Edit: Va
Beta: Ami
Lâm Nhụy vốn chỉ là thuận miệng hỏi, ai ngờ vừa nói xong thì liền thấy sắc mặt của Phó Duẫn Thừa có chút mất tự nhiên, sau đó, cô liền biết phỏng chừng cô đã đoán đúng.
Chẳng phải lúc trước Phó Duẫn Thừa rất yêu vợ anh sao, hiện giờ Thẩm Lam vẫn luôn ở nhà, theo lý thuyết thì bọn họ sớm đã làm không ít vận động ở trên giường mới đúng.
“Giáo sư, ở nhà, thầy làm vợ mình giận sao??” Lâm Nhụy kinh ngạc.
Chịu không nổi ánh mắt tràn đầy tò mò hứng thú của Lâm Nhụy, Phó Duẫn Thừa ho nhẹ một tiếng, xấu hổ quay mặt qua chỗ khác.
Bên tai ẩn ẩn đang đỏ lên.
Bảo anh trả lời như thế nào...
Chẳng lẽ bảo anh nói với Lâm Nhụy, khi anh đối mặt với vợ mình thì luôn mãi nhớ đến cô, căn bản nhấc không nổi hứng thú làm tình, trong khoảng thời gian này vẫn luôn trốn trong phòng đọc sách để tránh né việc sinh hoạt vợ chồng sao?
Cũng may là Lâm Nhụy biết Phó Duẫn Thừa da mặt mỏng nên không tiếp tục truy vấn.
Trầm mặc chính là câu trả lời tốt nhất.
Sau khi nhận được đáp án, Lâm Nhụy thật cao hứng.
Cô đứng dậy, câu lấy cằm Phó Duẫn Thừa, môi đỏ khắc trên môi mỏng thật sâu.
Bắt đầu một nụ hôn triền miên nhiệt liệt...
Lưỡi nhỏ của cô nghịch ngợm quấn lấy lưỡi Phó Duẫn Thừa rồi cùng nhau múa, đầu lưỡi chống đầu lưỡi, trao đổi nước bọt...
Cuối cùng, hai người đều thở hồng hộc.
Lâm Nhụy giống con cá đang khát khô, dính sát vào người Phó Duẫn Thừa, hơi thở không đều nói: “Đây là quà khen thưởng cho thầy.”
Phó Duẫn Thừa vươn cánh tay ôm cô, nghe vậy xong hôn cô thêm một cái.
“Cảm ơn, tôi rất thích.” Anh thấp giọng nói.
“Còn có thứ càng thích hơn, thầy có muốn nhận hay không?”
Thanh âm của Lâm Nhụy quyến rũ, đôi mắt hơi hơi ngập nước kia nhộn nhạo xuân tình.
Mà tay cô, đang đặt ở trên vị trí “Quan trọng” của anh.
Côn thịt anh bị cô nắm chặt chẽ, tính ám chỉ mà nhéo nhéo.
Chỉ nghe Phó Duẫn Thừa kêu lên một tiếng, anh cắn răng: “Muốn!”
Nói năng có khí phách vừa dứt thì...
Hạ thể có cổ nhiệt ý bồng bột đang thiêu đốt, xôn xa9 náo động, nóng đến cả người anh đều sắp nổ tung.
Muốn!
Sao lại không muốn cơ chứ?!
Vốn chính là trong lòng khát vọng cô đã lâu.
Phó Duẫn Thừa mới vừa dứt lời, côn thịt lớn bị Lâm Nhụy nắm trần trụi ở trong tay lại nhanh chóng phình to thêm một vòng, chiến ý nghiêm nghị.
Lâm Nhụy cười khẽ, không nhanh không chậm cởi bỏ váy liền áo màu trắng trên người.
Vòng eo tinh tế mềm mại, bụng nhỏ phẳng lì, hai chân thon dài, quá hoàn mỹ.
Mà cặp vú lớn trắng như tuyết ở trước ngực kia, càng là đẹp đẽ loá mắt, làm người vừa nhìn thì liền muốn hôn lên núm vú hồng hồng ở trên, muốn nắm hai bên vú trong tay rồi chậm rãi thưởng thức.
Đây là một thứ có thể dụ dỗ dục vọng của đàn ông dễ như trở bàn tay.
Lúc trước, Phó Duẫn Thừa chính là bị thân thể này quyến rũ, hiện giờ, tâm hồn lại lần nữa vì cô mà mê muội.
Suy nghĩ rối rắm và giãy giụa sớm đã bị vứt ra sau đầu, buổi tối hôm đó, khi anh nói ra lời muốn nói ở trong lòng cho Lâm Nhụy thì anh cũng đã hãm sâu vào.
Mê luyến thân thể của cô, cho tới bây giờ là tất cả.
Bao gồm cả việc sở hữu cô.
Tình cảm trong mắt Phó Duẫn Thừa, thâm trầm làm lòng người kinh sợ.
Anh vòng tay ôm eo nhỏ của Lâm Nhụy rồi kéo cô vào trong lòng ngực, trời đất quay cuồng một trận, sau đó, vị trí của hai người đã thay đổi.
Lâm Nhụy ở dưới, anh ở trên.
Một tay anh chống bên cạnh Lâm Nhụy, từ trên cao nhìn xuống cô, ánh mắt rất sâu, sâu đến nỗi làm Lâm Nhụy cảm giác bản thân gần như cũng sắp bị hút vào trong vực sâu đó.
Lần đầu, thấy Phó Duẫn Thừa cường thế như vậy,
Lâm Nhụy cong môi cười, đang muốn nói chuyện thì lại bị Phó Duẫn Thừa đánh gãy.
Phó Duẫn Thừa cúi đầu ngậm môi cô.
Hung tợn như sói đói, nghiền ma, gặm cắn.
Lại như là mưa rền gió dữ mãnh liệt, cuồng dã đánh vào trên người Lâm Nhụy.
Tay anh cũng không nhàn rỗi, trượt qua xương quai xanh của Lâm Nhụy xuống đến hai luồng tuyết trắng kia, bàn tay to nắm một bên rồi tinh tế vuốt ve.
Móng tay cái thỉnh thoảng lướt qua núm vú, đem đến cho Lâm Nhụy một trận rùng mình như có dòng điện chạy qua.
Vừa tô vừa ngứa.
Đặc biệt là tiểu huyệt mẫn cảm, cũng bởi vì Lâm Nhụy động tình mà trào ra một bãi chất lỏng dâm mĩ trong suốt, nhỏ giọt ở trên bàn làm việc lạnh lẽo.
Lâm Nhụy ưm một tiếng, không thỏa mãn mà vặn vẹo thân hình quyến rũ.
“A... Ách a... Muốn côn thịt lớn... Cắm vào bên trong...”
“Nhanh lên... Ngứa quá...”
Cảm giác hư không mãnh liệt nơi hạ thể tra tấn Lâm Nhụy, cô híp đôi mắt quyến rũ lại nhìn anh.
Trong mê mang, cô nhìn thấy trên mặt Phó Duẫn Thừa lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
Bất đồng với dĩ vãng lãnh đạm cùng khắc chế.
Ngược lại là mang theo một tia ôn nhu phát ra từ đáy lòng.
“Tôi sẽ thỏa mãn em.”
Anh trầm thấp nói.
Ngay sau đó, Lâm Nhụy cảm giác được một vật cứng rắn cực lớn để ở trước tiểu huyệt của cô.
Cây côn thịt lớn mà cô khát vọng, đang phá vỡ hai bên mảnh cánh hoao ướt nhẹp, tư thế như chẻ tre, vọt thẳng một đường vào trong lãnh địa ẩm ướt.
Rất sâu...
Vào sâu đến linh hồn...
Em tình tôi nguyện.
Anh trong thân thể của cô, hai người hợp lại làm một.
Khoảnh khắc trong nháy mắt này, Lâm Nhụy đạt được thật lớn thỏa mãn.
Vốn định ngừng up và đi ngủ nhưng vì con dân nên lại bon chen beta rồi up thêm một chương ahuhu T^T Đừng trách tui nữa nhé /_