Quyến Luyến Con Rối Tình Nhân

Chương 6: Chương 6




Màn đêm càng xinh đẹp thì sẽ càng mê loạn.

Trên tầng cao nhất ở khu chung cư xa hoa nhất của trung tâm thành phố, trong căn phòng với những ngọn đèn ấm áp nhu hòa. Các gian phòng thiết kế theo phong cách hoàng gia Châu Âu, căn phòng nhẹ nhàng ấm áp với bộ sofa theo kiểu Châu Âu, có bàn trà, bàn làm việc, đèn lớn tinh xảo treo chính giữa căn phòng, cùng với rèm cửa màu tím, một không gian tràn ngập sự tao nhã và lãng mạn.

Trên chiếc bàn tròn cạnh cửa sổ là những bông hoa hồng đang nở được cắm vào bình thạch anh tím, cửa sổ lớn sát đất được mở ra, ở phía dưới là cảnh đẹp đang trôi nổi dưới chân, phong tình vô tận tựa như mơ.

Phòng ngủ cũng được sắp xếp theo phong cách Châu Âu đơn giản, trên chiếc giường lớn với ga trải giường bằng tơ tằm màu lam là một thiếu nữ đang ngủ, đôi mắt cô gắt gao nhắm lại, đôi mày liễu cau lại, hàng mi cong dài hơi hơi run rẩy như đang chịu đựng thống khổ.

Mái tóc hỗn độn trải trên gối, khuôn mặt tuyết trắng nhỏ nhắn bị bao phủ bởi một tầng đỏ ửng bất thường, trên trán thấm những giọt mồ hôi li ti. Cô khi thì cuộn mình lại, khi thì không an phận mà vặn vẹo, hai chân cọ vào nhau, cuốn theo cơ thể là chiếc áo sơ mi đẫm mồ hôi dán lên thân thể lung linh mềm mại, quần Jean tuy che chắn rất tốt nhưng lại nằm đè lên tầng chăn làm cho đôi chân ngọc trắng noãn kéo lên xốc xếch không chịu nổi. Cô rốt cục bị sao vậy? Tinh Thần tóm lấy một tia lý trí cuối cùng, hốt hoảng nghĩ.

Cô không biết đã xảy ra chuyện gì với mình, chỉ cảm thấy mình trở nên kỳ quái, chẳng lẽ mình bị bênh, hoặc là nằm mơ? Hay là mình đã...đã chết?

“Tách!” Tiếng bật lửa từ bên cạnh truyền đến, tuy nhẹ nhưng vẫn dọa được cô. Cố sức mở đôi mắt ướt mờ mịt, thứ đầu tiên Tinh Thần nhìn thấy là trần nhà cao cao hình giọt nước, bên trong bố trí rất tao nhã, phút chốc trời đất rung chuyển, cô rên rỉ khó chịu, mở nửa mắt, hơi xoay người....Trong phòng không tối lắm, đầu giường có vô số khối tròn nhỏ xếp thành những bóng đèn độc đáo. Theo bản năng, tầm mắt mê man chậm rãi di động, cuối cùng nhìn về phía cửa sổ, nơi đó có một người đàn ông đang quay lưng về phía mình, cao lớn vững chãi, bờ vai rộng, lưng thẳng, eo nhỏ, chân dài, dáng người mười phần như người mẫu, hắn không quay đầu xem cô mà cứ chăm chú nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ nhả khói.

Hắn là ai vậy?

Mình vì sao lại ở chỗ này?

Tinh Thần không thể suy nghĩ, thân thể lâng lâng như không phải là của chính mình, giống như bị lửa thiêu, hoặc như rơi vào hoàn cảnh cô chưa biết bao giờ, cảm giác khô nóng kỳ quái cứ thổi quét tới toàn thân, lan đến tứ chi cuối cùng đánh thẳng vào trái tim, sinh ra cảm giác khó nhịn có thể ép điên người.

Cảm giác dày vò quá lớn khiến cô không chịu đựng được, toàn thân đều vô cùng mẫn cảm, cô nức nở một tiếng, tiếng "Ưm" từ trong mũi phát ra, tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ nho nhỏ, tinh tế làm người đàn ông bên cửa sổ rốt cục tắt tàn thuốc, xoay người đến bên cô.

Đứng ở bên giường, Phó Hoành trên cao nhìn xuống nhìn cô, khuôn mặt thản nhiên, lạnh lùng bàng quan với thống khổ của cô.

“Ưm...... Ưm......” Thần trí của Tinh Thần hoàn toàn biến mất, khuôn mặt nhiễm lên phấn hồng, đôi mắt nửa mở đã mờ mịt, căn bản đã không thể nhìn rõ người trước mặt là ai, hô hấp mỗi lúc càng thốt ra âm thanh yêu kiều.

Thân thể vẫn giãy dụa, khiến cho đường cong nữ tính như ẩn như hiện, lung linh đầy đặn, hết sức mê hoặc.

Phó Hoành cúi người, vươn ngón tay ra khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn đang hồng lên như đóa phù dung.

Loại cảm giác tiếp xúc da thịt tốt đẹp này cùng với hơi thở nam tính độc đáo, kì dị làm cho trong cơ thể Tinh Thần như lửa cháy bùng lên lan ra cả đồng cỏ khô, thống khổ không thể kìm nén được, không tự chủ được khuôn mặt có đôi mắt ướt át mắt nửa mở kia khẽ ngẩng lên rồi như một con mèo cọ cọ vào lòng bàn tay của người đàn ông, muốn hắn tiếp tục vuốt ve.

Phó Hoành thấy thế, môi mỏng nhếch lên, cũng không hẳn là ý cười.

“Leng keng ......” Trong không gian yên tĩnh bỗng vang lên tiếng chuông điện thoại di động.

Hắn nhận điện thoại, trầm giọng nói: "Sam, như thế nào......Ừ, rất tốt, cứ theo lời tôi nói mà làm.....Được, những thứ khác thì mai nói sau." Một tay cầm điện thoại nói chuyện, một tay buông dần khuôn mặt thiếu nữ ra.

Cổ Hoành Siêu dám bỏ thuốc hắn, mà lại ở Fez, thật là chuyện tốt!

Muốn tính kế hắn, nào có dễ như vậy?

Kỳ thực sớm đã có nhân viên làm việc ở Fez báo cáo hắn, Cổ Hoành Siêu tìm ai mua thuốc, thậm chí đem thuốc bỏ trong bình rượu nào đều bị thiết bị giám thì ghi lại rành mạch.

Sau khi hắn trở lại mới phát hiện cùng bị tính kế như hắn còn có cô gái nhỏ này. Bỏ thuốc trong rượu hiển nhiên là đối phó hắn, tất nhiên hắn sẽ đánh tráo, về phần ly nước trái cây kia, hắn cần gì xen vào việc người khác. Nhìn Cổ Hoành Siêu bị chuốc rượu mê man, hắn liền quay đầu mà đi. Nhưng ra khi ra đến cửa, ma xui quỷ khiến lại quay đầu lại nhìn chăm chú cô gái nhỏ đang mơ màng ngã vào sofa, xoay người ôm mang đi.

Hắn tự nói với mình, cô gái này bị hạ thuốc kích thích, việc gì phải tùy tiện cho người ngoài? Mà cô ta là người Cổ Gia, không đáng để thương tiếc! Hắn không chút khách khí đem cô về nhà mình.

Hắn muốn cô!

Buông điện thoại, Phó Hoành bắt đầu chậm rãi cởi đi quần áo cô. Áo sơ mi, quần bò, áo lót bảo thủ màu trắng và chiếc quần lót cotton cùng màu, từng chiếc, từng chiếc đều bị ném xuống sàn, thân hình trắng nõn, trong suốt tỏa ra hương thơm độc đáo của thiếu nữ cũng dần dần lộ ra trước mắt hắn.

Hắn thở mạnh, bàn tay mở ra nắm lại kiều nhũ tuyết trắng, ngón cái vân vê trên đỉnh nhụy hồng xấu hổ.

“Ưm......” Thiếu nữ bị đau, trán nhăn lại, không tự chủ cử động người, hai chân thon dài kẹp chặt khẽ cọ xát, giữa hai chân cánh hoa mê người như ẩn như hiện khiến người ta mơ màng.

Trong cơ thể hắn giờ phút này giống như có một con cuồng thú muốn phá tung tất cả mà ra, dục vọng tích tụ trong cơ thể nổ mạnh, tàn sát tất cả. Thân thể nam tính thon dài phủ lên thân thể bóng loáng non mềm nữ tính, lý trí hoàn toàn bị lạc giống như bị tẩu hỏa nhập ma.

Một đêm phóng túng.

Khi mặt trời nhô lên, màn đêm đi qua mà trên giường hoan ái vẫn chưa dừng lại. Vật nam tính kiên đĩnh mà tráng kiện chôn sâu ở nơi tiểu huyệt ướt át mà chặt trất, vẫn cứ kịch liệt va chạm, ra vào, chỗ kết hợp còn phát ra tiếng nước.

Phó Hoành nhìn cô gái đang nằm mê man trong lòng mình, đôi mắt đẹp nhắm chặt, đôi mày thanh tú khẽ cau lại, nửa tỉnh nửa mê, vẫn bị hắn xâm chiếm như là bông hoa mỏng manh bị ong bướm đang vây lại hút hết mật hoa, thống khổ lại bất lực, cho đến ở hắn dưới thân hóa thành tất cả nhu tình, cổ họng không chịu được khàn khàn, càng thêm kích động.

Thân thể tuyết trắng không chỉ vì dược tính phát tác mà diễm hồng, còn là vì thời gian dài hoan ái phảng phất nhiễm một tầng phấn hồng động lòng người, đôi ngực nhũ căng ra nhịp nhàng theo từng chuyển động của hắn, thỉnh thoảng chạm vào cơ ngực nam tính mang đến cảm xúc mất hồn, từng giọt mồ hôi li ti trên da thịt non mềm không biết của cô hay của hắn.

Hắn muốn cô quá nhiều, bất luận ở ngực nhũ no tròn, xương quai xanh tinh xảo, eo nhỏ bằng phẳng hay là nơi hoa cốc nữ tính đều rải rác những dấu tích, đó là hậu quả bị hắn cắn, hút, bị bàn tay hắn xoa, nắn, bóp đến đỏ hồng, đầy vết cắn cùng dấu tay, ngay cả hoa huyệt bị hắn chiếm quá lâu nên bị sưng.

Khối thân thể này mặc dù ngây ngô nhưng cũng đủ khiến cho đàn ông điên cuồng, hắn trầm giọng cười nhạo hoài nghi không biết ai mới là người bị trúng thuốc kia.

Có chút không cam lòng bứt ra, lửa nóng miệng lưỡi lại lưu luyến phủ lên cánh môi bị hắn hôn đến sưng đỏ, hắn cường thế tham nhập vào trong, hút lấy cái lưỡi trơn mềm. Thật lâu không muốn rời đi......

Giống như là đã ngủ say một thế kỷ vậy, khi Tinh Thần tỉnh lại, ngoài trời giống như đang mưa.

Thế giới quanh cô như đang bị phong tỏa bởi một tầng mưa bụi, cô lực ý thức được thân thể dường như không thể điều khiển được nữa, các giác quan chỉ cảm nhận được một hình dáng mơ hồ, muốn nắm chặt nó nhưng không thể làm nổi.

Trong mông lung phảng phất có cái gì đó luôn ngậm lấy môi cô khẽ liếm, nhẹ nhàng lướt qua. Cô nhíu mày "Ưm" một tiếng, cảm giác ẩm ướt liền biến mất.

Sau đó, ý thức dần dần đã trở lại.

Tinh Thần cảm thấy mình không thể nhúc nhích, toàn thân trong ngoài vừa chua xót, vừa đau như vừa bị xe nghiền qua, nhất là nơi tư mật nữ tính sưng đau, còn có chất lỏng xa lạ dính ngấy từ trong cơ thể chậm rãi chảy ra làm giữa hai chân thấm ướt một mảnh.

Cô chậm rãi mở to mắt, trần nhà hình giọt nước lại đập vào mắt, rốt cục đã ý thức được cô đang gặp vấn đề, cảm thấy trong đầu "Oành" một tiếng, chợt có cái gì đó trong nháy mắt đã sụp đổ ở trong lòng.

Đáy mắt, đáy lòng, trong đầu chỉ còn trống rỗng, cô đờ đẫn nhìn về phía cửa sổ to sát đất, tấm rèm màu tím bị gió thổi nhẹ đu đưa thỉnh thoảng vỗ vào cánh cửa và lượn quanh chiếc ghế, phấp phới như cánh bướm.

Thật lâu sau, linh hồn mơ hồ mới một lần nữa trở về, Tinh Thần xốc chiếc chăn trắng mỏng mềm mại, chậm rãi đứng dậy. Khiếp sợ, không thể tin vào ánh mắt mình, nhìn qua chiếc ghế sofa bằng da màu đen được đặt ở cuối giường, trên chiếc thảm lông dày màu kem có đặt chiếc bàn trà hình tròn đơn giản. Một người đàn ông đang ngồi ở đó đang mặc chiếc áo ngủ màu cà phê cùng tông màu với ghế sofa.

Thân thể trở nên cứng ngắc, không thể run nổi, cô kinh ngạc nhìn người đàn ông kia, là hắn?

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch đến không một tia huyết sắc, dần dần, trước mắt trở nên mơ hồ không chịu nổi, đôi mắt trong sáng như sao giờ đây như một khối tro tàn.

Hắn cũng xa xa nhìn cô, đôi môi khẽ nhếch lên, rõ ràng gần nhau trong gang tấc mà tựa như đang cách nhau cả biển trời.

Trầm mặc thời gian sau, Phó Hoành mở miệng, câu nói đầu tiên là: "Cổ tiểu thư, cô đã tỉnh táo chưa?" Giọng nói hắn không trầm bổng, dường như là chỉ để xác nhận trạng thái của cô.

Cô không nói gì, chậm rãi gục đầu xuống, ngơ ngẩn nhìn tấm chăm mỏng được thêu hoa tinh xảo theo lối cổ điển, cả người ngơ ngác không thể nghe, không thể nhìn, không thể suy xét được, hoàn toàn lâm vào tình trạng tuyệt vọng vô hạn.

“Cổ tiểu thư?” Phó Hoành lại gọi một tiếng, thấy cô vẫn không hé răng, liền nhíu mày, thân hình cao lớn từ ghế sofa đứng dậy đi về phía cô.

Phát hiện hắn tới gần, hơi thở nguy hiểm kia làm cô sởn cả gai ốc, lắc lắc đầu thanh tỉnh, như chim sợ cành cong ôm chặt chăn xích sát về phía đầu giường, gắt gao nhìn hắn, vẻ mặt đề phòng.

“Cổ tiểu thư, nếu cô đã tỉnh, tôi nghĩ có chuyện cần nói rõ cho cô biết."

Hắn thấy cô sợ hãi như vậy liền dừng bức, giọng nói bình thản không mang theo cảm tình: "Cô hẳn còn nhứ chuyện tối qua ở Fez?"

“Fez”, đúng vậy! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao cô lại như thế này, ai đó có thể nói cho cô hay?

Cô nhìn chằm chằm đôi môi mỏng nhếch lên, hắn nói: "Cái người tên là Cổ Hoành Siêu ngầm hạ dược chúng ta, cho nên chúng ta xảy ra quan hệ."

“Tôi sợ chỉ nói thì không rõ, bởi vậy còn lưu lại cái này."

“Cho dù tương lai không cẩn thận bị lừa bịp tống tiền, bị kiện lên tòa án thì cũng có thể lấy ra làm chứng cớ...." (ôi cầm thú, vô sỉ, mặt dày, ăn hết rồi còn dám la làng à?)

Bỏ thuốc? Lừa bịp tống tiền?

Tinh Thần mờ mịt nhìn hắn, hắn rốt cuộc đang nói gì vậy? Vì sao toàn những câu không hiểu? Sau đó cô nhìn thấy hắn ấn điều khiển từ xa, mở cái tivi màn hình tinh thể lỏng trên tường.

Trên màn hình, rõ ràng chiếu loại hình ảnh cấm trẻ em, là hai người ở trên giường dây dưa, người đàn ông với thân hình cao lớn cùng một cô gái với thân thể mềm mại, thân hình trần trụi, thân thể tuyết trắng với đường cong lung linh. Hai thân thể nóng bỏng kết hợp chặt chẽ không rời, co rút vặn vẹo, mồ hôi đầm đìa, yêu dịch róc rách.....Tinh Thần khiếp sợ đến tột đỉnh, cô mặt đỏ tai hồng nhìn liếc nhìn một cái liền lập tức quay đi, không dám nhìn lại. Nhưng cô biết cô gái trong đó chính là mình.

Trên TV đồng thời truyền đến từng trận rên nỉ động lòng người, thanh âm người đàn ông thở dốc, cô gái thét chói tai, thậm chí ở cao trào hai người còn cùng kích tình kêu lên.....

Cô đột nhiên gắt gao che lỗ tai, đem khuôn mặt tràn đầy nước mắt chôn giữa hai đầu gối, lắc đầu khóc thét lên: "Đừng nhìn, tắt đi, tắt đi!"

Phó Hoành ném điều khiển từ xa sang một bên, vẫn chưa tắt tivi, bước qua ngồi bên giường, một tay liền dễ dàng đem hai tay đang che tai của cô kéo ra giữ chặt ở hai bên, dễ dàng ngăn được cô đang giãy dụa vì hoảng sợ. Hắn lạnh lùng nhìn thẳng vào đôi mắt cô gái đang đẫm nước mắt tuyệt vọng, nhẹ nhàng cười: "Hiện tại cô đã hiểu?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.