Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 847: Chương 847: Ý tốt




- Đúng vậy, Bí thư Đàm! Theo lời khai ban đầu của Tề Chính Hồng và Vương Nghiên Phong thì có đến mấy chục cái lận.

Phạm Hồng Vũ nói với vẻ thận trọng, cố gắng một cách khách quan hết sức.

“Vụ án Tề Chính Hồng” được cho là một vụ án rất quan trọng, Ủy viên thường vụ Phó chủ tịch huyện có liên quan mà hành vi phạm tội lại vô cùng nghiêm trọng, thậm chí có ý đồ vu cáo hãm hại Chủ tịch huyện, mấy năm nay ở Thành phố Tế Hà rất hiếm thấy nên gây ra một cú sốc mạnh là điều tất nhiên.

Thế nhưng, vụ án này lại tạo thành “phản ứng đômino” giới hạn bởi “nhân gian” , trong thành phố hầu như là không có tiếng vang nhiều. Đàm Khải Hoa đã không nhắc đến trong cuộc họp thường vụ, chỉ thảo luận một chút trong cuộc họp của các Bí thư mà thôi chứ không phải triệu tập cuộc họp ban Bí thư vì vấn đề này, chỉ là thông báo cho các vị phó Bí thư khác biết, rồi đồng ý cho Công an thành phố tiếp nhận là đã xem như xong việc rồi, chứ không hề đi sâu vào thảo luận.

Sau cuộc họp ban bí thư, các vị lãnh đạo Thành phố “giữ kín như bưng” về vụ án Tề Chính Hồng, cố lờ đi không nhắc đến nữa.

Tình hình kỳ lạ như thế này lại thu hút sự chú ý của cán bộ các cơ quan ban ngành, cuối cùng mọi người đưa ra được hai kết luận. Thứ nhất: Lãnh đạo Thành phố không muốn trong thời điểm quan trọng phát sinh thêm phiền hà. Nếu như ảnh hưởng đến cuộc họp hội đồng nhân dân Thành phố thì sẽ trở thành chuyện chính trị rồi. Thứ hai: là vì Phạm Hồng Vũ.

Người bị bắt là mấy cán bộ Vân Hồ: Tề Chính Hồng, Lỗ Giang Nam, vậy mà Phạm Hồng Vũ lại bị liên quan. Mấy người Tề Chính Hồng lập mưu ám hại Chủ tịch huyện, mà người bị ám hại này lại chính là Phạm Hồng Vũ, không có một ai dám ra mặt bênh bọn Tề Chính Hồng cả.

Chuyện như thế này trong chốn quan trường từ xưa đến nay vốn rất kỵ.

Ai dám ra mặt vì Tề Chính Hồng thì cũng chính là đứng về phe đối đầu với Phạm Hồng Vũ rồi.

Vấn đề ở chỗ Phạm Hồng Vũ mà lại dễ dàng để cho người ta đắc tội với mình như vậy sao?

Không cần nói đến những người như Vưu Lợi Dân và Khâu Minh Sơn đứng đằng sau Phạm Hồng Vũ, mà chỉ nói đến tự mình hắn thôi cũng không cho phép người khác tùy ý bắt chẹt mình rồi. Một Chủ tịch huyện có thể tùy tiện điều công nhân của doanh nghiệp trực thuộc huyện đến doanh nghiệp lớn cấp trung ương, tiềm ẩn nguồn năng lượng lớn mạnh. Những người sáng suốt nhìn thì biết ngay. Chỉ cần không có quan hệ khăng khít với Tề Chính Hồng, chứ những người có mối quan hệ bình thường thì ai dám cầm đèn chạy trước ô tô?

Ngay cả đến Đàm Khải Hoa cũng không muốn chạm phải lò lửa này.

Chẳng qua Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết đến nhà thăm thì Đàm Khải Hoa buộc lòng phải nhắc đến một chút thôi, giả bộ bày tỏ thái độ của mình về tình tiết mới nhất. Nhất là nói ra chuyện này trước mặt Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết cũng là không kiêng dè gì nhiều.

- Cái bọn khốn kiếp này! Bố trí nhân sự biến thành công cụ để kiếm lợi cá nhân. Những phần tử xấu xa này phải bị trừng trị thích đáng.

Lời nói của Đàm Khải Hoa cho thấy sự tức giận cực độ.

- Đợi đến khi Đại hội đồng nhân dân họp xong, tôi sẽ cho điều tra ngọn nguồn. Vụ án kiểu như thế này nên lấy làm tài liệu phản diện giảng dạy điển hình, để cho cán bộ toàn Thành phố lấy đó làm tấm gương để tự soi mình mới được.

Đàm Khải Hoa lại bổ xung thêm.

Ý ngầm của câu nói này cũng rất rõ ràng, trước khi cuộc họp Đại hội đồng nhân dân toàn Thành phố khai mạc và trong thời gian diễn ra thì phải xử lý vụ án này một cách kín kẽ, nghiêm khắc khống chế phạm vi lan tỏa. Tất cả phải đợi cuộc họp kết thúc sẽ làm rõ tội danh.

Phạm Hồng Vũ gật đầu nói phải.

Cứ xem như tự mình hắn cũng không muốn đúng lúc này động vào bọn Tề Chính Hồng làm gì.

Tình thế nguy cấp không thể khuấy động lên.

Uống xong hai ngụm trà, Đàm Khải Hoa hạ giọng ôn hòa, mỉm cười nói: - Tiểu Phạm này! Nói đi, nói một chút về cách làm của cậu sau này với Vân Hồ đi. Bố trí bộ máy, hướng phát triển đều được.

Phạm Hồng Vũ bèn đưa mắt liếc sang Cao Khiết.

Đàm Khải Hoa rõ ràng là có ý tốt với hắn rồi.

Bố trí bộ máy thế nào đều có thể nói ra cơ mà!

Nếu như lúc này là giờ làm việc, địa điểm cũng là phòng làm việc của Đàm Khải Hoa, thì câu nói này của ông ta có thể xem như chỉ là câu nói khách sáo trong chốn quan trường. Phạm Hồng Vũ sắp sửa trở thành Bí thư huyện ủy rồi. Bí thư Thành ủy kêu hắn trình bày về cách bố trí bộ máy cán bộ thì vẫn là có ý trong câu nói đó. Người nói không nhất thiết phải thật lòng và người nghe cũng không nhất thiết phải thật lòng, dù sao thì hắn cũng không phải là thân tín của ông ta.

Nhưng mà lúc này lại đang ở nhà của Đàm Khải Hoa, Phạm Hồng Vũ đưa vợ đến thăm, Cao Khiết còn là người quen cũ thì tình hình lại khác hoàn toàn. Nếu như ông ta chỉ là khách sáo thì không nên nói ra câu này.

Xem ra, với sự vững chắc mà Phạm Hồng Vũ đã tạo được ở Tế Hà lại thêm Cao Khiết cũng được điều về nữa, giải quyết vấn đề xa cách giữa hai vợ chồng, tình hình thay đổi rất kỳ diệu.

Đàm Khải Hoa rất cần sự ủng hộ của Phạm Hồng Vũ rồi.

Cao Khiết một khi đã được về Tế Hà thì phía sau lưng Phạm Hồng Vũ lại được gia tăng thêm một hậu thuẫn quan trọng cấp tỉnh nữa rồi. Cho dù là hai vợ chồng mới chỉ là cán bộ cấp thấp, nhưng vô hình chung đã tạo nên một phe thứ ba đối lại hai phe Đàm - Quách

Chỉ cần ai nắm trong tay nhiều quyền lực, không kể anh ta là A hay B thì lập tức có tư cách để trở thành một phái riêng.

Đàm Khải Hoa bắt buộc phải đối mặt với thực tế này, trước mắt Quách Thanh Hoa và Trịnh Mỹ Đường đoạt Phạm Hồng Vũ về phía mình. Tuy rằng khả năng thu nhận sử dụng Phạm Hồng Vũ Cao Khiết là ít, nhưng ít nhất cũng giữ được một mối quan hệ tốt thì cũng đáng lắm.

Vinh Khải Cao lúc đó thình lình chơi đểu Vưu Lợi Dân, đem Phạm Hồng Vũ tới Thành phố Tế Hà, là để cho Đàm Khải Hoa phải hòa hoãn, có tác dụng phá vỡ thế thống trị cán bộ độc tôn ở Thành phố Tế Hà.

Tế Hà mảnh đất đấu đá này hoàn toàn có thể xem như là hình ảnh thu nhỏ ba cực tỉnh ủy

Phạm Hồng Vũ cười cười nói: - Được ạ, cháu xin báo cáo với Bí thư Đàm …

Bắt đầu báo cáo thì rất chính quy, chủ yếu là nói về phương hướng phát triển sau này của huyện Vân Hồ, trọng điểm là dựa vào sản lượng tiêu thụ của các sản phẩm nông lâm ngư nghiệp. Giai đoạn hiện nay thì đây là con đường huyết mạch cho phát triển kinh tế của huyện. Nếu như không có gì khác thường thì tổng sản lượng của huyện Vân Hồ sẽ đạt được một nấc mới, vượt qua các khu và các huyện trực thuộc Thành phố. Mới chỉ hai năm trước thôi, kinh tế của huyện Vân Hồ so với mấy huyện khác trực thuộc thành phố cũng chỉ xếp vào loại trung bình, xếp cuối cùng trong số ba khu tám huyện của toàn Thành phố.

Trong vẻn vẹn hai năm vượt lên đứng hàng thứ nhất trong các huyện và sau đó theo sát được ba khu trực thuộc thành phố, thành tích là rất lớn.

Lục Cửu cũng vì lý do này mà đã làm rất tốt công việc bên Ủy ban mặt trận tổ quốc, đã lọt vào tầm ngắm của các vị lãnh đạo trên tỉnh, cuối cùng đã leo lên được chức Phó chủ tịch Thành phố.

Lại nói tiếp, thực sự những công lao này hoàn toàn là của Phạm Hồng Vũ, có người không chịu làm gì hết mà chiếm công của người khác.

Phạm Hồng Vũ dự định, sang năm sẽ thực hiện kế hoạch nâng cao chất lượng sản lượng nông phẩm phụ. Có tiền rồi sẽ đầu tư trở lại cho các mặt hàng đặc sản, chứ không để huyện ủy giữ chặt trong tay cho bọn cán bộ ăn chặn hết được.

- Ừ! Hướng phát triển này rất đúng đắn. Đàm Khải Hoa gật gật đầu nói: - Tiểu Phạm này! Cái công ty bao tiêu sản phẩm phụ nông lâm ngư sản đó, có tác dụng rất lớn đấy, đây đúng là một kinh nghiệm tốt, các cậu tổng kết đi nhé, sang năm có thể sẽ mở rộng ra toàn Thành phố… ngoài ra cậu đừng kiêm nhiệm công việc của công ty bao tiêu đó nữa, gánh nặng công việc nhiều quá cũng không dễ xoay sở. Lục Cửu đã nói qua với tôi, huyện các cậu có một Bí thư khu vực tên Hoàng Vĩ Kiệt còn rất trẻ nhưng năng lực rất tốt. Ý kiến của cậu thế nào? Nếu như cái cậu Hoàng Vĩ Kiệt này thật sự tài giỏi thì hãy để cho cậu ấy thử đi. Tề Chính Hồng phạm tội rồi, công việc thường ngày ở Ủy ban huyện không thể dừng được, bắt buộc phải vận hành bình thường.

Giọng điệu của Đàm Khải Hoa xem chừng rất bình thản, tưởng như là thuận miệng nói ra vậy thôi, trong lúc vô tình khẽ nhắc Lục Cửu ra. Ý muốn nói với Phạm Hồng Vũ: Lục Cửu không hề nhận không “ưu đãi” của cậu đâu, anh ta sẽ cố gắng để báo đáp lại.

Hơn nữa Đàm Khải Hoa còn nói rất rõ: để cho Hoàng Vĩ Kiệt thay Tề Chính Hồng tiếp nhận chức Phó chủ tịch thường trực huyện.

Lục Cửu lên chức Phó chủ tịch Thành phố, Phạm Hồng Vũ nhậm chức Bí thư Huyện ủy thì không thể nào kiêm nhiệm chức Chủ tịch huyện lâu dài được, cấp trên vẫn muốn tiến cử một vị Chủ tịch mới rồi, sắp xếp vào vị trí Phó chủ tịch thường trực huyện một thân tín của phe Phạm Hồng Vũ và còn kiêm nhiệm Tổng giám đốc Công ty sản phẩm phụ nông lâm ngư nữa, nắm giữ “tiểu Ủy ban huyện” trong tay, nếu mà tân Chủ tịch huyện muốn đối đầu với hắn thì sẽ rất khó nắm bắt được gì.

Phạm Hồng Vũ bản thân đã mạnh mẽ vậy rồi, lại đứng ở vị trí rất thuận lợi, cơ bản đã chuẩn bị vững chắc để “lên ngôi hoàng đế” ở Vân Hồ này rồi.

Cũng không phải là Phạm Hồng Vũ yêu thích tranh quyền đoạt lợi gì. Thật sự trong giai đoạn hiện nay hắn rất cần xây dựng nên quyền uy tuyệt đối, với tất cả quyền lực nắm giữ trong tay, cùng với những khát vọng trong lòng thì trong một khoảng thời gian ngắn sẽ đưa kinh tế của Vân Hồ phát triển toàn diện.

Một huyện kinh tế mạnh nhất của toàn tỉnh mà không để ý tới thì làm sao làm nhất Thành phố được đây.

Đây là mục tiêu mà Phạm Hồng Vũ đã đặt ra từ trước.

Ngạn Hoa có thí điểm Phong Lâm thì Tế Hà nên có Vân Hồ là thí điểm chứ!

Phạm Hồng Vũ cũng không chú ý gì nhiều đến thành tích cá nhân cả, quan trọng nhất là phục chế được mô hình Vân Hồ, độ khó khác xa với mô hình Phong Lâm. Nếu giống như những lời khi nãy Đàm Khải Hoa nói, sang năm sẽ mở rộng ra toàn thành phố thì cũng chính là Phạm Hồng Vũ tạm thời hiện nay chỉ quản mỗi một huyện Vân Hồ, nhưng nếu có thể tạo phúc được cho càng nhiều người.Làm cho toàn dân các khu vực khác của Thành phố Tế Hà cũng được hưởng lây quả ngọt của hắn thì lộc của hắn cũng nhiều.

Một chế độ tốt đi kèm một hình thức tốt, thực tế đã chứng minh là có thể phá vỡ được sự trói buộc con người, tạo phúc được cho rất nhiều người.

- Bí thư Đàm, cháu rất tán đồng với ý kiến của Bí thư Lục, Hoàng Vĩ Kiệt là một người rất giỏi, có thể giao trọng trách cho cậu ấy được.

Phạm Hồng Vũ nghiêm túc đáp lời.

Vốn dĩ là do hắn “ép” Lục Cửu lên tiếng với Đàm Khải Hoa vậy mà trong nháy mắt lại biến thành ý kiến của Bí thư Lục Cửu rồi, Chủ tịch huyện Phạm lại còn “rất tán đồng” nữa. Trong chốn quan trường những lời nói sắc bén lại có thể vén được làn mây mù như thế đấy.

Không thể hiểu hết lòng nhau được.

Phạm Hồng Vũ thôi không nhắc đến những điều kiện khác nữa, đặc biệt là không hề nhắc đến việc tiến cử tân Chủ tịch huyện. Chỗ khuyết này nên để cho các vị lãnh đạo Thành phố lựa chọn. Chính là nguyên tắc cơ bản chốn quan trường, Chủ tịch huyện Phạm không cường điệu thêm nữa cũng là vừa phải.

Đàm Khải Hoa thầm thở một hơi nhẹ nhõm, rất vừa lòng với Phạm Hồng Vũ.

Mặc kệ tính cách của hắn có ương ngạnh đến thế nào, chỉ cần hắn làm được công to việc lớn thì các bên đều có nền tảng để hợp tác được với nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.