Quyến Luyến Phù Thành

Chương 59: Chương 59




Bạch Cẩm Tú đã cho tài xế về nhà, để anh lái xe tới đây – không liên quan tới việc công, có lẽ anh sẽ không từ chối.

Cô ở trong phòng tại nhà hàng chờ anh tới.

6 giờ trôi qua, 7 giờ, trời hoàn toàn tối hẳn.

Cô không thấy Nhiếp Tái Trầm đến, chờ đến 8 giờ, cuối cùng không kìm được gọi điện về Bạch gia.

– Tiểu thư, cô đi đâu vậy? Đang có chuyện muốn tìm cô đây. Trước đó cậu Nhiếp có gọi điện về nói là tối nay có việc quan trọng, bảo tiểu thư ăn cơm trước, đừng chờ cậu ấy…

Bạch Cẩm Tú buông điện thoại, bao chờ mong trong lòng nháy mắt hóa thành bọt nước.

Cô thẫn thờ ngồi ở mép giường một lát, quay đầu, nhìn thảm đỏ và hoa hồng trên giường, đôi mắt đỏ lên.

Cô ép mình không được khóc, chỉ là cho anh một sinh nhật thôi, cũng chỉ là muốn tạo một bất ngờ vui vẻ cho anh thôi, cũng không phải chuyện gì lớn lao. Huống chi anh cũng không vô duyên cớ lỡ hẹn, chắc chắn là có chuyện quan trọng, không tới thì thôi.

Nhưng không biết vì sao nước mắt vẫn rơi xuống.

Một mình cô ngồi đó lặng thầm rơi nước mắt, bỗng nhớ ra đầu bếp và dàn nhạc của nhà hàng đều đang chờ, vội vã lau nước mắt đi, đợi ổn định tâm trạng, soi gương thấy mình không có gì khác thường, đi ra mở cửa, bảo nhân viên chờ bên ngoài thay mình đi hủy dàn nhạc, bảo đầu bếp đưa bánh kém và món ăn lên phòng.

Biết đâu anh muộn sẽ về nhà, đọc thiếp mừng thì sẽ đến đây, mình vẫn tổ chức được sinh nhật cho anh.

Bạch Cẩm Tú tự an ủi mình.

Bánh kem xinh đẹp và món ăn tinh xảo, còn cả chai rượu vang đỏ của Pháp được ướp lạnh mau chóng được đưa tới.

Bạch Cẩm Tú tiếp tục chờ, chờ đến khuya muộn mà Nhiếp Tái Trầm trước sau không hề tới.

Món ăn đã nguội ngắt, lớp dầu màu mật trên món bồ câu non nướng khiến người ta thèm nhỏ dãi đã phủ một tầng trắng lạnh, đá ướp đã tan, nước dọc theo chai rượu vang đỏ chậm rãi lăn xuống.

Bạch Cẩm Tú nằm trên chiếc giường rộng lớn, tới nửa đêm về sáng, mắt đỏ hoe, cuối cùng nặng nề ngủ.

Một đêm này, trong trong phòng hội nghị quân sự Tây doanh đèn điện sáng cả một đêm, máy điện báo vẫn luôn mở ra, mệnh lệnh không ngừng được gửi đi, đồng thời cũng nhận những tin tức mới nhất.

Nhiếp Tái Trầm cùng nhân viên quân sự trọng yếu vào lúc hơn bốn giờ sáng mới nhận được phần điện báo cuối cùng.

Hai binh đoàn cùng một pháo doanh đã phái ra trong một đêm toàn bộ đã triệu tập xong, đến vị trí chỉ định, phát động tấn công huyện Thiều Châu bất cứ lúc nào.

Pháo hạm cũng thành công chặn thuyền máy lại, giam giữ toàn bộ đại pháo và cả nhân viên trên thuyền, ngay sau đó thay đổi phương hướng, suốt đêm quay về Thiều Châu, dự tính muộn nhất chín sáng sáng nay là có thể đến nơi.

Tiếp đó, hai đường thủy bộ cùng đồng thời phát động tiến công về huyện thành.

Tiên hạ thủ vi cường. Những ngọn cỏ đầu tường đang quan sát động tĩnh càng cần một tấm gương. Trần Tế Nam chính là một tấm gương tốt nhất.

Nhiếp Tái Trầm nói với thư ký:

– Lấy danh nghĩa Bộ tư lệnh phát điện, thông cáo trừ Trần Tế Nam ra thì toàn bộ trưởng quan địa phương hai ngày sau đến Quảng Châu tham gia hội nghị, cùng bàn bạc chuyện lớn. Nhận được điện báo lập tức lên đường, quá hạn không đến, tự gánh lấy hậu quả!

Thư ký ghi nhớ, chạy đi gửi điện báo.

Nhiếp Tái Trầm xem thời gian.

Giờ cách 9 giờ sáng còn mấy tiếng nữa, tạm thời không còn việc gì, anh giải tán hội nghị, bảo các thành viên bộ quân sự đã bị dày vò cả một đêm đi nghỉ ngơi, mình thì đi rửa mặt, sau đó về Tây quan.

Hơn 5 giờ sáng anh trở lại Bạch gia.

Sáng sớm, người làm Bạch gia còn chưa thức dậy, anh không làm kinh động đến người khác, lên thẳng trên lầu vào phòng, đẩy cửa, nhẹ nhàng đến phòng ngủ.

Bước chân khựng lại.

Cô không ngủ trên giường. Mượn nắng sớm mông lung, anh thấy trên giường có một đóa hoa hồng được đặt lên trên chiếc hộp hình chữ nhật tinh xảo.

Nhiếp Tái Trầm ngạc nhiên, bước vội tới, bật mở đèn đầu giường lên, cầm hộp mở ra, bên trong như là khăn quàng cổ được gấp vuông vắn, dưới cái nơ con bướm xinh xinh là tấm thiếp nhỏ.

Anh cầm lêm, ánh mắt rơi vào hàng chữ ghi lại trên tấm thiếp, ngây cả người.

Ngày hôm qua là sinh nhật anh, anh hoàn toàn không nhớ đến một chút nào. Thì ra cô muốn anh về ăn cơm với cô là để chúc mừng sinh nhật cho anh. Không chỉ thế, cô còn tự tay đan khăn quàng cổ tặng anh.

Anh cầm chiếc khăn len Cashmere, thẫn thờ một lát, bỗng nhớ cô nói nếu anh nuốt lời, cô sẽ rất giận thì tim đập mạnh lên, vội thả khăn xuống, gấp rút chạy ra ngoài, cầm chìa khóa ô tô từ chỗ người gác cổng, lái đến địa chỉ ghi trong tấm thiếp.

Đường phố Quảng Châu lúc hơn 5 giờ sáng hãy còn tờ mờ sáng, ngoài quán hàng ăn bên đường cùng với người gánh đòn gánh vội ra chợ, còn ngoài ra thì vắng tanh.

Nhiếp Tái Trầm lái xe một hơi đến khách sạn Đức Long, thậm chí còn chẳng kịp đỗ xe cẩn thận, ném chìa khóa cho người giữ cửa ra đón tiếp, chạy vào trong.

Khách sạn tổng cộng có bảy tầng, cô ở tẩng trên cùng. Đang lúc sáng sớm, thang máy không có người nào, Nhiếp Tái Trầm không kiên nhẫn đợi thang máy chậm rì rì lên xuống, chạy đến chỗ cầu thang bộ, lao lên.

Bạch Cẩm Tú bị tiếng chuông cửa làm cho bừng tỉnh, mở đôi mắt hơi sưng ra, bò xuống giường, đi ra mở cửa.

Fran đứng ở cửa, thấy cô xuất hiện thì thở phào nhẹ nhõm.

– Cẩm Tú, xin lỗi vì quấy rầy em, nhưng anh nghe nói tối qua Nhiếp tiên sinh không tới? Chỗ em lại không có động tĩnh gì, làm anh không yên tâm. Em không sao chứ?

Bạch Cẩm Tú cố gắng lên tinh thần, mỉm cười nói:

– Em không sao, không chuyện gì cả. Anh ấy tạm thời có việc gấp không tới được. Em bảo anh ấy không cần phải tới nữa.

Cô ngoái lại nhìn căn phòng, giang tay, tiếc nuối nói:

– Căn phòng bày biện đẹp như này không dùng tiếc quá. Cho nên em ngủ ở đây một đêm.

Fran cười to:

– Thế thì tốt, may mắn em nghỉ lại đây một tối, cũng là vinh hạnh lớn lao của anh. Em có yêu cầu gì cần anh hỗ trợ nữa không?

Bạch Cẩm Tú nhìn sắc trời:

– Tài xế của em hôm qua đã lái xe về nhà rồi, phiền anh gọi hộ em chiếc xe, em muốn về nhà.

– Vừa hay anh đang rảnh, để anh đưa em về.

Bạch Cẩm Tú cảm ơn anh ta, bảo anh ta chờ một lát, cô quay vào cầm túi, đi ra.

Cô vẫn còn hơi choáng váng đầu, ra tới cửa, gót giày cao gót bị vướng vào thảm.

– Cẩn thận chứ cưng.

Fran đưa tay ra đỡ cô, đầy quan tâm.

Bạch Cẩm Tú đứng vững, cảm ơn anh ta, rút tay về, đang định đi về phía thang máy, chân chợt khựng lại.

Nhiếp Tái Trầm tới. Anh đứng ở ngay chỗ rẽ, ánh mắt rơi trên người Fran, như do dự, sau đó tiếp tục bước tới, cuối cùng dừng trên mặt cô.

– Tú Tú.

Anh gọi cô một tiếng, lại hơi gật đầu với người Pháp đang nhìn anh chăm chú kia.

– Tôi là Nhiếp Tái Trầm, trượng phu của Bạch tiểu thư.

Fran cười tươi:

– Nhiếp tiên sinh? Nghe đại danh đã lâu! Tôi từng thấy anh trên báo rồi. Tôi là bạn của Bạch tiểu thư, anh gọi tôi Fran là được. Tối qua Bạch tiểu thư muốn tổ chức sinh nhật cho anh ở đây, tiếc là Nhiếp tiên sinh bận quá, mong là lần sau anh có thể đến đây, nhấm nháp mỹ thực chính tông nước Pháp chỗ tôi. Tôi tin Nhiếp tiên sinh sẽ thích!

Nhiếp Tái Trầm gật gật đầu, quay qua Bạch Cẩm Tú.

Bạch Cẩm Tú lại không hề nhìn anh, mỉm cười nói với Fran:

– Cám ơn anh, lát em sẽ về với chồng em.

– Được, có yêu cầu gì thì cứ nói với anh.

Người Pháp rời khỏi rồi, Bạch Cẩm Tú lẳng lặng đi vào trong phòng.

Nhiếp Tái Trầm vội đi theo vào, đóng cửa lại, thấy cô đi đến chiếc giường rộng kia, nằm sấp xuống, mặt úp vào gối, không nhúc nhích.

Anh đến bên cô.

– Tú Tú, tối qua là lỗi của anh. Anh không biết em đã chuẩn bị cho anh…

– …Nếu anh biết, anh nhất định sẽ về giải thích với em. Em đừng giận anh nhé…

Trong phòng yên tĩnh, Bạch Cẩm Tú vẫn nằm sấp như thế, có vẻ như ngủ rồi.

– Sáng nay anh về, thấy món quà của em tặng anh rồi, anh rất thích. Tất cả là lỗi của anh, em đừng giận anh, được không?

Cô vẫn không có phản ứng gì.

Nhiếp Tái Trầm cúi người xuống.

– Tú Tú! Tú Tú!

Anh dán môi bên tai cô, không ngừng gọi nhũ danh của cô, ban đầu là khẩn cầu, thấy cô không có phản ứng, dần dà trở nên nôn nóng.

– Tú Tú, em lên tiếng đi được không?

Rốt cuộc Bạch Cẩm Tú mới cử động, chậm rãi bò dậy ngồi ở mép giường, nhìn mặt anh, rất lâu, không lên tiếng.

Không hề có giận dỗi và trách móc như anh nghĩ, cô lặng thinh như vậy, làm Nhiếp Tái Trầm càng thêm bất an.

– Tú Tú, em nói gì đi, em đừng như vậy…

Nhiếp Tái Trầm cầm lấy tay cô, siết chặt.

Bạch Cẩm Tú nhìn đôi mắt ngập sợi tơ máu của anh, nghe anh gọi tên mình liên hồi, bao giận dỗi đã tan thành mây khói từ lâu, trái tim cũng mềm xuống.

Vào thời điểm này, nơi nơi đều hỗn loạn, Quảng Châu cũng vậy.

Tối qua nhất định là có chuyện quan trọng, chắc anh cũng không được ngủ một đêm rồi.

Anh vất vả như thế, cô chỉ không chờ được anh đến để ăn mừng sinh nhật thôi, cô làm sao giận anh được?

Hốc mắt đỏ lên, Bạch Cẩm Tú lắc đầu, nói:

– Em không giận anh. Em chỉ buồn thôi…

Cô dừng lại.

– Nhưng giờ cũng tốt, em biết anh có việc, lại quá trùng hợp. Em không sao cả, anh đừng lo lắng.

Cô mỉm cười với anh.

Nhiếp Tái Trầm nhìn dáng vẻ cô ngồi bên mép giường ngước đôi mắt ngập nước mắt nhìn mình thì ngây ra.

Anh lặng thinh giây lát, chậm rãi đưa tay lên khẽ khàng lau khóe mắt cho cô.

Anh càng lau, nước mắt cô càng rơi, ướt cả ngón tay anh.

– Anh đáng ghét, tại anh hết, lẽ ra em đã không khóc rồi.

Bạch Cẩm Tú hất bàn tay đang lau nước mắt cho mình ra, đánh anh một cái, lại nức lên, nhào ào lòng anh.

Nhiếp Tái Trầm hoàn toàn thở phào, ôm lấy cô, cùng cô nằm xuống, dịu dàng hôn cô.

Cô nhắm mắt lại mặc anh hôn, qua một lúc lâu, chờ anh buông mình ra, cô mở mắt ra nhìn anh, sờ sờ vào mặt anh, dịu dàng nói:

– Tối qua anh chưa được ngủ đúng không? Mệt thì nghỉ lại đây đi. Em không quấy rầy anh nghỉ ngơi.

Cô muốn dịch khỏi cánh tay đang ôm lấy của anh, lại bị Nhiếp Tái Trầm bắt được.

Anh nhìn căn phòng:

– Toàn bộ đều là em bố trí à? Em vất vả rồi. Tối qua là anh không tốt.

Bạch Cẩm Tú lắc đầu:

– Là em nhờ Fran, anh ấy giúp em.

Nhiếp Tái Trầm lại quan sát bốn phía, chậm rãi ngồi dậy.

– Tú Tú, giường này quá mềm, anh không quen. Không ngủ được.

Bạch Cẩm Tú ngồi dậy, ấn nệm:

– Không mà. Giống nhà mình mà anh?

Nhiếp Tái Trầm nhắm mắt lại, nằm chốc lát lại ngồi dậy.

– Tú Tú, anh thật sự ngủ không quen. Trời cũng sáng rồi, anh lái xe tới, anh đưa em về nhà nhé.

– Thế cũng được.

Bạch Cẩm Tú thấy anh không chịu ngủ thì nghe theo anh, ngồi dậy, khoác tay vào anh tay.

– Chúng ta về thôi. – Cô cười nói.

Hết chương 59

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.