Quả nhiên buổi trưa ngày hôm sau, Tạ Mỹ Tiệp không chờ được mà hẹn anh đến phòng làm việc TALKTALK của cô.
Cơ hội này anh cầu còn không được, tự nhiên vui mừng mà đi, cho dù phòng
làm việc của cô là đầm rồng hang hổ, anh cũng phải ra sức mà xông vào
một lần.
“Anh anh anh... anh thế nhưng mà lại đem toàn bộ chuyện
của chúng ta nói cho mẹ em biết, anh tại sao có thể như vậy? Anh anh
anh...”
Anh vừa mới đi vào phòng làm việc của Mỹ Tiệp, Tạ Mỹ Tiệp liền đỏ mặt tía tai mà lên án anh.
Cô rõ ràng bị chọc tức, ngay cả nói cũng không nói rõ ràng, hơn nữa mới nói một hai câu, nước mắt liền tranh nhau rơi xuống.
Mẹ nói cô quá tự cho là đúng, bản thân đơn phương quyết định kết thúc quan hệ cùng Bách Thuần, là cách cư xử phi thường không tốt, căn bản không
phải thật lòng vì Bách Thuần mà làm.
Chính mình một mảnh thành ý
lại bị mẹ nói thành như vậy, tâm tình của cô làm sao có thể tốt được?
Tất nhiên oan có đầu nợ có chủ, trực tiếp tìm người nói ra để cho cô
trút giận.
Nhưng không nghĩ tới bản thân còn thật vô dụng, nói
không tới hai câu vì cảm thấy ủy khuất mà rơi lệ, thật sự vô dụng đến
cực độ a!
Cô vừa khóc, Lê Bách Thuần liền choáng váng, anh không
biết làm sao trước liền đem cô trên mặt đất ôm vào trong ngực, để cho cô dựa vào lồng ngực cao lớn của mình.
“Anh cũng không biết được sẽ gặp phải mẹ! Bà hỏi anh, anh liền nói cùng bà a, như vậy là sai lầm rồi sao?” Có lẽ anh thật sự có ý đồ mượn sức mẹ, nhưng lúc này ngàn lần
không thể nói ra, để tránh rước họa vào thân.
“Đương nhiên là sai lầm rồi! Anh hại em bị mẹ la đến thối đầu luôn!”
Cô vừa khóc thút thít vừa đánh mắng, nhưng không bỏ được anh ôm trong ngực ấm áp, cô dựa vào anh khóc đến long trời lở đất, thoạt nhìn thật là
đáng thương. “Rốt cuộc, ai mới là con ruột mẹ sinh ra a? Bà luôn luôn
thương anh so với em nhiều hơn.”
Vẫn so đo mẹ thiên vị, làm cho Lê Bách Thuần cảm thấy dở khóc dở cười.
“Mẹ trách mắng em là bởi vì thương em, cũng không phải thật sự la em.” Lê
Bách Thuần nâng ngón tay, lau đi nước mắt của cô. “Bà có thể cảm thấy em làm việc quá kích động, không có trải qua suy nghĩ cặn kẽ đã quyết định xuống...” Cô vừa khóc, đem tim của anh cũng đều nhéo đau.
“Anh vừa biết rồi?”
Tạ Mỹ Tiệp liếc anh một cái, hừ, cô chính là thích mượn đề tài để nói chuyện của mình không được sao?
“Bởi vì anh với bà cũng đau lòng giống nhau.”
Đặt mình trong hoàn cảnh người khác, cô là con gái của mẹ, cũng là vợ của
anh, anh và mẹ tự nhiên sẽ vì quyết định của cô mà cảm thấy không muốn.
Cô yên tĩnh trở lại, qua thật lâu, cuối cùng ngừng khóc, lúc này mới sâu kín mà mở miệng.
“Anh không cần bởi vì em trước kia làm chuyện ngu ngốc, mà lại nghĩ muốn sẽ
làm một hôn lễ để đền bù em.” Cô thừa nhận bản thân đủ ngốc nghếch,
nhưng nếu muốn lại một lần nữa trở thành vợ anh, trừ bỏ tình yêu, cô
tuyệt đối không lại bởi vì áp lực từ người thân hay những lý do không
giải thích được khác mà đồng ý, tuyệt không.
“Em làm sao lại nghĩ như vậy?”
Anh cực kỳ kinh ngạc! Cho là mình đã biểu hiện đủ rõ ràng, không nghĩ tới cô đến bây giờ vẫn là không thấy rõ tâm của anh?
“Nếu như không phải vẫn đem em để trong lòng, anh làm sao mà năm năm rồi
cũng chưa từng kết giao bạn gái, như thế nào lại nghĩ muốn cùng kết hôn
với em?” Lê Bách Thuần dừng lại, hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói:
“Anh đã từng bản thân bởi vì giận em, từng thử muốn tiếp nhận người con
gái khác, nhưng không thể là không thể, ngay cả Tĩnh Phương lui tới thân thiết với anh tỏ rõ tâm ý, anh cũng bất vi sở động, cho nên cô ấy mới
có thể chết tâm, chấp nhận những người khác theo đuổi. Em thấy mà không
phải sao? Cô ấy đã muốn kết hôn, nhưng anh vẫn còn là một người độc
thân, như vậy em còn không biết tâm ý của anh sao?”
Tạ Mỹ Tiệp
ngẩng đầu nhìn anh, một người chồng đẹp trai anh tuấn và thân phận phi
phàm như vậy, nháy mắt mặc cảm tự ti vọt lên chèn ép tình cảm của cô.
“Anh bây giờ cùng trước kia không giống nhau, không còn là nhân viên nghèo
không có gì cả kia, vì cái gì còn khăng khăng chọn em?”
Anh bây
giờ, nên có người phụ nữ tốt hơn, cô tin tưởng có rất nhiều người đẹp
nhớ đến anh, anh tội gì không phải cô thì không được?
“Đương nhiên là bởi vì anh yêu em a!”
Anh trước kia có lẽ cảm thấy những lời này rất buồn nôn, nhưng sau khi nói
ra khỏi miệng, phát hiện muốn nói những lời này kỳ thật không khó, chỉ
cần đúng đối tượng, những lời nói buồn nôn anh đều cam tâm tình nguyện
nói. “Chúng ta đã biết nhau ba mươi năm, em cho rằng một phần tình cảm
nào đủ để thay thế được địa vị của nó đây?”
“Hoặc giả anh chẳng qua là thói quen...” Lời nói của anh làm cho cô có chút thương tâm, mặc dù anh nói yêu cô.
Biết nhau ba mươi năm, thời gian lâu dài như vậy, giữa hai người sống chung
trở thành thói quen, là rất bình thường và lại dễ hiểu, anh giải thích
như vậy, nghe vào tai cô tự nhiên thành hai chữ “thói quen.”
“Không, anh biết cảm giác của mình đối với em không phải là thói quen, thật
sự.” Lê Bách Thuần nghiêm túc nhìn chăm chăm khuôn mặt còn nước mắt của
cô, cho dù cô khóc đến thực thảm, ở trong lòng anh, cô vĩnh viễn là
người cầm cây khô kia, chỉ điểm làm hoàng hậu của anh. “Có nhớ không?
Anh từng cam kết qua quốc vương phải vĩnh viễn yêu hoàng hậu.”
Tạ Mỹ Tiệp cả người run lên, mà lúc đó ký ức như thủy triều tràn vào đầu
óc cô, cô không ngờ lời nói đùa lúc nhỏ, thế mà lại làm anh nhớ ở trong
lòng lâu như vậy!
“Anh...”
Cô vừa ngừng nước mắt lại chảy xuống, là cảm động, cũng là vui sướng.
“Tại sao lại khóc?”
Anh thở dài, không vui khi thấy cô thích khóc. “Hoàng hậu thích khóc như
vậy, sẽ làm cho tòa thành chúng ta cũng ngập trong lũ lụt!”
Cô bị anh chọc cười, khóe mắt còn vương nước mắt, tay lại không tự chủ giơ lên, cô không tha mà đánh vào ngực anh.
“Vừa khóc vừa cười, chó nhỏ tiểu tiện.” Anh cầm lại tay của cô, cùng cô mười ngón tay giao nhau.
Hai người cũng không nói gì thêm, cứ như vậy lẳng lặng ôm nhau, tâm tình
ngoài ý muốn cảm thấy yên tĩnh, cô tinh tế khiến tim anh đập loạn, tất
cả bất an, tự ti đều trốn không thấy bóng dáng tăm hơi, phảng phất như
cô trời sinh liền nhất định thuần phục tại ngực của anh.
“Bách Thuần.” Cô khẽ gọi.
“Ừ?” Anh thuận theo lên tiếng đáp.
“Thật ra thì em không phải là không đồng ý lần nữa gả cho anh.”
Cô thẹn thùng quẫn bách đem khuôn mặt giấu ở trong ngực anh, cảm thấy mình ấu trĩ tột độ.”
“Ừ!” Anh biết rõ, chỉ là không hiểu cô muốn suy nghĩ tới cái gì.
“Anh biết, chúng ta năm đó bởi vì cha mẹ hai bên quyết định mà kết hôn, em
cho là anh chỉ là nghe theo yêu cầu trong nhà mới cưới em...”
Cô khẽ thở dài, lại không có cách nào giấu giếm lo lắng của bản thân.
“Đúng, em tùy hứng, muốn thể nghiệm một chút mùi vị của tình yêu, muốn anh
dụng tâm theo đuổi em, cho nên mới chậm chạp không chịu đồng ý anh.”
A? Không phải chứ? Thế mà thật sự cùng miệng quạ họ Chu kia nói giống
nhau! Tâm Lê Bách Thuần đau, âm thầm nguyền rủa cái người miệng quạ kia
một câu.
“Vậy bây giờ...”
Hiện tại cô hiểu rõ râm ý của anh, có nguyện ý hay không gật đầu, lần nữa trở thành vợ anh?
“Hiện tại như thế nào?” Cô ở trong ngực anh không nhìn thấy khóe miệng cô giương lên, giả vờ nghe không hiểu vấn đề của anh.
“Em bằng lòng gả cho anh sao?” Tim của anh đập nhanh hơn, bắt đầu lo lắng cho mình sẽ bị cô nghe thấy tiếng tim đập to.
“Anh không cảm thấy chúng ta giống như hiện tại mới bắt đầu nói yêu sao,
loại cảm giác này cũng không sai, không phải sao?” Cô dĩ nhiên nghe
thấy, chẳng qua là còn muốn chọc ghẹo anh một chút.
“Nhưng mà anh đã yêu em lâu rồi!” Anh ảo não gầm nhẹ.
“Em biết, nhưng còn chưa đủ, em muốn anh yêu em nhiều hơn nhiều hơn...” Cô
ngẩng đầu lên, chống lại mắt của anh, vui sướng tràn đầy trong đôi mắt
còn đẫm lệ của cô.
“Trời ạ!” Anh không nhịn được rên rỉ thành tiếng.
Anh sao có thể chịu được chuyện cô sâu kín ngắm nhìn anh như vậy, mà chính mình không làm cái gì đây?
Anh không do dự nữa, cúi đầu, hung ác mà cắn nuốt đôi môi đỏ mọng xin đẹp mê người của cô.
Hai trái tim, cuối cùng lần nữa gắn bó thật chặt.