Edit: Va
Beta: Ami
“Sao lại vậy được?”
Nói thực ra, Lâm Nhụy thật sự có chút bị bộ dạng này của Hàn Vũ dọa đến.
Cô bài trừ nụ cười khô cằn từ trên mặt: “Tôi chỉ là muốn cùng anh thương lượng một chút, sớm hay muộn gì chúng ta cũng sẽ có cuộc sống riêng, sau đó kết hôn sinh con.”
“Không cần thương lượng.”
Lâm Nhụy vừa mới nói xong thì liền thấy Hàn Vũ khoanh cánh tay trước ngực, thái độ thập phần cứng rắn nói: “Tôi cần làm tình với cô trước khi chia tay.”
“Aizz, anh.. Sao anh lại như vậy.”
Lâm Nhụy cũng nóng nảy, lời hay cô cũng đều nói hết rồi, nói đến nỗi mồm mép cũng mỏi, người này vẫn dầu muối không ăn như cũ, một hai phải kiên trì muốn cái gọi là “Làm tình trước khi chia tay.”
Có ý nghĩa sao?
Kỳ thật, chẳng qua là một trận “Làm tình trước khi chia tay” mà thôi, lúc trước hai người đã sớm làm qua vô số lần, cũng không kém lúc này đây, nhưng mà ý nghĩa hiện tại không còn giống như trước nữa.
Cô không muốn phản bội Phó Duẫn Thừa, cũng không muốn nhân cơ hội Phó Duẫn Thừa không biết mà làm bậy.
Hàn Vũ dùng mắt lạnh nhìn bộ dáng Lâm Nhụy đối anh năn nỉ ỉ ôi không thành nên gấp đến độ dậm chân, suy đoán trong lòng càng thêm chắc chắn.
Quyến rũ anh cho đã rồi bày ra bộ dáng thủ thân như ngọc sao?
Cũng không biết là tên đàn ông nào, cư nhiên lại dám đội nón xanh vào trên đầu anh!
Lâm Nhụy có bao nhiêu dâm đãng anh đã tràn đầy thể nghiệm, mà người dâm đãng như Lâm Nhụy, vậy mà lại có một ngày nguyện ý vì người đàn ông khác mà thủ thân như ngọc?
Quả thực là để người đời chê cười.
Trong khoảng thời gian ngắn, nói không rõ là phẫn nộ chiếm thượng phong do phát hiện trên đầu mình có cái mũ xanh thật lớn hay là do cỗ ghen ghét sâu trong nội tâm đối với cái tên đàn ông đã thu phục Lâm Nhụy kia chiếm thượng phong.
Tóm lại, Hàn Vũ hiện tại tức muốn hộc máu.
“Nói, người đàn ông kia là ai?”
Khuôn mặt anh âm trầm tuấn tú, nổi giận đùng đùng ép hỏi.
“...Cái gì, cái gì mà người đàn ông kia?”
Lâm Nhụy đầu tiên là cả kinh, nghĩ thầm tại sao Hàn Vũ lại biết.
Loại thời điểm này, mặc dù là người ngốc thì cũng biết là không thể thừa nhận.
Ngay sau đó, cô vội vàng giả bộ hồ đồ thề thốt phủ nhận: “Anh đang nói cái gì? Tôi nghe không hiểu.”
Đáng tiếc, Lâm Nhụy không ngốc, Hàn Vũ lại càng không ngốc nên tất nhiên là anh sẽ không bị lừa gạt bởi bộ dáng giả vờ hồ đồ của Lâm Nhụy.
Ánh mắt anh lạnh đến dọa người.
“Không nói đúng không?”
“Được, bây giờ tôi đây sẽ đi tìm thám tử tư điều tra rõ ràng, trong hai tháng tôi không có ở đây cô đã lêu lổng cùng tên đàn ông nào, đến lúc đó thì cái gì cũng đã biết. Còn hậu quả của tên đàn ông kia...”
Mấy chữ cuối cùng, anh không nói ra, nhưng ánh mắt tàn nhẫn kia đã đại biểu cho ý tứ của anh.
Mắt thấy Hàn Vũ quả thực cầm lấy di động từ trên sô pha lên rồi chuẩn bị gọi đi, Lâm Nhụy đã hoảng đến không được.
Từ xưa dân không đấu với quan, Hàn Vũ là con nhà quyền quý danh xứng với thực, nếu anh thật muốn làm cái gì thì cũng đều có khả năng. Cô không thể hại Phó Duẫn Thừa.
“Tôi nói còn không được sao!”
“Chuyện đó, lúc trước tôi vẫn luôn thích một người đàn ông, nhưng mà bởi vì đủ loại nguyên nhân nên chúng tôi không thể ở bên nhau, bây giờ lại phát hiện kỳ thật tôi với anh ấy đều thích đối phương, đúng, tôi muốn ở cùng anh ấy. Anh ấy chỉ là một người đàn ông bình thường, chuyện giữa chúng ta có thể đừng làm liên lụy đến anh ấy hay không?”
Lâm Nhụy mềm giọng cầu xin.
Khuôn mặt nhỏ của cô tái nhợt, ánh mắt còn kinh hoảng chưa định thần lại, nhưng miệng cô vẫn kiên định giữ gìn người đàn ông kia như cũ.
“Nhìn tôi, Lâm Nhụy.”
Hàn Vũ dùng ngón tay mạnh mẽ nắm cằm Lâm Nhụy, cưỡng bách cô ngước cao khuôn mặt lên.
Ánh mắt hai người đối diện nhau.
Tia châm chọc trong mắt Hàn Vũ không chút nào che dấu: “Tôi phải có bao nhiêu rộng lượng thì mới có thể đồng ý để cô cùng người đàn ông khác hạnh phúc bên nhau?”
“Mặc kệ chuyện lúc trước giữa cô cùng tên đàn ông kia, nhưng việc cô cho tôi đội nón xanh là sự thật. Nói cho cô biết, Hàn Vũ tôi đời này lớn như vậy, mẹ kiếp, chưa từng có người phụ nữ nào dám đội nón xanh lên đầu tôi, tôi đây nhớ kỹ cô!”
Anh ác thanh ác khí nói, nội tâm phẫn nộ đến nỗi ngay cả chính anh cũng kinh ngạc.
Cằm Lâm Nhụy đã bị anh niết đến đỏ bừng, ấn dấu tay trên mặt trắng bệch.
Hàn Vũ cố tình lại không chịu buông tay, đã thế còn tăng thêm chút lực.
Lâm Nhụy đau đến khóc không ra nước mắt, không thể động đậy, chỉ có thể dùng mắt cá chết trừng Hàn Vũ.
Này mẹ nó cũng quá khủng bố đi.
Chẳng phải là cô ngại nón trên đầu Hàn Vũ quá mức cô đơn, thế cho nên sau đó không cẩn thận đội lên đầu anh một cái mũ xanh xinh đẹp sao, có cần thiết phải phẫn nộ như vậy không?
Được rồi, cần thiết.
Ít nhất thì giờ phút này, thoạt nhìn Hàn Vũ tựa như một người chồng phát hiện vợ mình ngoại tình, phẫn nộ đến mất đi lý trí.
“Nói.”
Anh áp lực tức giận hỏi: “Cô đã bị hắn làm chưa?”
Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đy nả >,< mình xóa watt trên đt ròi, lỗi hoài gai mắt, nên chỉ khi onl lap ms up truyện được ahuhu ==