Không khí hội trường trở nên “quỷ dị” vô cùng.
Giọng nói hồn hậu của Phạm Hồng Vũ không ngừng quanh quẩn trong không
gian. Tiếng phổ thông của hắn tiêu chuẩn hơn Tống Mân và Lương Quang Hoa rất nhiều, đọc bài báo đều có thể đọc ra khí thế.
Cán bộ tham dự hội nghị đều ngơ ngác nhìn nhau, ai nấy thần sắc cổ quái.
Bí thư Lương không phải yêu cầu Phạm Hồng Vũ kiểm điểm sao?
Đây là kiểm điểm?
Phạm Hồng Vũ đọc rõ ràng bài viết của mình, cũng giống như Tống Mân, đến những chỗ cao trào, không kìm nổi cũng múa may cánh tay để tăng thêm
giọng điệu. Thật ra đa số thời gian, Phạm Hồng Vũ không cần nhìn vào tờ
báo. Bài viết này không dài, lại được hắn suy đi tính lại khi viết, nên
sớm đã thuộc lòng rồi, không cần tờ báo thì hắn cũng có thể đọ được.
Tất cả cán bộ ngồi dưới, gần như ai cũng đã đọc bài viết này của Phạm
Hồng Vũ, tất cả phong ba đều từ đó mà lên. Trong có có không ít người đã đọc đi đọc lại nhiều lần, một số lãnh đạo huyện còn thay đổi hình thức
cải cách xí nghiệp công hữu ở huyện mình, không dám áp dụng hình thức
của thị xã Ngạn Hoa, mà học tập hình thức của huyện Vũ Dương. Đồng thời
với việc cải cách, cũng phải nên cẩn thận, không để bước đi của mình quá nhanh.
[CHARGE=3]Có thể vẹn cả đôi đường thì càng tốt hơn.
Vừa rồi Tống Mân và Lương Quang Hoa lần lượt đề xuất quan điểm phê phán
nghiêm khắc, bộ phận cán bộ huyện lại đang hối hận không ngừng. Nếu biết sớm cấp trên kiên định như vậy thì thật không nên để Phạm Hồng Vũ “bịt
mắt” như vậy. Hiện tại thì hay rồi, nhất định sẽ bị Bí thư Lương ghi sổ. Trong thời khắc mấu chốt, lập trường không kiên định là điều tối kỵ ở
quan trường.
Lần này Bí thư Lương toàn thắng, củng cố quyền vị, đến lượt những kẻ không kiên định bị xui xẻo.
Nhưng mà nghe Phạm Hồng Vũ trình bày quan điểm của mình, những người này lại có quan điểm bất đồng.
Phạm Hồng Vũ nói, không phải là không có lý.
Nếu không thì Quần Chúng nhật báo cũng sẽ không cho đăng. Cùng trên
Quần Chúng nhật báo, dựa vào cái gì mà nói nhận định của Lục Thành Đống
chính xác. Mặc dù địa vị của Phạm Hồng Vũ và Lục Thành Đống như một trời một vực, nhưng Quần Chúng nhật báo là một nhà, không có phân hiệu. Bất
kỳ bài viết của ai cũng đều phải xét duyệt kỹ càng rồi mới cho đăng.
Phạm Hồng Vũ dám công nhiên đọc bài viết của mình cũng đã nói lên vấn đề nhất định. Phạm Hồng Vũ cố nhiên là “lưu manh”, nhưng người đứng sau
hắn chẳng lẽ lại không ngăn cản hắn? Mà để cho hắn tự đi vào vực sâu như vậy?
22 tuổi cấp trưởng phòng, thật sự không dễ chút nào.
Trăm khổ ngàn cực mới bồi dưỡng được một người như vậy, lại dễ dàng cho rớt hay sao?
Khâu Minh Sơn không nói, nhưng Phạm Vệ Quốc thân là cha, không thể không quan tâm đến con trai mình như vậy được.
Một số cán bộ tinh mắt, đã suy nghĩ sâu xa vấn đề này.
- Các đồng chí, tôi kiên định cho rằng, giữ nguyên thuộc tính chế độ
công hữu và cải cách xí nghiệp không hề tồn tại mâu thuẫn nào. Chế độ
công hữu là chủ thể của kinh tế quốc dân, điểm này không bao giờ thay
đổi được, cả thể chế, đều phải dựa vào cơ sở này mà tiến hành. Vừa rồi
Bí thư Lương và Bí thư Tống phê bình tôi mắc sai lầm nghiêm trọng, xin
thứ lỗi, tôi không thể đồng ý. Là Đảng viên, tôi có quyền phát biểu ý
kiến của mình trên báo Đảng. Chỉ vì bài viết này mà nói tôi vô tổ chức
vô kỷ luật thật sự là không đầy đủ. Tôi nhắc lại một lần nữa, duy trì
chế độ công hữu và việc cải cách xí nghiệp không hề mâu thuẫn với nhau…
Phạm Hồng Vũ đọc xong bài báo, sắc mặt trở nên hết sức nghiêm túc.
Ánh mắt mọi người đều nhìn lên đài chủ tịch, nhìn vẻ mặt của Lương Quang Hoa.
Hội trường lập tức yên lặng.
Phạm Hồng Vũ chính là Phạm Hồng Vũ, đến lúc này rồi mà còn chưa chịu nhận thua.
- Đủ rồi.
Lương Quang Hoa không thể nhịn được nữa, giận dữ quát một tiếng.
Ông ta không thể tha thứ cho sự khiêu khích trắng trợn như vậy. Phạm
Hồng Vũ đem ông ta dồn đến chân tường, cho dù là Khâu Minh Sơn ở đó cũng chẳng là cái gì.
- Phạm Hồng Vũ, tổ chức Đảng đối với cậu cũng coi như là hết lòng quan
tâm giúp đỡ rồi. Cậu vẫn không chịu nhận sai, kiên trì hành vi sai lầm
của mình, vì vậy sẽ không phải khách khí với cậu nữa. Đồng chí Tống Mân, tuyên đọc quyết định xử lý ủa Thị ủy đối với Phạm Hồng Vũ đi.
Lương Quang Hoa đứng mạnh dậy, mắt mở to, căm tức nhìn Phạm Hồng Vũ, trầm giọng nói.
- Vâng, Bí thư Lương.
Tống Mân gật đầu, cầm một tờ văn kiện, thần sắc ác liệt, không thèm nhìn Phạm Hồng Vũ lấy một cái.
Dưới đài, Lục Nguyệt nhếch miệng cười độc ác.
Cuối cùng cũng kết thúc rồi.
Đồng chí Phạm Hồng Vũ từ nay về sau sẽ không thể tạo ra bất cứ phức tạp gì nữa.
Một con bọ ngựa không biết tự lượng sức mình, còn tưởng rằng mình có thể ngăn cản được bánh xe quyền lực tuyệt đối đang cuồn cuộn chạy tới.
Đúng lúc này, chiếc máy nhắn tin bên hông Lục Nguyệt vang lên bip bip,
vốn một hội nghị lớn như vậy, mọi người đều phải tắt hết máy nhắn tin,
vừa rồi Lục Nguyệt quên mất, không nghĩ rằng có người sẽ gọi mình vào
lúc này.
Cầm lấy máy ra, Lục Nguyệt không khỏi ngẩn người.
Không ngờ là số điện thoại từ phòng của Lục Thành Đống. Việc này từ
trước đến giờ rất ít xuất hiện, bình thường đều là Lục Nguyệt gọi điện
về nhà, báo cáo cho cha tình hình của mình.
Hiện tại Lục Thành Đống trực tiếp gọi cho gã, nhất định là đã xảy ra đại sự nào đó.
Chỉ có điều lúc này, tạm thời không tìm được chỗ để gọi về, trong thời
điểm như vậy, Lục Nguyệt bất kể thế nào cũng không thể tùy tiện đứng
dậy.
- Xét thấy đồng chí Phạm Hồng Vũ phạm sai lầm nghiêm trọng, qua nghiên
cứu, Thị ủy Ngạn Hoa quyết định xử lý đối với đồng chí Phạm Hồng Vũ như
sau…
Tống Mân vẫn mở tờ văn kiện ra, nghiêm túc tuyên đọc.
Vốn quyết định xử phạt cấp dưới, không cần đích thân ông ta tuyên đọc, Trưởng hoặc Phó phòng Tổ chức đều có thể đọc thay.
Tống Mân hiện tại cầm trong tay quyết định của Thị ủy Ngạn Hoa. Tuy
nhiên quyết định này có hai bản, thứ nhất là mất chức, giáng cấp hành
chính, Phạm Hồng Vũ thái độ “nhận tội” tốt, thì tuyên đọc quyết định
này. Bản khác chính là mất chức, khai trừ ra khỏi Đảng.
Phạm Hồng Vũ ương ngạnh như vậy, chết cũng không chịu hối cải. Tống Mân chuẩn bị tuyên đọc, chính là tờ văn kiện thứ hai này.
Tất cả mọi người đều yên lặng, chờ đợi Tống Mân ra “quyết định cuối cùng” đối với Phạm Hồng Vũ.
- Bí thư Lương…
Một tiếng gào đột ngột vang lên.
Giọng tuyên đọc quyết định của Tống Mân liền dừng lại.
Không biết kẻ nào lại liều lĩnh như vậy?
- Là ông ta?
- Chủ nhiệm Lý.
Những tiếng xì xèo lại vang lên cả hội trường.
Không ngờ là thư ký của Lương Quang Hoa, Phó chủ nhiệm Văn phòng Địa ủy Lý Trường Thắng.
Thông thường mà nói, thư ký đều sẽ ở bên cạnh lãnh đạo từng giây từng
phút. Nhưng ở cuộc họp này thì khác, Bí thư Tống ngồi trên đài chủ tịch, Lý Trường Thắng không thể đi theo được.
Lý Trường Thắng lúc này vô cùng lo lắng chạy lên đài chủ tịch.
Điều này thật khiến người ta bất ngờ.
Lý Trường Thắng cũng không phải là thư ký bình thường, đi theo Lương
Quang Hoa đã nhiều năm, hưởng đãi ngộ cấp Cục trưởng. Nói quyền lực thực tế, e rằng Phó Chủ tịch địa khu, thậm chí là Ủy viên địa ủy cũng không
theo kịp Lý Trường Thắng.
Những ai từng tiếp xúc với Lý Trường Thắng thì đều chưa bao giờ thấy anh ta lại hoảng loạn như vậy, hình như đã xảy ra một việc lớn tày trời nào đó.
Nếu là việc bình thường thì chắc chắn Lý Trường Thắng sẽ không xông thẳng vào hội trường như vậy.
- Bí thư Lương.
Đi lên đài chủ tịch, Lý Trường Thắng vội vàng gọi một tiếng, lắc đầu
liên tục. Hiển nhiên, anh ta đang ra hiệu cho Lương Quang Hoa – đại sự
không ổn.
Lương Quang Hoa vẻ mặt vẻ giận dữ, đe dọa nhìn Lý Trường Thắng.
Tại sao vậy?
Lý Trường Thắng như vậy là không hiểu quy củ!
Lý Trường Thắng hoàn toàn không thấy sự phẫn nộ của Lương Quang Hoa, mà
trực tiếp tiến sát vào tai Lương Quang Hoa, thì thầm gì đó.
- Cậu nói cái gì?
Lương Quang Hoa sắc mặt thay đổi, thất thanh kêu lên, mắt nhìn chằm chằm Lý Trường Thắng, như thể là là Lý Trường Thắng đang nói truyện nghìn lẻ một đêm, Lương Quang Hoa tuyệt đối không tin.
Lương Quang Hoa đột nhiên thất thố như vậy, tất cả mọi người đều ngây dại.
Đã xảy ra chuyện rồi.
Lý Trường Thắng nuốt nước miếng, liên tục gật đầu, hoảng loạn nói:
- Bí thư Lương, là sự thật đấy…cực kỳ chính xác…tôi mới nhận được điện thoại.
- Không thể.
Lương Quang Hoa giận dữ gầm lên, toàn toàn không để ý đến khí độ, cũng không để ý là mình đang ở đâu.
- Bí thư Lương.
Lý Trường Thắng mắt nhìn Lương Quang Hoa, thở dài một tiếng.
Lương Quang Hoa ngơ ngác đứng dậy, cơ mặt hiện lên chằng chịt, ánh mắt trở nên vô hôn, cả người như thể đã già đi cả chục tuổi.
Lục Nguyệt cầm chặt lấy điện thoại, bàn tay đều toát mồ hôi lạnh.
Nhất định là ở thủ đô đã xảy ra chuyện lớn rồi.
Cho nên cha gã mới vội vã gọi điện như vậy.
Từ biểu hiện của Lý Trường Thắng và Lương Quang Hoa, đã chứng minh cho
phỏng đoán của Lục Nguyệt. Lương Quang Hoa là lãnh đạo dày dạn kinh
nghiệm, tin tức xấu bình thường không thể khiến ông ta khiếp sợ, thậm
chí là tuyệt vọng đến mức như vậy.
Đúng vậy, chính là tuyệt vọng.
- Đi!
Trố mắt một chút, Lương Quang Hoa nói nhẹ rồi lập tức rời khỏi đài chủ
tịch, đi nhanh ra ngoài, không quay đầu lại, bất chấp ở hội trường đang
có cả ngàn người.
Tất cả mọi người đều bối rối.
Rốt cuộc là đã xảy ra đại sự gì?