một vấn đề quan trọng.
Tiêu Lang mỉm cười, rót cho Phạm Hồng Vũ một tách trà, đặt lên trên bàn rồi lui ra ngoài.
- Thế nào, có đề nghị gì?
Vưu Lợi Dân vẫn không nhìn Phạm Hồng Vũ, hỏi một câu không đầu không đuôi.
- Chủ tịch tỉnh…
- Cậu đừng có khiêm tốn với tôi.
- Những chuyện liên quan với cậu rất nhiều, đồng chí Minh Sơn cũng sớm
nói qua với tôi. Phương án thu hút đầu tư xây dựng tuyến đường tỉnh lộ
số 3 là xuất phát từ chủ ý của cậu?
Phạm Hồng Vũ vừa mới mở miệng, còn chưa biết tìm từ thế nào thì Vưu Lợi
Dân đã cắt đứt lời của hắn, nghiêng đầu sang chỗ khác, nói:
- Cậu hiện tại cũng nói cho tôi biết một ý kiến nào đó đi.
Phạm Hồng Vũ không khỏi gãi đầu, trên mặt hơi lộ ra vẻ mặt xấu hổ.
Vưu Lợi Dân lời này thật ra là có huyền cơ. Phạm Hồng Vũ tuyệt không bao giờ cho rằng Chủ tịch tỉnh thật sự cần đến cách của hắn. Có lẽ, đây chỉ là một cuộc thi, Vưu Lợi Dân đang tiến hành đong đo cân lượng của hắn.
- Như thế nào, trước mặt đồng chí Khâu Minh Sơn thì nói thoải mái, còn ở chỗ này thì liền kẹt rồi hả?
Vưu Lợi Dân cười, trêu tức hỏi.
- Cũng không phải, chỉ có điều sự tình quan trọng nên không dám vọng ngôn.
Phạm Hồng Vũ vội vàng đáp.
Vưu Lợi Dân cười nói:
- Cậu cứ tạm thời vọng ngôn, còn nghe hay không thì là chuyện của tôi.
- Vâng, Chủ tịch tỉnh, tôi đây xin múa rìu qua mắt thợ.
Phạm Hồng Vũ khiêm tốn một câu, lập tức giơ tay chỉ vào chỗ giáp giới giữa phía nam tỉnh Thanh Sơn và tỉnh Lĩnh Nam:
- Tôi cho rằng, phải ở chỗ này xây dựng con đường cao tốc dài nhất.
Ngón tay Phạm Hồng Vũ một đường xuôi nam, trực chỉ thành phố Nam Phương tỉnh Lĩnh Nam.
Vưu Lợi Dân trên mặt lại lộ ra ý trêu tức, cười nói:
- Lại là làm đường, Bí thư Phạm, cậu dường như chỉ có một chiêu này? Cậu có biết đường sắt Kinh Hải đã quy hoạch bên trong rồi không?
Đường sắt Kinh Hải trước mắt vẫn còn trong giai đoạn luận chứng, kế
hoạch là liên thông từ thủ đô đến tỉnh Lĩnh Nam. Nếu việc xây dựng này
được làm thành, thì sẽ trở thành động mạch lớn nhất trong việc nối liền
nam bắc. Đối với những thành phố thành phố ven đường, nhất là giáp giới
tỉnh Thanh Sơn và tỉnh Lĩnh Nam, ý nghĩa cực kỳ to lớn, sẽ khiến cho nền kinh tế tăng thêm một bước nhảy vọt.
Phạm Hồng Vũ cười ha hả nói:
- Chủ tịch tỉnh, có câu nói quot;người ăn trước là người khônquot;.
Vưu Lợi Dân không khỏi mỉm cười, trong mắt hiện lên một chút tán dương.
Người kia quả thật là con nghé mới sinh không sợ hổ, ngay trước mặt một
Chủ tịch tỉnh như mình mà cũng dám nói giỡn. Loại tự tin này khiến cho
Vưu Lợi Dân rất thưởng thức. Người trẻ tuổi, nên tinh thần phấn chấn, mà không cần phải cẩn thận, chặt chẽ, chưa già đã yếu.
- Được, nếu cậu nói như vậy thì chiêu này nên làm thế nào?
Phạm Hồng Vũ gật đầu, ngón tay chỉ lên bản đồ nói:
- Chủ tịch tỉnh, đường sắt Kinh Hải đúng là quy hoạch bên trong. Đường
sắt này sau khi xây dựng nhất định sẽ có thể phát huy tác dụng rất lớn.
Đây hoàn toàn là không thể nghi ngờ. Nhưng trong lúc này vẫn có ba vấn
đề. Thứ nhất, đường sắt Kinh Hải vẫn còn trong quy hoạch, chân chính
muốn động thổ khởi công phỏng chừng phải còn chờ vài năm nữa. Muốn toàn
bộ tuyến đường thông suốt thì phải mất một hai năm. Như vậy, tính toán
xuống dưới, không sai biệt lắm phải chờ sáu bảy năm sau thì con đường
này mới có thể chân chính phát huy tác dụng. Trong những năm này, chúng
ta cùng Lĩnh Nam liên hệ cũng không tiện lắm. Thứ hai, đường sắt Kinh
Hải mặc dù nam bắc thông suốt toàn tỉnh Thanh Sơn của chúng ta, nhưng
nghiêm chỉnh mà nói, quyền quản lý đường sắt này và quyền phân phối
không thuộc về tỉnh chúng ta, mà thuộc về bộ Đường sắt, chúng ta không
có quyền tự chủ quá lớn. Thứ ba, chính là hạn chế vận lực của đường sắt. Tuyến Kinh Hải xây dựng trong một thời gian tương đối dài, nhưng sau
khi áp dụng thì chủ yếu là vận chuyển hành khách, vận chuyển hàng hóa là không thể. Kế hoạch trình báo, thủ tục phân phối toa xe rất rườm rà,
thời gian trì hoãn tương đối dài, cho nên đường sắt chỉ thích hợp vận
chuyển hàng hóa lớn đường dài. Vận chuyển hàng hóa đường ngắn, giai đoạn hiện tại chủ yếu là đường quốc lộ. Vì vậy, tôi cho rằng, xây dựng cải
tạo đường cao tốc Hồng Nam và xây dựng cải tạo đường sắt Kinh Hải là
không hề mâu thuẫn nhau, cũng là phu tướng phụ tùy. Đối với phát triển
kinh tế địa phương, hiệu ứng kéo động của đường cao tốc so với đường sắt càng thêm rõ ràng.
- Haha, đường cao tốc Hồng Nam, ngay cả cái tên cậu cũng nghĩ ra. Cậu dựa vào cái gì mà cho rằng, quốc lộ này là việc cấp bách?
Vưu Lợi Dân tiếp tục hỏi.
- Chủ tịch tỉnh, Lĩnh Nam có chính sách, chúng ta thì không. Bọn họ có
ưu thế về lãnh thổ, chúng ta lại không. Mấy năm nay, tốc độ phát triển
của bọn họ rất cao, chúng ta là tỉnh lân cận nhưng cũng chỉ trơ mắt nhìn người ta ăn thịt, một chút ưu đãi cũng không có. Đây chính là một cảm
giác khó chịu trong lòng chúng ta. Chúng ta phải nghĩ biện pháp đem cái
ưu đãi đó chia lại một phần. Nói về tình trạng giao thông hiện tại,
Thanh Sơn chúng ta và Lĩnh Nam, ngay cả một tuyến đường bộ chính cũng
không có. Không có đường sắt, cũng không có quốc lộ, muốn đến Lĩnh Nam
thì phải đi đường vòng sang Sở Nam. Thiên nam sơn mạch, vắt ngang hai
tỉnh, biến thành một bức tường thiên nhiên, kết nối hậu cần không ổn,
lòng người cũng không ổn, có muốn chia phần ưu đãi cũng không biết bằng
cách nào. Tôi thấy, cho dù đập nồi bán sắt, chúng ta cũng phải trong một thời gian ngắn xây dựng một quốc lộ động mạch chủ, thì mới có thể chia
phần ưu đãi trong thành quả phát triển kinh tế được.
Phạm Hồng Vũ rất chân thành đáp.
Nói thật, hắn thật không nghĩ đến, vừa vào cửa, Vưu Lợi Dân lại trực
tiếp khảo vấn vấn đề xây dựng kinh tế, mà không phải là tình hình chính
trị đang mẫn cảm hiện tại. Điều này làm cho Phạm Hồng Vũ vừa mừng vừa
sợ.
Xem ra, mặc kệ là cao tầng phát sinh ván cờ chính trị nào, ít nhất tâm
tư của Vưu Lợi Dân vẫn rơi vào bản chức công tác của mình. Nói cách
khác, Vưu Lợi Dân rất rõ ràng, lần này chính mình sẽ không bị liên lụy,
còn sẽ ở lại tỉnh Thanh Sơn công tác.
Hơn nữa, điều này cũng thể hiện phong cách chấp chính của Vưu Lợi Dân, tương đối làm đến nơi đến chốn.
- Đập nồi bán sắt? Cậu cảm thấy, chúng ta đập nồi bán sắt rồi thì có thể gọn gàng nảy sinh con đường này sao? Hồng Châu đến Lĩnh Nam dài 800km,
phải tốn bao nhiêu tiền? Kỳ hạn công trình bao lâu? Nếu như hiện tại bắt đầu khởi công, khi đường sắt Kinh Hải toàn bộ xuyên suốt mà đường cao
tốc này vẫn chưa xong thì đến lúc đó chẳng khác nào là việc làm vô bổ?
Vưu Lợi Dân trở nên nghiêm túc hỏi.
Đường cao tốc, giai đoạn hiện tại tuyệt đối là danh từ mới. Con đường
cao tốc đầu tiên của đại lục, bốn năm trước đã được khởi công ở một tỉnh phía bắc, xây dựng đoạn đường dài ba trăm km mà đến nay vẫn chưa làm
xong. Phí dụng cải tạo xây dựng đường cao tốc lại là một con số thiên
văn.
Phạm Hồng Vũ thản nhiên nói:
- Chủ tịch tỉnh, sự việc đột phát, tôi quả thật chưa có tính toán cẩn thận phí xây dựng đường cao tốc này.
Tôi cũng không phải là Chủ tịch tỉnh, không có quan tâm đại sự đến toàn tỉnh, nên không khỏi không làm việc đàng hoàng.
- Tuy nhiên, kỳ hạn công trình cũng có thể đưa ra được. Chỉ cần tài
chính không nửa đường đứt gánh, tranh thủ trong vòng bốn năm năm là có
thể thông suốt toàn bộ tuyến. Tôi cho rằng đây rất có hy vọng. Theo lâu
dài mà tính, quốc lộ khởi công càng sớm càng tốt. Kỳ thật, chỉ cần hạng
mục này khởi công, không cần chờ đến khi thông suốt tuyến cũng đã có thể kéo nền kinh tế phát triển cực đại. Những thành phố dọc theo tuyến
đường cũng có thể dựa vào con đường này mà làm ăn, dựng lên mạng lưới
giao thông mới. Cực đoan mà nói, cho dù trong những năm này, hạng mục
khác trong toàn tỉnh phải dừng lại, thì chỉ cần làm tốt con đường này
thì chính là một thành tích thật lớn.
Vưu Lợi Dân có chút kinh ngạc.
Tiểu tử này, thật đúng là rộng rãi, làm bất cứ hạng mục nào cũng đều tốn một khoản kinh phí lớn. Hơn nữa mục đích định vị vô cùng rõ ràng. Vưu
Lợi Dân tự thân chức vị cao, tất nhiên rất rõ ràng, từ xưa đến nay những người thành đại sự đều có một loại tính cách này.
Nhân vật lãnh tụ từ trước là xử lý việc khó một cách dễ dàng, nắm bắt
những mâu thuẫn chủ yếu, nhìn xa trông rộng, mà phương diện quản lý nhân tài thì nâng nhẹ như trọng, làm việc cẩn thận, yêu cầu tận thiện tận
mỹ.
Phạm Hồng Vũ chỉ là một Bí thư Đảng ủy thị trấn nho nhỏ, nhưng lại có
thể triển khai được ván cờ trong cao tầng chính trị. Một cán bộ cấp
phòng không sợ trời không sợ đất như vầy là độc nhất vô nhị trong cả
nước.
Mấu chốt của vấn đề ở chỗ, hắn suy luận rất chính xác.
Đối với lời Phạm Hồng Vũ nói, Vưu Lợi Dân không có lập tức bình luận, cau mày, trầm ngâm một chút rồi đột nhiên hỏi:
- Nghe Tiêu Lang nói, cậu muốn đến thủ đô gặp bạn?
Vưu Lợi Dân không có trực tiếp nói đến tên Hùng Diễm Linh, nhưng tất nhiên là Tiêu Lang đã báo cáo với ông ta trước đó rồi.
Hướng Chủ tịch tỉnh báo cáo, không thể chỉ nói có một nửa.
- Vâng, Chủ tịch tỉnh, Lý Xuân Vũ bảo tôi đến thủ đô. Lý Xuân Vũ là bạn của tôi, là con trai của đồng chí Hùng Diễm Linh.
Phạm Hồng Vũ cũng không có nửa điểm giấu diếm. Dưới tình huống Chủ tịch
tỉnh đã biết rõ ràng, cứ che che giấu giấy thì quả thật chẳng ai ngu
bằng.
Vưu Lợi Dân gật đầu, rồi lại trầm ngâm.
Phạm Hồng Vũ khoanh tay đứng thẳng, lẳng lặng chờ chỉ thị.
- Như vậy đi, sau khi cậu trở về, đến trường đảng tỉnh ủy học một thời
gian. Quan hệ tổ chức tạm thời điều đến văn phòng UBND tỉnh, ở phòng thư ký, trong lúc học tập thì trợ giúp Tiêu Lang làm công tác.
Một lát sau, Vưu Lợi Dân nhẹ nhàng vung tay lên nói.
Phạm Hồng Vũ giật mình kinh hãi.
Nghe ý tứ này, Vưu Lợi Dân rõ ràng là muốn điều hắn đến văn phòng UBND
tỉnh, trực tiếp tiến vào bộ máy thư ký của ông. Điều này quả thật là một sự tín nhiệm thật lớn.
Vưu Lợi Dân muốn đích thân bồi dưỡng hắn.
Dường như có chút lo lắng ý tứ của đồng chí Hùng Diễm Linh cũng như vậy, nên đơn giản tiên hạ thủ vi cường.
Trong lúc này, Phạm Hồng Vũ không thể do dự, lập tức đáp:
- Vâng, cảm ơn Chủ tịch tỉnh.
Vưu Lợi Dân gật đầu, trong mắt toát ra ý cổ vũ.