Quyến Rũ Đàn Ông Đã Có Vợ

Chương 77: Chương 77: Anh và cô




Edit: Va

Beta: Ami

Trái tim Lâm Nhụy bị dọa nhảy thình thịch, cô nhớ tới mấy ngày hôm trước có xem một tin tức, một cô gái về nhà lúc đêm khuya thì gặp phải tên biến thái theo đuôi, sau đó bị cưỡng bức và giết vứt xác.

Cô còn chưa muốn chết đâu.

Còn chuyện gì xui xẻo hơn so với việc bản thân gặp được chuyện như vậy ở trước cửa nhà?

Giờ phút này, xung quanh vừa tối đen lại vừa lạnh lẽo, cả bóng người cũng không thấy rõ huống chi là hình dáng của người kia, cảm giác không thấy gì làm cho cô càng sợ hãi và bất an hơn.

Người đàn ông còn đang hung ác cắn xé môi cô, giống như một con sói đói đã lâu, không hề có chút thương tiếc nào, chỉ biết lôi kéo rồi gặm cắn như là muốn nuốt máu huyết của cô vào miệng rồi ăn sạch sẽ.

Đầu lưỡi Lâm Nhụy nếm được vị tanh nồng, cô có thể cảm giác được cánh môi mình đã chảy máu.

Còn có vật thể cứng nóng kia vẫn luôn để ở hạ thể cô, cùng với đôi bàn tay to đang dần dần tiến vào quần áo cô, tất cả việc này, đều làm cho cô sợ hãi.

Cô muốn động đậy, muốn giãy giụa, nhưng mà hành động kháng cự này chẳng qua chỉ như là phù du hám thụ, đàn ông và phụ nữ trời sinh ưu thế sức lực đối lập làm cô cảm thấy tuyệt vọng.

Nhân lúc người đàn ông không chú ý, cô dùng hết toàn lực cắn môi người đàn ông trước mặt một cái, đây là cách duy nhất mà cô có thể vận dụng.

Tuy rằng sẽ làm người đàn ông nguy hiểm này tức giận, nhưng mà cũng đủ để cho đối phương không dễ chịu.

Quả nhiên, người đàn ông bị đau nên không thể không rời khỏi môi cô.

“Ưm.” một tiếng, người đàn ông hít một ngụm khí lạnh, xem ra môi bị thương nghiêm trọng.

Nhưng mà điều khiến Lâm Nhụy thất vọng chính là, người đàn ông kia cũng không có buông xiềng xích gông cùm đối với cô ra, thậm chí còn ôm càng chặt hơn, cả người cô đều dán ở trên tường, không thể động đậy.

Trầm mặc, một mảnh trầm mặc.

Lâm Nhụy có thể cảm giác được, người đàn ông dùng ánh mắt nặng nề nhìn cô chăm chú.

Trong bóng đêm, anh trầm mặc giống như một tòa tượng điêu khắc tĩnh mịch, làm người hoàn toàn đoán không ra anh đang suy nghĩ cái gì.

Thời điểm Lâm Nhụy thấp thỏm bất an và đã dự đoán ra tính toán xấu nhất thì người đàn ông rốt cuộc cũng lên tiếng.

Giọng điệu anh ủ dột, mang theo nồng đậm châm chọc.

“Chẳng phải em thiếu đàn ông sao, tôi còn cho rằng em sẽ thích bị đàn ông đối đãi như vậy.”

Âm thanh này quen thuộc đến cỡ nào a, trầm thấp, hồn hậu hữu lực.

Trong ánh mắt của Lâm Nhụy ngay tức khắc yên lặng chảy nước mắt.

Cô nghe ra được, đây là giọng nói của Phó Duẫn Thừa.

Là người đàn ông mà cô đã từng rất thích, nhưng chính ngay lúc này, anh lại dùng ngữ khí châm chọc nói với cô: “Không phải em thiếu đàn ông sao, tôi còn cho rằng em sẽ thích bị đàn ông đối đãi như vậy.”

Cô thậm chí có thể tưởng tượng được sự khinh thường ở trong mắt Phó Duẫn Thừa.

Phó Duẫn Thừa có thể xuất hiện ở chỗ này thì chứng tỏ lúc nãy, khi Lục Trạch đưa cô về nhà, khẳng định là anh đã thấy được, bao gồm cả lần cô làm tình với Hàn Vũ, chắc cô ở trong lòng anh đã sớm là hình tượng của một cô gái nếu không có đàn ông thì sẽ không sống nổi.

Cô thích làm tình, thậm chí còn nghiện, nhưng mà, mẹ nó! Ai lại thích bị một người đàn ông xa lạ suýt chút nữa cưỡng bức ở trong một hoàn cảnh tối đen khủng bố!

Lâm Nhụy đột nhiên có một loại xúc động muốn lớn tiếng khóc thút thít, nhưng cô liều mạng nhịn xuống. Bởi vì cô không muốn khóc thút thít ở trước mặt Phó Duẫn Thừa, đây là một chút tôn nghiêm cuối cùng của cô, chút ít tôn nghiêm còn sót lại.

Cũng may là hiện tại trời tối như vậy, Phó Duẫn Thừa cũng không thể nhìn thấy được nước mắt của cô.

Phó Duẫn Thừa thấy Lâm Nhụy không hề hé răng, anh nhìn cô không khác gì là cam chịu.

Nhớ tới vừa rồi tận mắt nhìn thấy cô cùng Lục Trạch tình chàng ý thiếp, nội tâm điên cuồng ghen ghét càng giống như ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt, cắn nuốt lý trí của anh.

Anh lạnh giọng nói: “Lâm Nhụy, chuyện giữa em cùng nam sinh kia tôi không nói gì, nhưng nếu em thiếu đàn ông thì cũng phải nhìn đối tượng, Lục Trạch là đàn ông đã có vợ, anh ta có vợ con, em cùng anh ta thông đồng ở bên nhau chính là đang tự nhận mình hạ tiện, em có biết không?”

Nhìn đi, lời nói đau đớn đến cỡ nào, không hổ là giáo sư.

Lâm Nhụy đột nhiên khẽ cười một tiếng rồi đánh gãy lời nói của Phó Duẫn Thừa.

Ngẩng đầu lên, cô nỗ lực khống chế giọng nói của mình, làm nó không run rẩy, sau đó trào phúng đáp: “Thầy nói đúng, em chính là tự nhận mình hạ tiện, em chính là thiếu đàn ông, nếu không thì sao lúc trước lại quyến rũ người có vợ như thầy? Chẳng qua, hiện tại em đã có mục tiêu mới. Lục Trạch rất đẹp trai, năng lực trên giường vừa tốt lại còn biết săn sóc, so với thầy thì tốt hơn một vạn lần.”

“Thế cho nên, phiền thầy không cần xen vào việc người khác, Phó... giáo... sư thân ái của em!”

Ba từ Phó giáo sư này cô cố tình tăng thêm âm, cô muốn cho Phó Duẫn Thừa biết, nếu Phó Duẫn Thừa lựa chọn vợ anh, như vậy thì hiện tại hai người chẳng qua cũng chỉ là quan hệ thầy trò bình thường, anh dựa vào cái gì mà quản cô, dựa vào cái gì mà ở chỗ này châm chọc cô.

“Lâm Nhụy.”

Phó Duẫn Thừa cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói những lời này: “Em suy nghĩ kỹ rồi hẳn nói.”

Thanh âm này âm trầm đáng sợ, tựa như một con sư tử bị chọc giận, giây tiếp theo có thể xé nát cô.

Đây cũng là lần đầu tiên Lâm Nhụy nhìn thấy bộ dáng Phó Duẫn Thừa thịnh nộ như thế.

Chỉ tiếc là hiện tại cô đã không còn sợ.

Lâm Nhụy không sao cả mà cười: “Phó giáo sư, tuy rằng chúng ta đã ngủ qua một lần, nhưng có câu nói gọi là nhanh tụ nhanh tán, em tìm bạn giường của mình, còn về giáo sư, thầy về nhà bồi vợ của thầy, chúng ta không quấy nhiễu nhau có được không?”

Cô muốn đi.

Nhưng mà Phó Duẫn Thừa lại không hề buông cô ra, đôi tay kia dùng sức giữ chặt cánh tay cô, thậm chí là bóp chặt vào da thịt cô.

Cánh tay truyền đến một trận đau xuyên tim, nhưng mà mặc cho Lâm Nhụy lôi kéo như thế nào thì cũng không thể tránh thoát.

“Phó Duẫn Thừa, thầy rốt cuộc muốn làm gì?”

Lâm Nhụy thật sự tức giận.

Ngay sau đó, một cái ôm hữu lực đột nhiên ôm lấy cô, mang theo hơi thở ấm áp.

Phó Duẫn Thừa áp lực tình cảm rất lâu, tại thời khắc này, rốt cuộc lũ bất ngờ bùng nổ.

Cô bị Phó Duẫn Thừa chặt chẽ ôm ở trong lòng ngực, anh vùi đầu vào cổ cô, như là một đứa trẻ không được ăn kẹo mà ủy khuất.

Anh thấp giọng nỉ non nói: “Em biết không, trái tim tôi hiện tại đang rất khó chịu.”

Lòng Lâm Nhụy, đột nhiên cũng kịch liệt đau theo.

Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đy nả >< Phó gs sai trước mà, đưng giả vờ đáng thương để đc tha ahuhu ><

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.