Tướng quân phu nhân nhìn hai cô gái:
– Tú Tú….
Bà còn chưa nói câu “Tới ngồi bên mợ này” thì cô cháu gái ngoại bên nhà chồng đã buông tay Đinh Uyển Ngọc ra, ngồi ngay chiếc ghế sát Nhiếp Tái Trầm. Ngồi xong rồi mới quay sang chào bà tay, tiếp đó gọi cô chị họ.
– Chị họ, chị còn đứng làm gì, mau ngồi đi.
Đinh Uyển Ngọc cứng người tại chỗ, nhìn sang dì.
Tướng quân phu nhân tức giận không kiềm chế được, nhưng cô cháu đã ngồi rồi, mình bảo đổi vị trí thì có vẻ hơi quá lộ liễu, làm thế chỉ có hạ thấp thân phận của Uyển Ngọc thôi, đành phải nhẫn nhịn, khẽ gật đầu với Đinh Uyển Ngọc.
Đinh Uyển Ngọc tài mạo song toàn, giỏi giang khéo léo, bởi cha mẹ mất mà hôn sự không thuận lợi, mọi chuyện đều dựa vào chính mình, giỏi chịu đựng nhẫn nhịn, đối với cô em họ ỷ vào gia thế lại quen được người nhà yêu chiều quen thói thích làm gì thì làm khó tránh khỏi cảm xúc lạ lẫm khó hiểu.
Vừa hâm mộ cũng vừa đố kỵ khinh thường.
Nếu không có chuyện hôm nay, cô ta thực ra cũng có thể nhịn được những thói xấu của cô em họ này, chị em qua lại, cũng không vấn đề gì cả.
Nhưng giờ thì, cô ta phong độ dù có tốt đến mấy cũng khó mà nhịn cho được.
Cô em họ này đúng là y như dì nói, chẳng chút quy củ, thích gây trò, ngang ngượng, lúc nào cũng tự cho mình là trung tâm của vũ trụ.
Cô ta cụp mắt xuống, đi tới ngồi vào vị trí giữa em họ và dì, gật đầu với Bạch Cẩm Tú, nói khẽ:
– Cám ơn em họ.
– Chị khách sáo với em làm gì. – Bạch Cẩm Tú cười đáp.
Tướng quân phu nhân nhìn sang Nhiếp Tái Trầm vẫn lặng thinh từ nãy, nói:
– Tái Trầm à, mọi người đều đã gặp mặt, đừng ngại nhé, cứ coi như nhà mình ấy.
Khang Thành nói có việc mà gọi anh tới, nhưng anh không ngờ tới lại gặp phải tình huống này.
Vừa nãy nghe Đinh tiểu thư đàn khúc nhạc, giờ lại ngồi cùng bàn cơm, lại liên tưởng đến lần trước tới đây, tướng quân phu nhân có hỏi han mình mấy vấn đề cá nhân, khi đó anh ngốc nghếch nhưng cũng hiểu bà ấy muốn gì.
Trong lòng đang sốt ruột như đứng đống lửa như ngồi đống than, đột nhiên thấy Bạch Cẩm Tú cũng tới, đi vào một cái là ngồi thẳng bên cạnh mình, trước sau chẳng liếc anh lấy một cái, làm như không quen biết anh thì lại thấy bất an vô cùng. Lại ngửi được mùi hương thơm từ trên người cô ấy, tránh cũng chẳng tránh khỏi, ngay cả hít thở cũng không thấy thoải mái, nghe tướng quân phu nhân nói chuyện với mình thì vội đứng lên, kính rượu với vợ chồng Khang Thành:
– Cháu cám ơn tướng quân cùng phu nhân đã tiếp đãi tận tình ạ.
Khang Thành uống xong rượu, ra hiệu anh ngồi xuống.
Người làm gắp thức ăn rót rượu, tướng quân phu nhân liên tiếp mời khách dùng bữa.
Nhiếp Tái Trầm lòng đầy tâm sự, chỉ mong bữa cơm nhanh chóng kết thúc rồi ra về ngay, hơn nữa vết thương ở bàn tay còn chưa khỏi hẳn, không muốn người khác để ý, bữa cơm dù có gan rồng tủy phượng thì cũng chẳng có khẩu vị đâu mà ăn uống. Đinh Uyển Ngọc cũng cũng không hề động đũa, mặt mày cụp xuống, đầy vẻ dịu dàng tĩnh lặng. Chỉ có Bạch Cẩm Tú là vui vẻ hoạt bát, cười cười nói nói với Nhiếp Tái Trầm và Khang Thành, có vẻ như rất đói bụng, chẳng những ăn một bát cơm, ngay cả một cái đùi gà mà Khang Thành gắp cho cô cũng ăn sạch sẽ.
– Cám ơn cậu.
Khang Thành nhìn cô mỉm cười gật đầu, lại chuyển đĩa bánh lạnh hoa hồng tới trước mặt cô.
– Mấy ngày qua cháu đã bị sợ hãi, ăn nhiều chút bồi bổ cơ thể. Cậu nhớ lúc nhỏ cháu rất thích ăn món này.
– Cám ơn cậu, giờ cháu cũng thích ăn ạ.
Bạch Cẩm Tú cầm miếng bánh hoa hồng, cắn nhẹ một miếng nhỏ, mỉm cười ngọt ngào.
Bữa cơm hôm nay, con gái Bạch gia nghiễm nhiên trở thành nhân vật chính, kế hoạch đã bị rối loạn toàn bộ, tướng quân phu nhân càng khó chịu, chen vào nói:
– Uyển Ngọc à, nãy dì cùng Tái Trầm trò chuyện ở phòng khách, hình như nghe tiếng đàn của cháu, là khúc gì vậy?
Đinh Uyển Ngọc nhỏ nhẹ đáp:
– Vừa rồi em họ có bảo cháu dạy em ấy đàn, cháu mới đàn một khúc cho em ấy nghe. Không ngờ lại quấy nhiễu Nhiếp đại nhân, là lỗi của Uyển Ngọc.
Cô ta đứng lên cúi người tạ lỗi với Nhiếp Tái Trầm.
Nhiếp Tái Trầm vội nói:
– Không sao cả. Có thể được nghe tiếng đàn là vinh hạnh của tôi. Đinh tiểu thư chớ khách sáo.
Dứt lời, liếc nhanh sang Bạch Cẩm Tú, vừa hay bắt gặp hàng mi dài của cô khẽ cử động, ánh mắt lạnh lùng quét tới thì tim giật thót.
Đinh Uyển Ngọc ngồi trở lại, nói tiếp:
– Khúc vừa rồi có tên là Cao Sơn Lưu Thủy. Có cầm khúc cùng tên, tương truyền là khúc của Tiêu Tần cầm sư Bá Nha cùng với tri âm Tiều Phu Tử Kỳ, về sau tán dật dân gian, đời sau truyền lại hai khúc “Cao Sơn”, “Lưu Thủy”, có lẽ là do hậu nhân ghép lại mà thành. Khúc đàn vừa rồi cháu đánh chỉ cùng tên chứ không liên quan gì đến cổ khúc cả.
Tướng quân phu nhân khen ngợi:
– Thì ra còn nhiều học vấn như thế. Tái Trầm, cháu cũng nghe rồi, thấy Uyển Ngọc đàn thế nào?
Tim Nhiếp Tái Trầm hãy còn đang đập liên hồi chưa trở lại bình thường, nghe bà ta chỉ đích danh mình, sau lưng túa mồ hôi, ngập ngừng, đang định trả lời, bỗng thấy chân mình dưới gầm bàn bị đá một cái, mũi giày cao gót nhọn, đá chẳng nhẹ, khá đau.
Anh khựng lại, nhìn sang Bạch Cẩm Tú.
Bạch Cẩm Tú không hề nhìn anh, đá anh xong thì làm như không việc gì cắn một miếng bánh lạnh.
Nhiếp Tái Trầm lấy lại bình tĩnh, nói:
– Về phương diện này cháu không hiểu, không dám bình phẩm, nhưng khúc đàn của Đinh tiểu thư rất là hay ạ.
Tướng quân phu nhân có vẻ như không quá hài lòng với câu trả lời này, nhưng cũng đành phải kết thúc đề tài này ở đây. Một lát sau, bà ta lại nhắc tới chuyện nhà Đinh gia, thở dài:
– Cháu gái này của tôi cuộc sống không dễ dàng. Không phải tôi khen nó, đừng nói là nông thôn, dù là tìm nhà lớn Bát Kỳ chúng tôi khắp hoàng thành cũng chưa chắc đã tìm được cô gái trẻ có năng lực quản gia như Uyển Ngọc đâu. Điều hiếm có là con bé xuất thân thanh quý, tổ tiên ba đời hàn lâm. Nhiều khi, tôi muốn nó chia sẻ chút việc, nó lại quá hiểu chuyện, sợ làm phiền đến tôi. Nếu đến lúc nào đó con bé có được người hiểu được ấm lạnh biết giúp đỡ nó, vậy tôi an tâm rồi…
Đinh Uyển Ngọc mắt đỏ hoe, qua Bạch Cẩm Tú nhìn Nhiếp Tái Trầm, ánh lệ lấp lánh.
Nhiếp Tái Trầm đã buông đũa từ sớm.
Anh thấy ánh mắt những người trên bàn cơm đều đặt trên người mình, xấu hổ không thôi, đành phải làm như chưa nghe thấy gì, bưng nước trước mặt lên nhấp một ngụm. Nào ngờ vừa mới uống miếng nước, chợt thấy dưới mặt bàn có bàn tay thò tới, ngón tay đụng vào làn da nơi mạch đập cổ tay để ngay bên sườn anh, dừng lại, tiếp theo, như trêu đùa anh, móng tay sơn đỏ tươi cào nhẹ hai cái trên cổ tay anh. Cảm giác tê tê, ngứa ngứa, như cào xuyên vào lòng bàn chân.
Nhiếp Tái Trầm thất thần một giây, tức khắc bị sặc nước, ho khan liên tục.
Anh vội rụt tay kia đang đặt dưới lên, đứng lên, quay lưng lại, ho một hồi mới ngừng cảm giác lúng túng này lại, quay người lại, đối mặt với ánh mắt của mọi người.
Tay cô đã rụt về ngay, khảy thìa bạc lên đĩa bánh, tựa lưng vào ghế ngồi, mắt mở to đầy vẻ vô tội.
Nhiếp Tái Trầm lấy lại bình tĩnh, không hề nhìn cô, mà bày tỏ sự thất lễ của mình với mọi người.
Tướng quân phu nhân hỏi anh có cần khăn tay không, chưa đợi anh đáp lại đã nói:
– Uyển Ngọc, khăn của cháu sạch, cho Tái Trầm mượn dùng đi.
Đinh Uyển Ngọc lộ vẻ quan tâm, đứng lên, rút trong tay áo ra một chiếc khăn lụa trắng tinh, đưa tới.
Có vẻ như rất tự nhiên, Nhiếp Tái Trầm quay sang nhìn Bạch Cẩm Tú.
Khóe môi cô cong lên, cười như không cười. Ánh mắt lại thay đổi rất nhanh, như hai thanh đao bắn về phía anh.
Nhiếp Tái Trầm cũng vốn không định nhận khăn tay của Định Uyển Ngọc, lập tức từ chối:
– Cảm ơn ý tốt của tiểu thư, tôi không sao. Tiểu thư cất đi đi.
Cánh tay đang cầm chiếc khăn của Đinh Uyển Ngọc hơi khựng lại, chậm rãi thu về, mỉm cười nói:
– Anh không sao là tốt rồi.
Cô ta rất ưu nhã ngồi xuống.
Nhiếp Tái Trầm cũng ngồi xuống, sợ bị người ngồi bên cạnh lại âm thầm quấy rối, cả người cứng đơ, cũng may tiếp theo cô cũng không có hành động gì cả.
Tướng quân phu nhân bởi vì bị kẹp giữa chồng và cháu gái ngoại mà nhiều lời không thể nói, hết sức không vui, bữa cơm này ăn một lát thì kết thúc.
Nhiếp Tái Trầm thở phào một hơi dài, lập tức đứng lên, cự tuyệt lời mời ở lại của bà ta, nói mình còn có việc, xin phép ra về.
Tướng quân phu nhân hết sức thất vọng, đành phải tiễn khách.
Bạch Cẩm Tú đi theo mợ và chị họ cùng tiễn khách, tận mắt nhìn Nhiếp Tái Trầm cưỡi ngựa đi rồi, bóng dáng đã biến mất trong bóng đêm thì mới yên tâm.
Người đã đi rồi, cô dĩ nhiên chẳng còn lòng dạ nào mà ở lại nữa. Giả bộ ngồi một lát cũng đứng lên nói:
– Cậu, mợ, tối nay đã quấy rầy cậu mợ rồi ạ. Cháu sợ về muộn cha cháu với anh cháu lo lắng, cháu xin phép về ạ. Chị họ, lần khác em lại đến thăm chị nhé.
Bữa cơm được dày công sắp đặt đã thất bại như thế.
Đinh Uyển Ngọc đè nén cảm giác khó chịu căm ghét trong lòng xuống, mỉm cười:
– Em họ về cẩn thận nhé.
Tướng quân phu nhân cũng lả giả vài câu. Chờ Bạch Cẩm Tú đi rồi, bà ôm một bụng tức về phòng, nom Đinh Uyển Ngọc đang ngồi đờ đẫn thì an ủi:
– Uyển Ngọc à, cháu đừng đau lòng, đều tại con Cẩm Tú hết. Mà số cháu cũng không may. Dì sẽ nhanh chóng tạo cơ hội khác cho cháu, lần sau nhất định sẽ để cháu được nổi bật.
Đinh Uyển Ngọc hơi nhíu mày, thất thần một lát nói:
– Dì, dì đừng gọi anh ấy đến nhà dùng cơm nữa, cháu thấy không có tác dụng gì đâu. Cháu đang nghĩ làm thế nào mới tốt nhất đây.
……
Mợ và chị họ nghĩ thế nào về mình, Bạch Cẩm Tú không hề quan tâm để ý.
Cô dĩ nhiên đồng cảm với cuộc sống không dễ dàng của chị họ Đinh Uyển Ngọc, nhưng nếu chị ta mà muốn Nhiếp Tái Trầm, vậy thì đừng trách cô không nể tình chị em.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, cô bị một người đàn ông hôn, ôm, ngay cả bức họa bán thân cá nhân cũng đều bị anh nhìn sạch sẽ, anh từ chối ý tốt của cha còn chưa tính, thế mà đã nhanh chóng qua lại với người phụ nữ khác rồi.
Coi Bạch Cẩm Tú cô là cá chết à?
Trên đường về nhà, một mình cô ngồi lắc lư trong xe ngựa, nghĩ lại toàn cảnh của tối nay.
Nếu không phải cô chặn ngang phá hỏng mọi chuyện, tối nay chắc là anh đã nhận chiếc khăn tay kia của chị họ rồi.
Càng nghĩ Bạch Cẩm Tú càng giận, chỉ hận không thể lập tức chạy tới Tây doanh cho anh hai cái tát, chẳng qua là cố kìm nén nhắc nhở bản thân phải nhẫn nại, tương lai còn dài.
Khi xe ngựa dừng ở cổng lớn nhà mình, cô chui ra khỏi xe, cũng không cần người làm đặt ghế nhỏ đã nhấc tà váy nhảy xuống, đi nhanh vào trong.
Bạch Thành Sơn đã về nhà, Bạch Cẩm Tú tìm cha, nói luôn:
– Cha ơi, con đã nghĩ kỹ rồi, con nghe lời cha vì an toàn, con sẽ không đi Hương Cảng nữa mà sẽ nghỉ ngơi ở nhà một thời gian. Con sẽ gửi thư xin nghỉ và giải thích cho trường biết.
Bạch Thành Sơn phấn khởi:
– Thế mới tốt. Hai ngày tới cha về Cổ thành, hay là con về cùng cha luôn nhé.
– Cha về trước đi ạ, con muốn ở lại Quảng Châu mấy ngày nữa.
– Ở đây con có vài người bạn, nghỉ ngơi xong con sẽ quay về Cổ thành với cha.
Đối mặt với ánh mắt quan sát của cha, cô có tỏ vẻ bình thản giải thích.
Bạch Thành Sơn nghĩ một chút, gật đầu:
– Cũng được. Cha đi về trước, con cứ ở đây nghỉ ngơi cho khỏe hẳn rồi hẵng quay về.
Hết chương 38